Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Trạm Không Gian Herta

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Trạm Không Gian Herta


Vào thời điểm Galen nhận được cuộc gọi khẩn cấp, có một chiếc phi thuyền đang chậm rãi rời khỏi Trạm Không Gian Aurora.

Các động cơ của phi thuyền dần sáng rực lên và tỏa ra luồng ánh sáng xanh nhạt, rồi nó từ từ tăng tốc và biến mất vào trong biển sao bao la, như một vệt sao băng lướt qua màn đêm.

Bên trong khoang điều khiển, sau khi đã cài đặt tọa độ điểm đến trên Bản Đồ Hành Tinh và bật chế độ tự động lái, Randolph dựa lưng vào ghế lái, ánh mắt lướt qua Acheron.

Cô lúc này đang nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình thản như đang ngủ, ánh sáng dịu nhẹ của khoang điều khiển hắt lên một phần gương mặt.

Bởi vì đặc điểm của Kẻ Tự Huỷ Diệt khiến cho ký ức của Acheron trở nên không ổn định, dẫn đến việc cô mắc phải chứng bệnh ngủ rũ cùng với bệnh mù đường. Chứng ngủ rũ là nguyên nhân Acheron sẽ thường xuyên rơi vào trạng thái ngủ gật bất ngờ, không phân biệt là ngày hay đêm.

Cô từng nói với cậu rằng, những lần cô dường như ngủ gật chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc ký ức từ đâu đó ùa về, khiến cho cô bất giác ngẩn người mà thôi.

Thế nhưng Randolph chưa bao giờ coi những chứng bệnh của Acheron là phiền toái.

Nếu như không có chúng, có lẽ Acheron sẽ chẳng bao giờ lạc vào cái tinh hệ hoang tàn mà không ai đặt chân tới, ngày hôm ấy họ cũng sẽ không gặp được nhau, và cậu sẽ c·hôn v·ùi tất cả mọi thứ trên hành tinh quê hương của mình, bao gồm cả bản thân.

Randolph cầm lấy chiếc chăn và đắp lên người Acheron, sau đó cậu cũng tựa lưng vào ghế và nhắm mắt, chỉ thỉnh thoảng mở mắt để theo dõi tiến độ trên Bản Đồ Hành Tinh.

[Đã tiến đến tọa độ nhảy vọt. Phi thuyền sẽ tiến hành nhảy vọt sau 10 giây. 10… 9… 8…]

Vào khoảnh khắc khi hệ thống đếm ngược về “0” thời gian như đông cứng lại, không gian xung quanh phi thuyền bị kéo căng ra một cách quái dị.

Phi thuyền rung nhẹ trong giây lát rồi đột ngột tăng tốc đến mức không tưởng, mọi thứ bên ngoài cửa khoang điều khiển nhòe đi, chỉ còn lại những vệt sáng bị kéo dài đến vô tận.

Đúng lúc đó Acheron đột ngột mở mắt, đồng thời phi thuyền cũng rung lên dữ dội, như thể một lực vô hình nào đó đang kéo nó ra khỏi quỹ đạo.

Randolph lập tức bật dậy, ngón tay lướt nhanh qua màn hình điều khiển để kiểm tra tình trạng phi thuyền.

Đôi lông mày cậu nhíu lại, ánh mắt lướt qua Acheron rồi quay trở lại nhìn màn hình hiển thị nói:

“Toạ độ điểm đến hiện tại đang không ổn định, phi thuyền lọt vào một lỗ sâu bất ngờ xuất hiện… vấn đề không quá nghiêm trọng nhưng điểm đến của chúng ta có thể bị lệch đi so với dự tính khá nhiều.”

Randolph bỗng nhiên ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh, cậu cảm thấy như mình vừa mới nghe được một tiếng cười quỷ quyệt nào đó vang lên mơ hồ trong không gian.

Acheron nhìn thấy được hành động kỳ quặc của Randolph, một chút nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt cô.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Randolph lắc nhẹ đầu, cậu vẫn giữ vẻ trầm tư trên gương mặt nói:

"Không, chỉ là… vừa nãy giống như tôi vừa nghe được một tiếng cười nào đó, cô không nghe được sao?"

Acheron khẽ nhíu mày giống như vừa nghĩ tới một thứ gì đó.

‘Tiếng cười…’

Vài giây sau sự biến dạng không gian kết thúc, tốc độ phi thuyền cũng giảm dần, khung cảnh bên ngoài cửa khoang điều khiển lại trở về bình thường.

Chiếc phi thuyền xuất hiện tại một tọa độ không xác định nào đó trong vũ trụ. Randolph mắt dán chặt vào màn hình điều khiển để xác định vị trí của bọn họ, bỗng nhiên cậu nghe được Acheron lẩm bẩm.

“Đó là…?”

Randolph nghiêng đầu theo hướng mà cô đang nhìn, ngay lập tức đôi mắt của cậu như đóng băng tại chỗ.

Lúc này bọn họ đang ở trong bãi đáp của một cái trạm không gian nào đó, tuy nhiên lúc này nó đang chìm trong cảnh hỗn loạn, mái vòm màu xanh dùng để bảo vệ trạm giờ đây chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át.

Xung quanh rải rác vô số mảnh vỡ thuỷ tinh và kim loại, bọn chúng bị đập nát đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

Nhưng điều thu hút ánh mắt của Randolph không phải những mảnh vỡ này, mà là một thứ khác.

