Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Không tìm đường c·h·ế·t sẽ không c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Không tìm đường c·h·ế·t sẽ không c·h·ế·t


"Tối qua ngươi lựa chọn bỏ đi, đáng ra đã có thể sống rồi, nhưng có vẻ ngươi không biết trân trọng cơ hội."

Biết được mục tiêu của đám người này là nguồn gốc thanh kiếm, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, âm thầm tính kế. Lý Nguyên Bá không nói việc thanh kiếm do Thiên Dạ chế tạo, mà chỉ nói là một người có thân phận không hề tầm thường gửi bán. Trong điện thoại Lý Nguyên Thiên có lưu lại phương thức liên lạc.

Khi xe dừng lại, level 3 duy nhất trong đám người tỏ ra lễ phép mà mở cửa mời hắn xuống, đây là một cô gái nhỏ nhắn, tóc thắt hai bên, thân cao còn chưa tới một mét năm, lanh lợi xinh xắn, kết hợp với váy đen ngắn và tất cao, phác họa ra đôi chân thon thả có thể khiến không ít kẻ ham muốn đặc thù có xung động phạm tội. Ngoài ra cô còn tỏa ra một loại khí chất mê hoặc khó tả.

Thấy biểu cảm của Lăng Phong như vậy, Quân Đại Hào lo ngại hỏi, hắn sợ ngay cả người này cũng e ngại Liên gia, thù của hắn nhất thời sẽ không báo được.

"Ta còn đang thắc mắc đâu, vì lý do gì mà hai cô gái kia lại không chờ tới lúc thanh ma cụ này được đấu giá thì đã rời đi, thì ra chính họ là người gửi bán."

Thiên Dạ thì không thèm quan tâm tới hai người họ mà đi đến bên cạnh cha con Lý Nguyên Bá, đưa tay kiểm tra tình trạng của Lý Nguyên Thiên.

Nếu không phải quần áo khác biệt, thì Lăng Phong bây giờ trông giống Thiên Dạ hệt như hai giọt nước.

Vào lúc này Lăng Phong thản nhiên nói, hắn ngồi trên ghế bành, quay lưng lại với mọi người, tay mân mê thang kiếm Thiên Dạ làm, yêu thích không rời.

Trong lúc Lý Nguyên Bá vẫn đang miên man suy nghĩ, hàng loạt tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.

Gã cho rằng mình đã đoán đúng mọi chuyện, bởi vì cũng chỉ có cách giải thích này mà thôi. Gã thiếu niên tóc trắng trước mặt không hề có aura dao động, hoàn toàn là một người bình thường, không hơn. Lại nhớ tới tối hôm qua hắn đi cùng chị em Liên gia, nên chắc chắn thanh kiếm này trước đây thuộc sở hữu của họ, còn tên này nhiều nhất cũng chỉ là đại diện gửi bán mà thôi.

Sau đó Lý Nguyên Bá cũng nhanh chóng bị trói gô lại ép hỏi nguồn gốc của thanh kiếm, còn Lý Nguyên Thiên thì vẫn b·ị đ·ánh tới tấp.

"Từ giờ tôi sẽ là Thiên Dạ, mà hắn thì không cần tồn tại trên đời nữa, muốn chém muốn g·iết, cậu muốn làm gì thì làm! Nhưng trước hết, hãy để tôi lọc ra những phần trí nhớ cần thiết đã, làm vậy có thể sẽ biến hắn thành đồ ngu, nhưng như vậy đối với cậu không phải sẽ càng thoải mái ư?"

Mặc dù không phải siêu năng lực gia, và cũng không biết chắc Thiên Dạ thuộc về loại cấp bậc nào, nhưng Lý Nguyên Bá biết người đó cực kỳ mạnh, khí thế so với đám người này chỉ có mạnh hơn chứ không kém.

***

Quân Đại Hào hận hận trả lời.

Vả lại thứ mà Thiên Dạ tiện tay một chút là đã tạo ra còn được gã thanh niên đằng kia ôm như bảo vật.

Lăng Phong và Quân Đại Hào không khỏi đồng thanh thốt lên khi thấy người đến là hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Câu nói này là nói với Thiên Dạ, nhưng hắn chỉ quay đầu lại nhìn Lăng Phong một cái, rồi tiếp tục kiểm tra thương thế của Lý Nguyên Thiên.

Cũng bởi vì thế hắn càng cảm thấy sự phi thường của thanh kiếm này, tò mò muốn tìm nguồn gốc của nó.

Thiếu nữ trầm mặc, cố để tâm tình bình tĩnh lại, nhiều năm như vậy còn chưa có người dám nói cô ngớ ngẩn, hắn là kẻ đầu tiên.

