Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Tranh giá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tranh giá


"Bên trong chiếc hộp đá này chứa một loại dược liệu hi hữu, tỏa ra mùi thơm ngát lâu dài không tan, thường xuyên hít thở hương thơm này có thể để tinh thần thanh thản, minh mẫn không suy, còn có công hiệu cải thiện thể chất... "

Người chủ trì đem thông tin ghi trên tờ danh sách cải biến một chút, đọc to lên.

"Giá niêm yết một triệu USD! Mỗi lần tăng giá ít nhất là năm trăm nghìn!"

Theo sau lời nói của hắn, mọi người bên dưới khán đài nhất thời trở nên xôn xao cả lên.

"Cái gì? Thần kỳ như vậy?"

"Không phải là lừa bịp đấy chứ?"

"Một cái hộp đá nhỏ mà muốn tới một triệu USD?"

"Thật là vô nghĩa!"

Rất nhiều người cười gằn lắc đầu, tự cho là thông minh chờ đợi nhìn trò hề của những kẻ ngu ngốc.

Ngược lại, những người chuyên môn chờ tới phần đấu giá này, hai mắt tỏa sáng, lấp lánh tinh quang, giống nhị sư huynh khi nhìn thấy mỹ nữ.

"Một triệu rưỡi!"

"Hai triệu!"

"Ba triệu!"

"Năm triệu!"

"..."

Rất nhanh, giá cả đã chạm tới con số mười triệu và vẫn còn tiếp tục tăng, sảnh đường trong chốc lát trở nên sôi trào, không ít người lộ ra vẻ mặt không hiểu, khó tin. Chỉ là một cái hộp đá nhỏ, dù là đồ cổ thì cũng không tới mức đội giá lên như thế này chứ? Làm sao lại có nhiều người hăng say trả giá như thế?

"Mười lăm triệu!"

Tới lúc này Thiên Dạ cũng mở miệng kêu lên, trực tiếp báo ra con số vượt trội người khác.

Chị em Liên Khinh Tuyết dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, đây là thứ hắn muốn? Ngoại trừ ẩn chứa chút năng lượng, thì cũng đâu còn gì đặc biệt nữa?

Với cái giá như thế, sự nhiệt tình của những người khác giảm đi một chút, do dự có nên tiếp tục nâng giá hay không.

Không nói tới việc đối phương tùy tiện hô lên một câu số tiền liền đã xa xa vượt qua bọn họ, chỉ nhìn nơi người ta đang ngồi cũng phải cẩn thận suy ngẫm lại một phen.

Không như bọn họ ngồi đại trà dưới này, người kia lại có phòng riêng phía trên, được Thiên Lang Hội tiếp đãi như vậy, thân phận của người này chắc chắn không bình thường.

"Hai mươi triệu!"

Vào lúc mọi người vẫn còn đang đắn đo suy tính thiệt hơn, một âm thanh thản nhiên vang lên, bỏ thêm năm triệu nâng số tiền lên con số hai mươi.

"Hai mươi lăm triệu!"

Thiên Dạ không từ bỏ, lại nâng giá rồi liếc mắt nhìn xuống người vừa kêu giá bên dưới bởi giọng nói này hắn cảm thấy hơi chút quen tai. Và nhìn thấy Quân Đại Hào, trên mặt vẫn còn đang băng bó bởi vì bị đấm gãy mũi hôm trước, tên này đang ngồi cùng với cô gái và người đàn ông trung niên đi cạnh hắn hôm trước, ngoài ra còn nhiều thêm một thanh niên trẻ tuổi mặc áo thể thao, thần sắc thanh tịnh.

Dù là vậy thái độ ba người Quân Đại Hào với hắn lại rất cung kính.

"Ồ? Lại là hắn?"

Liên Khinh Tuyết cũng nhìn theo ánh mắt Thiên Dạ, khi thấy kẻ hét giá là Quân Đại Hào thì tỏ ra chút bất ngờ.

"Lại?"

Thiên Dạ nhìn sang cô hỏi.

"Từ nãy đến giờ bất cứ dược liệu nào có niên đại lâu năm hắn đều sẽ dùng giá cao mua lại."

Liên Khinh Vũ thay chị mình trả lời.

"Ba mươi triệu!"

Bên dưới sảnh đường, Quân Đại Hào hét lớn, dường như hối hả, không quên đưa mắt lên phòng của Thiên Dạ nhìn thoáng qua một cái.

Vốn dĩ không nhìn thấy hai cô gái Liên gia trên sảnh đường này, hắn còn cho rằng ngày hôm nay ngay chỗ này không có ai là đối thủ của hắn hết, căn bản dễ như ăn bánh là có thể tranh hết những vật đáng giá.

Ai ngờ được khi vật đáng giá cuối cùng cũng được mang ra thì giữa đường tòi thêm một kẻ thọc gậy bánh xe. Nếu không lên tiếng thì hắn còn không biết chỗ đó còn có một căn phòng đây.