Đứng sừng sững trước mặt cậu là một sinh vật khổng lồ đang t·ấn c·ông một nhóm người dưới mái vòm đã vỡ nát.

Randolph bất chợt nhìn thấy một đôi mắt màu vàng nâu đang sửng sốt nhìn mình từ bên ngoài phi thuyền, ngay sau đó một tia sáng màu vàng xanh bùng lên chói lọi, cột sáng bao trùm toàn bộ mọi thứ trong tầm mắt.

. . .

Cách đó ít phút, bên trong Trạm Không Gian Herta, tiếng cảnh báo vang lên dữ dội, màu đỏ của đèn báo động sáng rực khắp mọi nơi.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Có vật thể không xác định đang phá vỡ lớp chắn phòng vệ!]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Tất cả nhân viên ngay lập tức s·ơ t·án đến nơi an toàn!]

Ầm.

Trạm không gian bất ngờ rung lắc dữ dội, cơ sở vật chất bên trong bị hất tung lên, va đập vào nhau loạng choạng.

Tiếng gầm gừ dữ dội vang lên từ phía trên mái vòm, khiến mọi người trong trạm không gian Herta lập tức ngẩng đầu lên.

Thứ đang t·ấn c·ông trạm không gian là một sinh vật khổng lồ có hình dạng một con rồng, trên đầu mọc ra những cái sừng kỳ dị, cơ thể có màu xám đen nổi bật với những đường vân tím uốn lượn.

Từ sau lưng nó mọc ra hai đôi cánh khổng lồ, che khuất gần như toàn bộ mái vòm. Lơ lửng ở trên đầu và trước ngực là hai cái lõi màu xanh đang phát ra từng đợt sóng năng lượng mạnh mẽ.

Dưới mái vòm có bốn người đang vội vã chạy đến, một cô gái với mái tóc hồng nhạt dài ngang vai với đôi mắt có màu hồng xanh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó liền há hốc miệng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nói:

“Dan Heng... Tôi e rằng chỉ có chú Yang và chị Himeko mới đối phó được với thứ này mà thôi.”

Bên cạnh cô là một chàng trai với mái tóc đen, thân hình cao và mảnh khảnh. Khi nghe được cô kêu tên mình, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

“Quái Thú Tận Thế… Không thể tin được Quân Đoàn Phản Vật Chất lại mang đến loại v·ũ k·hí này. March, mau chóng liên hệ Himeko đến hỗ trợ, đây là tình huống khẩn cấp.”

Dan Heng nhanh chóng quay sang March 7th nói, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng.

“Quái Thú Tận Thế? Nó là thứ gì?”

Một cô gái với mái tóc màu xám bạc rối bù đột nhiên thò đầu qua vai March 7th và Dan Heng đặt câu hỏi, đôi mắt màu vàng nâu của cô tràn ngập sự hiếu kỳ như một đứa trẻ.

“Nó là một loại v·ũ k·hí của Quân Đoàn Phản Vật Chất, được rèn ra từ “Lò Luyện Chiến Tranh” chuyên dùng cho các cuộc c·hiến t·ranh cấp độ hành tinh.”

Người lên tiếng trả lời là một cô gái với mái tóc hồng và đôi mắt màu xanh nhạt, mặc trên người một chiếc áo sơ mi cổ rộng, trên cổ đeo một tấm thẻ căn cước có in dòng chữ [Trạm Trưởng Trạm Không Gian Herta: Asta].

Tuy nhiên cô gái tóc xám bạc dường như không hiểu Asta đang nói gì.

Cô nghiêng đầu thắc mắc, đôi mắt mở to nhìn về phía March 7th và Dan Heng như thể tìm kiếm một lời giải thích.

March 7th đưa tay bưng kín gương mặt còn Dan Heng thì thờ dài kiên nhẫn giải thích:

“Đại khái là nó có thể phá huỷ hành tinh, Stelle.”

Stelle giống như bừng tỉnh, sau đó cô cũng kinh ngạc chỉ vào Quái Thú Tận Thế nói:

“Như vậy không phải là nó rất nguy hiểm sao?”

Khác với March 7th và Stelle đang tỏ ra kinh ngạc, Asta lại khá bình tĩnh. Cô lên tiếng trấn an cả hai, giọng nói rất tự tin:

“Xin hãy yên tâm, Trạm Không Gian Herta là do chính tay Cô Herta thiết kế. Chất lượng vòng phòng hộ của nơi này là cao cấp nhất trong vũ trụ, ngay cả Công Ty Hành Tinh Hoà Bình cũng phải bỏ ra một số tiền lớn để mua lại bản thiết kế từ tay Cô Herta. Việc phá huỷ vòng phòng hộ trong thời gian ngắn là điều không thể."

Thế nhưng nụ cười tự tin của Asta bỗng trở nên méo xệch.

Khi cô vừa dứt lời mái vòm ở trên đỉnh đầu liền phát ra một tiếng ‘răng rắc’ trên vòng phòng hộ bền chắc xuất hiện một vết rách lớn, những đường nứt nhanh chóng lan ra như mạng nhện.

Tay trái của Quái Thú Tận Thế nâng lên và không chút lưu tình đập mạnh xuống vết rách.

Rắc.

Mái vòm vỡ nát dưới đòn đánh của nó.

Quái Thú Tận Thế xuyên qua vòng phòng hộ và chui vào trong trạm không gian.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Trạm Không Gian Herta