Hồng Trần Lãng Khách
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Dị thế giới?
"Ước nguyện? Kể cả việc trở về thế giới cũ sao?
"Hahaha! Ra là vậy! Ngươi là một kẻ thông minh đấy."
"Trước khi đi, ta vẫn còn một vài nghi vấn muốn hỏi."
Cảm giác nguy cơ ập đến, nữ thần không nói thêm nữa, lập tức quay người định bỏ chạy, cô nhìn không thấu, không thể nhìn ra được kẻ trước mắt mình là một tồn tại thế nào.
"Phải! Nếu cậu làm được điều đó, nghĩa là cậu đã lập nên một chiến công phi thường, lúc đó cậu có thể xin các vị thần một ước nguyện."
"Ai cho ngươi cái quyền định đoạt số phận của ta vậy?"
Nhưng, thứ sức mạnh vô hình đó lại chẳng hề khiến hắn suy suyễn chút nào. Kinh ngạc, coi vung tay thêm vài lần nữa, nhưng vẫn như cũ, con người kia vẫn trơ trơ ra đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến lúc này, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, hắn không phải một con người bình thường chứ đừng nói tới một nữ thần như Thiên Dạ.
"Khác thế nào?" Thiên Dạ thuận tiện hùa theo.
"Trò hề của các ngươi chỉ lừa được lũ ngốc mà thôi! Cũng phải, chúng nó ngốc mà, đâu biết mình bị lừa. Gọi là khỉ cũng đâu sai lắm. Anh hùng? Thật nực cười."
Thiên Dạ hờ hững.
"Ồ! Vậy là ngươi lựa chọn tiếp tục đóng vai hề mua vui cho chúng ta sao? Thông minh đấy, dù sao thì ngươi cũng đâu còn lựa chọn nào tốt hơn phải không? Một cuộc sống mới, với sức mạnh cực lớn trong tay, ngươi muốn làm gì mà chẳng được, cua gái, tạo hậu cung, thống trị thế giới,... chỉ cần ngoan ngoãn đi trên con đường đã được chư thần vẽ lên này, tất cả đều sẽ là của ngươi, một cuộc sống tuyệt vời, ai lại có thể từ chối chứ."
"Nếu ngươi không thể hiểu được cảm giác của một con người tầm thường, thì hãy tự mình thể nghiệm đi."
"Chúng sinh dựa vào thần để phát triển, chư thần lại cần có tín ngưỡng của chúng sinh để tồn tại, đâu là khởi đầu, đâu là kết thúc, đó là câu hỏi muôn đời. Dựa vào đâu ngươi cho rằng thánh thần có trước đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nói nhảm với ngươi nhiều như vậy, chỉ là để xác định vài việc. Xem ra là, dù ở thời đại nào, thánh thần cũng tồn tại không ít rác rưởi."
"Trừng phạt Quỷ Vương cơ à..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không chỉ có vậy đâu, tôi sẽ ban cho cậu sự chúc phúc của mình! Cậu sẽ mạnh hơn so với những người ở thế giới đó, và ở những nơi gần lửa, sức mạnh của cậu rồi sẽ tăng lên bội lần, số lượng kinh nghiệm từ quái quật cậu g·i·ế·t sẽ cao hơn khi dùng ma thuật hệ lửa!"
"Nghi vấn gì vậy? Anh hùng."
"Ta hiểu rồi!"
"Không. Ta còn không có nhàm chán tới vậy."
Hắn lắc đầu, nói tiếp:
"Chúng sinh có thể phát triển là nhờ thánh thần chúng ta, tùy tiện vẽ lên con đường cho bọn chúng phải đi, hiển nhiên thôi mà."
Từng câu từng chữ của Thiên Dạ như lưỡi dao sắc lẹm cắt vào mặt nữ thần, vẻ mặt cô biến ảo không ngừng, ánh mắt như không thể tin nhìn vào Thiên Dạ.
"Bước qua cánh cổng đó, cậu sẽ đặt chân lên thế giới mới, hỡi anh hùng của ta hãy viết lên huyền thoại của cậu đi! Ta thật sự rất chờ mong vào tương lai ở cậu đó."
Nữ thần vui mừng hỏi lại.
Con người sợ hãi những thứ họ không hiểu, thần thánh cũng không ngoại lệ. Chính vì thế, lựa chọn của vị nữ thần cao quý bây giờ tẩu vi thượng sách, cả quay đầu cũng không dám, trước tiên, phải thoát thân đã, chỉ cần thoát đi được, kẻ kia là ai có thể chậm rãi điều tra.
"Thế giới khác?"
"Thứ ba, hay "Anh Hùng" chẳng qua chỉ là con khỉ mua vui cho thánh thần các ngươi? Và ngươi đã lừa gạt bao nhiêu "Anh Hùng" rồi?"
"Xin đừng quá đau thương! Cái c·hết của cậu là do sai lầm của ta, để bù đấp tội lỗi mình đã gây ra, ta có thể cho cậu bắt đầu một cuộc sống khác. Chỉ xin cậu tha thứ cho ta. "
Sau câu nói của cô, một cánh cổng đột ngột xuất hiện rồi mở toang.