"Người này là ai? Vung tiền như rác vậy?"

"Ông không nhận ra à? Là Quân Đại Hào của Quân gia bên Lam Hải đấy!"

"Là cái thằng ăn chơi đó? Chả trách muốn vì một cái hộp nhỏ mà vung tiền nhiều như vậy..."

"Tôi lại không cho rằng đơn giản như vậy, thứ này nhất định phải có chỗ đặc thù..."

"Chỉ tiếc là giờ nếu so tiền với Quân gia là không thể rồi..."

"Không biết cái người bí ẩn trên kia còn có thể chơi tiếp hay không."

"..."

"Năm mươi triệu."

Trong lúc mọi người nhỏ giọng bàn tán, thì một âm thanh thản nhiên truyền tới.

Sảnh đường nhất thời trở nên im lặng, ánh mắt tất cả không hẹn mà cùng tập trung về hướng căn phòng kia.

Năm mươi triệu?

Đó là cái khái niệm gì?

Người bình thường lương tháng tốt nhất cũng chỉ tầm một nghìn năm trăm đến hai nghìn.

Năm mươi triệu tương đương với hai mươi lăm nghìn tháng lương của một gia đình bình thường.

Vung tay ném ra năm mươi triệu vì một món đồ đấu giá không rõ thực hư thì đã không còn có thể dùng phá của để hình dung nữa rồi.

"Quỷ thần ơi! Đây là con cái nhà ai?"

"Khẳng định không phải người của Thiên Thanh rồi, thành phố này còn chưa sinh ra nhân vật phá của như vậy!"

"Cái này là không hề nể mặt Quân gia mà!"

"..."

Sau vài giây, tiếng huyên náo như ong vỡ tổ bộc phát mà ra. Ai ai cũng bị con số này hù sợ.

Khi cái giá năm mươi triệu được hô lên, ngay cả người chủ trì cũng bị kinh động, thật lâu không kịp phản ứng.

"Năm mươi triệu lần thứ nhất! Còn ai muốn tăng giá không?"

Hắn đập chiếc búa gỗ xuống rồi nhìn xung quanh, hỏi cho có lệ, chứ thật ra chính hắn cũng biết, với số tiền này thì chủ nhân cho vật phẩm đã được định rồi.

Sắc mặt Quân Đại Hào lúc xanh lúc trắng, hắn cắn răng nhìn về phía người thanh niên mặc đồ thề thao đang ngồi bên kia.

Người thanh niên này tên Lăng Phong, là một người bạn mà hắn vô tình kết giao được vài ngày trước, sở hữu một thân bản lĩnh thông thiên triệt địa. Vật bên trong hộp đá bất phàm, chính là do Lăng Phong nói cho hắn biết.

Thấy Quân Đại Hào nhìn qua, Lăng Phong lắc đầu, chậm rãi mở miệng:

"Được rồi, tôi hiểu rồi, người này từ nãy đến giờ thấy chúng ta mỗi lần đều tăng giá cao, biết chắc là chúng ta cần thứ này, nên cố tình đẩy giá lên như vậy, để có thể bán được mức giá cao nhất!"

"Ý cậu là người này và Thiên Lang Hội hợp tác? Cố tình ép giá?"

Quân Đại Hào như bừng tỉnh, không khỏi thốt lên.

"Hoặc giả, hắn cũng chính là người gửi bán món đồ kia, dù cho không ai mua được vì đẩy giá quá cao, cũng không bị lỗ quá nhiều, cùng lắm là trả thêm một khoảng phí tổn cho Thiên Lang Hội, nhưng nếu bán thành công thì sẽ kiếm được một khoảng tiền lớn!"

Gật đầu, Lăng Phong nói thêm.

"Đáng hận, sao lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy? Cả cách thức vô liêm sỉ này cũng làm ra được! Theo cậu thì chúng ta nên làm gì?"

Mặt mày hận hận nhăn nhó, Quân Đại Hào bực tức hỏi ý.

"Tăng thêm năm trăm nghìn thôi, khi đó hắn sẽ nghĩ rằng chúng ta đã tới giới hạn rồi, sẽ không ép giá thêm làm gì. Người chủ trì đã gọi giá hai lần rồi, hắn chắc chắn cũng đang lo ngại không bán được."

"Đã hiểu!"

"Năm mươi triệu lần thứ..."

"Năm mươi triệu năm trăm nghìn!"

Khi người chủ trì chuẩn bị đóng chiếc búa lần cuối, chuẩn bị chốt hạ giá tiền, Quân Đại Hào mới thản nhiên đứng dậy, tự tin nói.

Hắn vững tin lời của Lăng Phong, bản lĩnh của người kia hắn đã chính mắt thấy qua.

Chỉ là, thực tế tàn khốc hơn suy nghĩ nhiều.

"Một trăm triệu."

Ba chữ này như sét đánh bên tai, người chủ trì thậm chí còn chấn kinh tới mức làm rớt búa.

