Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan
Lý Yểm Ly
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
"Nước." Ta mở miệng, khó nhọc thốt ra một chữ, cổ họng như bị lửa đốt vậy, khó chịu vô cùng.
Giọng Lý Mộc đột ngột dừng lại.
Lý Mộc như choáng ván, run run hàng mi dài, ngơ ngác nhìn ta đã đỏ hoe mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thúy Nhi chống đầu, gật gù, sắp ngã xuống.
"Ngươi có ý gì?" Ta nhíu mày, trong lòng bất an.
Lý Mộc như cảm thấy vẫn chưa đủ, đuôi mắt hơi nhướn lên, giọng điệu mang theo sự ghen tuông mà chính hắn cũng không nhận ra.
Thật là vô dụng.
Không biết là vì cái gọi là sự thật đáng cười, hay là vì nỗi uất ức tích tụ đã lâu, ta gần như dùng giọng nói lớn nhất khàn khàn chất vấn.
"... Có ý gì?"
Ta vừa dứt lời, Lý Mộc đã phì cười một tiếng: "Ân ái?"
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt rơi xuống mặt ta, đột nhiên nở nụ cười: "Ta tưởng nàng định giả vờ không nghe thấy."
Chương 14
"Vậy nên ngươi cảm thấy ta đáng cười phải không?" Ta cười: "Như một kẻ ngu ngốc, cố gắng lấy lòng tất cả mọi người. Bây giờ ngươi nói cho ta biết những điều này là muốn thế nào, muốn ta quỳ lạy cầu xin ngươi, rồi gả vào Lý phủ, làm phòng thê thiếp thứ mấy của ngươi?"
Không ngờ rằng vừa nói xong, Thúy Nhi lập tức chu môi, những giọt nước mắt không ngừng đong đầy trong hốc mắt.
"Nàng quả thật làm rất tốt, trên dưới Triệu phủ đâu vào đấy, dù hiện tại nhà họ Triệu lụn bại cũng có của hồi môn nàng duy trì chi tiêu. Nàng ngoan ngoãn biết bao, ngay cả khi hắn mang về một nông phụ hương dã để thay thế vị trí chính thất của nàng, nàng cũng —" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
23
"Ninh Thanh Hà!"
"Nữ tử thông d·â·m, sẽ bị đánh roi, diễu phố. Tuy tội không đáng c·h·ế·t, nhưng cũng không khác gì c·h·ế·t. Ta và phu quân ân ái, vẫn xin ngươi sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Khi ta tỉnh lại lần nữa là ở trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta ngơ ngác nhìn hắn, móng tay c*m v** thịt.
Máu đỏ tươi rơi xuống tuyết trắng tinh khôi, trông thật chói mắt, ngay cả chiếc áo choàng lông cáo trên người cũng dính đầy những vệt đỏ lớn.
Hắn cụp mắt, từ từ nhai nuốt hai chữ này, sau đó ngẩng đầu, đồng tử phản chiếu khuôn mặt ta. Khóe môi cong lên, như đang chế giễu.
Lại không chịu nổi rồi.
Ta dời mắt đi.
Hắn từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng cảm thấy, những thủ đoạn bẩn thỉu của Ninh phù, hắn ta không biết sao? Hắn là đích tử của Triệu Tướng quân, cũng không phải kẻ ngốc, để mặc các ngươi lừa gạt. Ngay từ đầu Triệu D·ụ·c đã biết, nhưng vẫn để mặc nàng bị hạ độc, ném vào phòng hắn ta. Nàng cảm thấy, hắn ta là người tốt sao? Chỉ là thấy nàng ngu ngốc, dễ lừa, lợi dụng tâm lý áy náy đáng buồn của nàng để làm việc cho hắn ta."
Thúy Nhi giật mình tỉnh giấc, thấy ta đang mở mắt, vội vàng lên tiếng: "Nước, nước phải không? Nô tỳ lập tức đi lấy."
"Đâu dám giận Lý Tướng quân."
Kể từ khi bệnh tình trở nặng, ta rất ít khi kích động mất bình tĩnh la hét như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng giận."
Ta im lặng không nói, sau đó lại khẽ mở miệng: "Lý Tướng quân, lời ngươi vừa nói có ý gì?"
Sau khi uống xong cốc nước hòa hoãn lại, ta vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện tiểu cô nương đang nhìn ta chằm chằm với đôi mắt ngấn lệ.
"Ta không sao đâu." Ta mỉm cười trấn an nàng ấy.
Ta vô thức nghĩ, mặc cho suy nghĩ trầm luân.
Lý Mộc hoảng hốt ôm lấy ta, ta nhíu mày, muốn đẩy ra, nhưng đột nhiên phát hiện tứ chi đều mất hết sức lực, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
"Người lúc nào cũng bảo không sao cả. Phu nhân, người đã hôn mê suốt một ngày một đêm rồi." Nàng ấy nói với giọng khàn đặc, đầu mũi đỏ ửng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta run rẩy thu tay về, lòng bàn tay tê dại.
"Vậy là có ý gì?" Ta nhướng mắt, gặng hỏi: "Chẳng phải ngươi chỉ muốn ta cảm thấy, chính ta đã chọn sai, chính ta tham lam phú quý của Triệu phủ, chính ta thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp. Nhưng Lý Mộc à, từ đầu đến cuối, ta có quyền lựa chọn sao?"
"Nàng có biết hắn ta đã làm những gì không, nàng ngay cả con người hắn ta cũng không nhìn rõ, còn dám nói ân ái."
"Ta không có ý đó..." Lý Mộc lúng túng mở miệng.
"Xin lỗi."
Ta cười nhạt, ngực đột nhiên đau nhói, không ngờ lại ho ra một ngụm máu tươi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.