Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Hồ Trai Chí Dị (4).
Phù Yên: "Haha, thật tức cười! Ta còn tưởng ngươi đã thoát được số mệnh chịu khổ trong Lò Nung rồi chứ?"
Kể từ khi có sự "Hợp tác" với Phù Yên thì việc đi lại trong Mê Trận Ảo Cảnh của Lâm đã trở nên dễ dàng hơn.
Huohuo: "Lâm..."
Lão Đuôi bay vòng quanh Lâm, cái mũi thì không ngừng phát ra tiếng khịt khịt: "Là ngươi sao, Phù Yên. Ẩn núp trong cơ thể con người mà không thao túng giọng nói của kí chủ mình, đúng thật là không hợp với tác phong xưa nay của ngươi cho lắm"
Nghe được tiếng nức nở phát ra từ Huohuo, Lâm liền nhíu mày, lạnh giọng nói với Phù Yên: "Ngươi quậy đủ rồi đó, cút trở lại vào trong ta mau"
Huohuo: "Không...anh không cần thiết phải vậy đâu. Đây hoàn toàn không phải là lỗi của anh, mà là lỗi của tên xấu xa đó..."
Trong cơ thể Lâm, Phù Yên chứng kiến toàn bộ khung cảnh này thì không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn lạ kì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Để người sợ Tuế Dương dùng Tuế Dương đi thu phục, có nghĩ thế nào cũng không ổn...tôi xin lỗi...thực sự xin l—"
Lâm: "Không sao đâu, Lão Đuôi tiên sinh, mọi chuyện vẫn còn đang trong tầm kiểm soát của tôi" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy khuôn mặt đỏ bừng của Huohuo, Lâm không khỏi nghi hoặc hỏi.
Dù chẳng hiểu lắm nhưng Lâm vẫn không hỏi gì thêm, cậu thu hồi lại khăn tay và đứng dậy.
Lâm: "Cô không sao chứ? Tôi thay mặt Phù Yên xin lỗi cô vì những lời gây tổn thương mới nãy nhé..."
Huohuo: "Không...không sau đâu"
Chiếc khăn tay này của cậu là lúc trước cậu tình cờ thấy nó được khắc họa rõ nét những cánh hoa anh đào nên cậu đã mua với số tiền bỏ ra khoảng 95 điểm tín dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phù Yên nói tới đây, cảm thấy lời mình vừa nói không có chỗ thích hợp nên nhanh chóng sửa lại lời: "À không đúng, ngươi bây giờ còn chẳng bằng một con c·h·ó giữ nhà nữa, ngươi chỉ là...một cái đuôi...Đúng không, đuôi ơi đuôi à!"
Dường như không nghe lời này của Lão Đuôi, khoé mắt Huohuo tuông ra hai hàng nước, ấm ức kể tiếp: "Sau...sau đó vào Sở Thập Vương, mọi người đều kì lạ, tôi tưởng mình đã tìm được chốn nương thân rồi. Nhưng công việc ở Sở Thập Vương quả thật là quá nguy hiểm! Suốt ngày cứ phải chiến đấu với đủ kiểu yêu ma quỷ quái, ác đồ bất lương..."
Huohuo: "Hức...hức..."
Phù Yên: "Này, nhà ngươi đứng đực ra đó làm gì thế? Mau bước qua ải tiếp theo thôi nào!"
Phù Yên: "Ta lên mặt đó thì sao? Muốn lao vào nuốt chửng ta à?"
Lâm vội vàng chạy tới trước mặt Huohuo, thật lòng lên tiếng xin lỗi.
Nhìn Lão Đuôi đã phát cáu với những từ ngữ được phát ra từ miệng mình, Phù Yên cười cười: "Nhìn ngươi bị phong ấn trên người con bé Phán Quan yếu đuối này mà chẳng làm gì được, thật đáng thương làm sao"
Và đây cũng chính là câu đố thứ nhất để cậu có thể vượt qua ải này.
Trong giao kèo hợp tác giữa cậu và hắn ta lúc trước, thì người nhận được lợi lớn ở đây chỉ có thể duy nhất mình cậu mà thôi.
Tới khi xác định được đó là Lâm bằng xương bằng thịt, đôi mắt Huohuo rưng rưng hơi nước.
Phù Yên: "Ai mà ngờ được, mảnh vỡ hiếu chiến nhất của Đại Tuế Dương Liêu Nguyên lại bị phong ấn trên người của một con nhóc suốt ngày khóc nhè, làm c·h·ó giữ nhà cơ đấy..."
Cậu không hề nói suông, vì bản thân đã chuẩn bị một âm mưu cắn trả lại cái thứ kế hoạch của Phù Yên rồi.
Lời còn chưa nói hết, cả người Huohuo được bao trùm trong một hơi ấm, cô mở to mắt vì quá bất ngờ.
Việc cậu mua chiếc khăn tay đó vì thấy đẹp chỉ là một trong hai lý do mà thôi, lý do đặc biệt và quan trọng nhất là bởi cậu thấy những cánh hoa anh đào được thêu dệt trên chiếc khăn giống với màu tóc của March 7th nên mới mua.
Lâm: "Này, cô sao thế?"
Lão Đuôi: "Tên khốn nhà ngươi...!"
Huohuo xấu hổ, vội lắc đầu để hất bỏ đi cái ý nghĩ kì quặc trong đầu.