Hai mắt Quân Đại Hào mở to, miệng run rẩy không nói nổi nên lời. Lăng Phong cũng không thể không lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

"Không nghĩ tới cái kẻ này lòng tham vô đáy, đã vậy thì mặc hắn đi..."

Sắc mặt trở nên âm trầm, hắn lạnh lùng nói.

"Chúng ta phải từ bỏ sao? Chẳng phải cậu nói thứ này rất cần thiết?"

Quân Đại Hào tỏ vẻ không cam lòng, khó chịu hỏi.

"Phải, thứ đó cần thiết để chế tạo huyết thanh nâng cao siêu năng lực, nhưng không phải thành phần tối quan trọng, không có không được. Chúng ta có thể tìm tới dược liệu ẩn chứa năng lượng tương đương để thay thế, tốn một trăm triệu thì không đáng. Bây giờ thì dồn tiền để mua nguyên liệu từ ma thú và thanh kiếm kia, chuyện đó quan trọng hơn."

Quân Đại Hào thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế, bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy.

Tốn một trăm triệu chỉ để mua về một món dược liệu không phải hắn không làm được. Nhưng giống như Lăng Phong nói, rất không đáng, vả lại, nếu chi ra một trăm triệu USD bây giờ, thì vài món hàng tiếp theo hắn cũng chưa chắc mua nổi.

Quân gia có tiền, nhưng hoang phí thế này thì không thể.

"Nói tới, chúng ta không nhất thiết phải dùng tiền để mua."

"Ý cậu là...?"

"Trái đất đã không giống như trước, đây là thế giới mạnh được yếu thua..."

Không trả lời câu hỏi của Quân Đại Hào, con ngươi Lăng Phong xẹt qua một tia sát ý nhàn nhạt.

Trong lúc nói, đôi mắt hắn khép hờ lại, hình ảnh trong căn phòng nhỏ hiện ra trong não hắn. Khả năng này có chút giống khi Thiên Dạ sử dụng năng lượng linh hồn quan sát toàn bộ Thiên Thanh, nhưng kém cỏi hơn không biết bao nhiêu lần mà nói, thứ hắn "thấy" được chỉ là những bóng người đơn sắc mơ hồ cùng năng lượng dao động.

"Hai nữ một nam, nam chỉ là người bình thường, hai nữ còn lại là siêu năng lực gia, nhưng năng lượng dao động không nhiều, cấp bật có lẽ không quá cao..."

Hắn âm thầm đánh giá và cho ra kết luận, ba người này hắn chỉ một tay là có thể giải quyết.

Nhưng hắn còn không biết, không nói tới tồn tại đầy dị số như Thiên Dạ, cả Liên Khinh Tuyết lẫn Liên Khinh Vũ cũng là những tồn tại đặc biệt.

Khả năng khống chế aura của hai người cực tốt, sẽ không để rò rỉ ra bên ngoài quá nhiều. Cả Lý Nguyên Thiên dù từng đứng trước Liên Khinh Vũ cũng còn lầm lẫn cấp bậc cô bé không cao, thì càng đừng nói tới việc cảm nhận từ xa như Lăng Phong có thể chính xác bao nhiêu.

***

Quân Đại Hào đều không muốn tiếp tục tranh giành, những người khác đương nhiên sẽ không ngu ngốc hét giá, dù muốn cũng không có đủ tài lực để mà làm.

"Quả nhiên là Tử Thiên Đạo không sai."

Nhận lấy hộp đá từ tay người hầu, Thiên Dạ nhếch môi. Trở về Yozakura là có thể gieo xuống rồi tiến hành nhân giống.

Đạt được niềm vui ngoài ý muốn này, hắn đã chẳng quan tâm cái đồ chơi kia bán được bao tiền nữa mà thoải mái đứng dậy ra về.

Đối với người khác, mấy hạt giống héo rút này chỉ đơn thuần là dược thảo sử dụng một lần, nhưng với hắn, mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy, một trăm triệu này hoàn toàn đáng giá.

Thử nghĩ mà xem, có người sẵn sàng trả năm mươi triệu năm trăm nghìn để mua số hạt ít ỏi này. Vậy khi hắn sản xuất đại trà thì giá trị sẽ là bao nhiêu? Đơn giản nhiều không tưởng được.

Nhưng tất nhiên là hắn không định mang ra bán mà dành để tự mình thưởng thức rồi.

Còn vấn đề trả phí cho mấy hạt giống này, cứ để Lý Nguyên Thiên và Lý Nguyên Bá trừ vào số tiền bán đồ chơi.

Thiên Dạ rời đi, chị em Liên Khinh Tuyết cũng chẳng còn lý do nán lại, họ nhanh chóng theo chân hắn mà bước khỏi tòa cao ốc này.

***

"Thời cơ tới rồi!"

Đôi mắt nhắm hờ của Lăng Phong mở trừng ra, hắn đứng dậy, cười gằn lẩm bẩm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Tranh giá