Chương 37: Không tìm đường c·h·ế·t sẽ không c·h·ế·t

"Vậy thì mời theo tôi!"

Hắn lạnh nhạt nói.

Bây giờ, đã phần nào thông thấu vấn đề, Lăng Phong quay sang hỏi Quân Đại Hào.

"Ý cậu là?"

Đến nơi, trước cổng biệt thự của hai cha con Lý Nguyên Bá đã có một đám người áo đen chỉnh tề đứng đấy, năng lượng nhộn nhạo không tầm thường, thậm chí còn có một level 3.

Giống như đọc được lo lắng của Quân Đại Hào, Lăng Phong cười nhạt nói.

Tối hôm qua, sau khi sáng suốt lựa chọn từ bỏ không c·ướp hộp đá từ tay ba người Thiên Dạ, hắn quay trở lại đấu giá hội vừa lúc Quân Đại Hào mua xuống thanh kiếm với giá trăm triệu USD.

Bên kia, Thiên Dạ đã đứng lên, không cần phải quan tâm cha con Lý Nguyên Bá nữa, không còn cần thiết.

Cố nặn ra một nụ cười, cô lễ phép nói.

"Đừng đánh nữa! Hắn c·hết rồi sẽ có chút phiền phức, cái mạng nhỏ của hắn vẫn còn chút tác dụng!"

"Bây giờ thì sao? Liệu ngươi có còn bình tĩnh được hay không?"

"Nếu cậu đã nói vậy, thì tạm thời tha cho hắn đi!"

Gõ gõ cây kiếm xuống nền, Lăng Phong lẩm bẩm.

Được thả tự do, Lý Nguyên Bá mặc cho vẫn bị còng, chạy đến tìm cách đỡ Lý Nguyên Thiên dậy, oán độc nhìn hai người kia, lại nhìn sang Thiên Dạ, ánh mắt ẩn ẩn hi vọng.

"Cho mày đắc tội tao! Cho mày dám tát tao!"

"Là ngươi?"

"Ngớ ngẩn sao? Nếu ta không muốn đi thì còn tới đây?"

Thiên Dạ nhìn ra cô gái này dù lướt qua thì giống như còn chưa dậy thì nhưng niên kỷ ít nhất cũng phải đôi mươi, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo thấy kẻ bước xuống là một thiếu niên còn chưa tới mười tám thì thoáng qua một chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị tươi cười thay thế.

Lý Nguyên Bá cũng là loại người tàn độc, đột nhiên nhảy ra một đám người đạp phá nhà hắn, h·ành h·ung con hắn ngay trên chính địa bàn của mình, Lý Nguyên Bá đã giận dữ vô cùng, nhưng lấy thực lực level 2 của Lý Nguyên Thiên cũng b·ị đ·ánh thành như vậy, sức mạnh đối phương hiển nhiên không tầm thường, nói không chừng còn có level 3 tồn tại, giờ không phải là lúc hành động nông nổi.

Không hiểu câu nói của hắn có nghĩa là gì, Quân Đại Hào hoài nghi hỏi lại.

Lăng Phong chỉ cười không nói, nhưng gương mặt hắn lại bắt đầu biến đổi, mái tóc đen trong nháy mắt bạc trắng, chiều cao cũng từ hơn 1m8 mà giảm xuống chỉ còn khoảng 1m75.

Đã có thù sẵn, lại cộng thêm tính tình xốc nổi hiếu thắng, hắn không thèm hỏi han mà phi vào đánh luôn. Dưới sự giúp đỡ của Lăng Phong, hiển nhiên là Lý Nguyên Thiên không phải đối thủ của Quân Đại Hào, chẳng mấy chốc đã b·ị đ·ánh tới vô lực trả đòn.

"Quý khách, có người muốn gặp anh, đi cùng tôi một chuyến được không?"

"Ồ? Nói vậy thì hai người kia là Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết? Chẳng trách..."

"Trác Phàm..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quân Đại Hào cười gằn trong thoả mãn, vừa đấm vừa hét, hắn vẫn nhớ rõ gương mặt này, chính là kẻ tát hắn lung răng vài hôm trước, thật không ngờ tới đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc tìm được lại chẳng mất công.

Phòng khách bên trong, Lý Nguyên Bá bị còng tay vứt ở một bên, xung quanh bao vây lấy một đám người, còn Lý Nguyên Thiên thì đang bị một kẻ ngồi đè lên người, đấm đá túi bụi.