Lâm cứ tưởng có sự hiện diện của cậu tại đây thì sẽ làm ảnh hưởng đôi chút tới câu chuyện của thế giới này, nhưng cậu đã lo lắng thừa thãi rồi.
Đối với lời truy vấn này của Lão Đuôi, Lâm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và nói lên lời nói chắc nịch của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Huohuo để xoa dịu cô ấy. Nhìn Huohuo bị tổn thương sâu sắc như này, trong lòng cậu thầm mắng chửi Phù Yên bằng mọi từ ngữ mà cậu biết.
Lâm: "..."
Huohuo hoàn hồn lại, liều mạng lắc đầu đáp.
Huohuo: "Từ nhỏ tôi đã nhát gan, da mặt thì mỏng...từ lúc bị Lão Đuôi nhập thể, thì cuộc đời này cứ như là rơi vào ác mộng vậy..."
Lâm: "Được rồi, đừng hạ thấp bản thân mình như thế. Cô đã làm rất tốt rồi, Huohuo..."
Lâm: "Cô không yếu đuối như cô nghĩ đâu, Huohuo. Nếu mà cô yếu đuối thì cô đâu có cần thiết phải đi tìm tôi và Guinaifen trong cái ảo cảnh này chứ, đúng không?"
Dưới sự hối thúc của Phù Yên, Lâm đi qua một cánh cửa và bước vào ải thứ hai.
Huohuo: "Tôi thực sự không phù hợp với công việc này. Nếu có thể sống sót quay về, tôi vẫn sẽ nộp đơn từ chức lên Sở Thập Vương"
Nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Huohuo quay đầu nhìn qua hướng phát ra tiếng nói đó.
Có ai lại không thích những vật phẩm có vài phần giống với người con gái mà mình thích cơ chứ.
Lâm ôm lấy Huohuo vào trong lòng, bàn tay cậu không ngừng xoa sau đầu cô ấy.
Huohuo: "(Mình...mình đang suy nghĩ quẩn quơ gì vậy chứ...!!)"
Lâm nhẹ nhàng đẩy Huohuo ra, cậu mỉm cười trên môi: "Vì vậy, hãy tự tin lên một chút...cô là người mà tôi tôn trọng"
Phù Yên: "Hahaha, rồi rồi~"
Lâm: "(May mắn thật, câu đố vẫn giống hệt trong game...)"
Lâm: "Đối với tôi cô không yếu đuối và nhát gan như cô đã nghĩ đâu, mà ngược lại cô rất mạnh mẽ là đằng khác ấy"
Lâm: "Huohuo!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huohuo: "...!"
Lâm: "Còn tình cảnh của cô thì khác tôi thật đấy..."
Chương 99: Hồ Trai Chí Dị (4).
Phù Yên: "(Đây là cảm xúc đồng cảm sao? Cảm giác vị có hơi chua chua...)"
Huohuo: "Không...không sao, tôi mừng là anh vẫn bình an vô sự"
Huohuo phát ra tiếng nói khẽ như muỗi, hai má cô dần dần ửng hồng vì ngượng khi lần đầu được một người khác giới trông có vẻ lớn tuổi hơn mình đối xử ân cần như thế.
Huohuo: "À ừm...Lâm, anh...có thể ngừng lại được không...?"
Phù Yên lập tức hiện ra bên cạnh Lâm và phản bác lại lời khích đểu vừa nãy của Lão Đuôi.
Thấy đôi chân run rẩy của Huohuo là biết cô ấy sợ hãi đến mức độ nào. Dù vậy cô ấy vẫn không bỏ cuộc, bởi đó là trách nhiệm của một Phán Quan như cô.
Phù Yên không nói gì thêm, cô ta biến thành lam hoả và chui lại vào trong người Lâm.
Lâm cười cười, cúi người thấp xuống, cậu lấy ra từ trong túi áo một chiếc khăn tay nhỏ và nhẹ nhàng lau đi ánh nước đọng trên khóe mắt Huohuo.
Điều này làm cho cô có một cảm giác kì lạ, đó không phải là tình cảm nam nữ gì, mà nó như là một tình cảm giữa anh trai với em gái vậy.
Lão Đuôi: "Này, nhân loại, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà cho tên Phù Yên nhập vào có thể mình vậy hả?"
Sau khi Phù Yên đã rời đi, Lão Đuôi bắt đầu truy vấn vấn đề. Việc để một mảnh Đại Tuế Dương Liêu Nguyên như Phù Yên kí sinh lên người là một điều rất nguy hiểm.
Lão Đuôi: "Ngươi muốn lên mặt với ta phải không?"
Huohuo mím môi, ủ rũ hồi tưởng lại quá khứ của mình: "Lúc đi học, cứ luôn có người hỏi tôi [Sao đuôi của cô là bị ai đốt cháy vậy]...đi giữa đám đông, cũng nổi bật như dưới ánh đèn chiếu"
Tuy đã vào ải thứ hai nhưng khung cảnh xung quanh vẫn chẳng hề có sự thay đổi gì. Vừa mới bước vào, Lâm đã thấy Huohuo cùng với Lão Đuôi.
Lâm: "Đã làm cô lo lắng rồi, Huohuo"
Lão Đuôi: "Ái chà, trách ta sao? Năm đó nếu ngươi ngoan ngoãn để ta ăn, thì đâu phải rầu rĩ như vậy?"
Lão Đuôi: "Này nhân loại, trên người ngươi có mùi đồng loại của ta..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.