"Ta thấy hơi lạ một chút, tại sao trước tình cảnh như thế này mà ngươi vẫn thản nhiên như vậy đâu? Hay là ngươi cho rằng với thân phận con rể Liên gia thì sẽ không ai dám làm tổn thương ngươi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn trực tiếp nói ra, không hề e ngại dù Thiên Dạ thật sự vẫn đang ở nơi này. Trong mắt Lăng Phong, người kia chỉ là một người bình thường, không hề có chút uy h·iếp, không phải chỉ đơn giản một cú điện thoại đã có thể lừa hắn tới nơi này hay sao? Hoàn toàn chỉ là một con rối tùy ý cho bản thân bày bố.

"Đã mang người tới!"

"Còn đang tìm hiểu thân phận và cách tiếp cận hai người đó đây, bây giờ chẳng phải có rồi sao? Đúng là đến trời cũng giúp ta."

Lăng Phong không nói gì, từ tốn quay người lại nhàn nhạt phất tay, đám thuộc hạ áo đen hiểu ý, toàn bộ lui ra ngoài, chỉ còn hắn, Quân Đại Hào và hai cha con Lý Nguyên Bá ở lại trong phòng khách, nhường ra khoảng trống cho Thiên Dạ chậm rãi đi vào.

Lăng Phong chậm rãi đứng dậy, hết nhìn thanh kiếm trên tay lại nhìn sang Thiên Dạ đang làm gì đó với Lý Nguyên Thiên ở bên kia.

Bây giờ thì hắn càng chắc chắn người gọi điện vừa rồi không phải Lý Nguyên Thiên.

"Là mày?"

Giọng nói vũ mị nhưng tràn ngập lễ phép và kính cẩn của thiếu nữ tóc hai bím vang lên.

Đó là còn chưa kể còn có Liên gia phía sau, chỉ cần hắn tới đây, tin chắc đám này không có kết cục gì tốt.

Quay lại một thời gian ngắn trước khi chị em Liên gia tỉnh giấc, Thiên Dạ giao lại việc thu hoạch Tử Thiên Đạo cho Sanae và Konoe vì một cuộc điện thoại của Lý Nguyên Thiên, nhưng Thiên Dạ có thể nhận ra đầu dây bên kia lại là một kẻ xa lạ dù cho hắn giả giọng rất giống, nhưng điệu bộ có đôi chút khác biệt, dù chỉ là chút khác biệt còn không qua nổi tai hắn được, người này muốn mời hắn đến để đàm phán một chuyện, còn phái người mang xe đến để đưa đón. Thiên Dạ cười nhạt nhìn vào điện thoại một lúc, không chỉ Cha con Lý Nguyên Bá mà cả chị em Liên Khinh Tuyết đều biểu lộ rất khoa trương trước đồ chơi kia, nếu hắn đoán không lầm, người này chín phần mười tới vì nó, dù là vậy, Thiên Dạ vẫn thản nhiên lên xe đi tới Sky Rose, hắn cảm thấy chuyện này có hơi chút thú vị.

Hai thiếu nữ kia còn trẻ đã mạnh như vậy, thế lực sau lưng chắc chắn không tầm thường, có một thanh ma cụ không có gì kỳ lạ. Chỉ là gã còn chưa hiểu rõ tại sao họ lại muốn bán nó đi mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiên Dạ nói như đang nhìn một đứa ngốc.

Quân Đại Hào khinh khỉnh đứng lên, đi đến cạnh Lăng Phong mà cười lạnh không thôi, hắn đang tưởng tượng đến việc cái người bí ẩn kia và Thiên Dạ cũng bị hắn cưỡi lên đánh như vậy, để lại Lý Nguyên Thiên bầm dập nằm một bên, xương cốt toàn thân rệu rã không ít, hít vào thì nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu, đoán chừng là dù sống được thì cũng tàn phế.

Càng nhìn nó Lăng Phong lại càng cảm thấy chấn kinh, bởi vì lấy nhãn lực của hắn cũng không cách nào hiểu được thứ chú ấn gì được khắc trên thân kiếm, huyền bí mà cao siêu.

"Hắn hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Đây chính là Thiên Dạ tôi đã từng nói với cậu!"

Cô cười vũ mị, âm thanh êm tai ngọt ngào.

"Cậu biết hắn sao Đại Hào?"

Dùng thủ đoạn phi thường để nghiền nát tự tin của kẻ khác, hưởng thụ vẻ mặt chấn kinh và sợ hãi trên gương mặt mọi người, đó là điều khiến Lăng Phong cảm thấy thoả mãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đừng lo, thù của cậu sẽ được báo ngay đây..."

Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, đó là thanh kiếm này là một ma cụ tốt vô cùng, cầm nó trên tay, Lăng Phong cảm thấy thực lực của mình tăng lên một mảng lớn. Nếu như vừa rồi có nó, hắn tự tin có thể đánh với hai cô gái một trận, dù là không thắng được đi nữa cũng có thể ung dung tiêu sái rời đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Không tìm đường c·h·ế·t sẽ không c·h·ế·t