"Vì cậu đã c·h·ế·t ở thế giới này, ta không thể khiến cậu sống lại ở đó. Nhưng ta có thể khiến cậu hồi sinh toàn vẹn ở một thế giới khác."
"Đầu tiên, trước ta có xem qua, theo thống kê gần đây, số người c·h·ế·t do sét đánh khá nhiều, có thể nói trúng sét còn dễ hơn trúng số độc đắc. Đây cũng là vô tình sao? Liệu họ có giống như ta? Được cho một cơ hội?"
Thiên Dạ nhận lấy hai vật kia từ tay nữ thần rồi đứng dậy, khoé mắt co giật mấy cái.
"Cũng không."
"Được rồi! Đã đoán được ra sự thật rồi, thì ngươi định làm gì tiếp theo đây? Loan truyền cho chúng sinh biết ư? Chúng sẽ tin ngươi, một con người hay tin tưởng thánh thần chúng ta?"
"Thông minh? Không hẳn, nhìn nhiều, thấy nhiều mà thôi."
"Phải! Một thế giới của kiếm và phép thuật, một thế giới nơi những sinh vật chỉ có trong truyền thuyết tồn tại, một nơi tràn đầy những điều kì diệu!"
Dứt lời, nữ thần giơ tay ra, thánh quang chói lọi bùng lên, khi ánh sáng tản đi, trên tay cô xuất hiện một thanh kiếm và một mặt dây chuyền.
"Cuối cùng, ngươi còn định để trò hề này tiếp diễn đến bao giờ dây, hả vị nữ thần giả dối kia?"
"Nói là hồi sinh cũng được, nhưng thật ra có hơi khác một chút." Vừa hay nữ thần đã chuyển chủ đề.
"Cậu sẽ giúp ư?"
Câu hỏi của Thiên Dạ khiến khuôn mặt nữ thần thoáng trở nên kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, vẫn với nụ cười dịu dàng nơi khóe môi, cô nhẹ nhàng hỏi lại.
"Kể cả việc đó!"
Nữ thần của Tịnh Hỏa và Trừng Phạt duyên dáng cười, cũng không vì sự thật bị Thiên Dạ xuyên thủng mà trở nên thất thố quá mức, cô lên tiếng ca ngợi gã phàm nhân trước mặt mình.
"Chỉ có lũ lũ ngốc mới muốn vậy, không hơn gì hai chữ phiền phức, thống trị thế giới? Chỉ bằng vào thứ sức mạnh to lớn vô nghĩa kia sao? Cai trị bằng bạo lực, nếu không phải là tuyệt đối thì chỉ dẫn đến nổi loạn, kẻ có não đều nhìn ra được, nhưng nếu chúng có não thì chẳng dính trò lừa này rồi."
"Có việc gì sao? Anh hùng của ta?"
"Ngươi cười cái gì?"
"Thế giới tươi đẹp và sự bình yên nơi đó đang bị sự đe dọa của Quỷ Vương đe dọa, nếu có thể, với sức mạnh này xin cậu hãy giúp bọn họ, giúp họ trừng phạt Quỷ Vương."
"Việc gì?
"Ngươi thích nhìn kẻ khác vùng vẫy trong số phận được ngươi viết lên lắm phải không? Vậy thì tự mình thể nghiệm cuộc sống bị kẻ khác bỡn cợt đi!"
Nữ thần đứng dậy, chụp lấy hai bàn tay của Thiên Dạ, chân thành nhìn vào mắt hắn nói.
"Kinh nghiệm? G·i·ế·t quái? Đây là game hay gì à?"
"Hoang đường, một kẻ phàm phu tục tử như ngươi thì biết gì mà nói. Ta cũng chán phải nói nhảm với ngươi rồi, ta sẽ tước lại những gì đã ban cho ngươi, tự lo cho thân mình đi."
Dáng vẻ đó của hắn, trong mắt vị nữ thần cao quý thì không khác gì sự thẫn thờ, hụt hẫng và bàng hoàng khi biết bản thân mình đ·ã c·hết. Là sốc đến nỗi không thể cất nên lời, những lần trước đây loại người này cũng không thiếu.
Nữ thần vung tay lên, mặt dây chuyền và cây kiếm trên tay Thiên Dạ biến mất, cùng với đó một lực lượng vô hình toan đẩy hắn ngã người về phía cánh cổng.
"Thanh thánh kiếm này được rèn nên bởi lửa thiêng, tích hợp trong nó là sự chúc phúc của ta, một thanh kiếm có thể chém đứt mọi thứ, và ban cho người sử dụng kiếm kĩ thượng thừa không ai sánh bằng! Còn mặt dây chuyền này chứa trong nó vô vàn loại ma pháp khác nhau, chỉ cần đeo vào, cậu có thể thông thạo mọi loại ma thuật trong nó."
"Haha."
"Những thứ này..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không những không bị đẩy lùi, hắn còn tiến lên từng bước, đơn giản như dạo chơi mặc cho sức mạnh vô hình kia càng lúc càng kinh người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta không có ý định ở lại đây lâu hơn đâu, nhưng trước tiên có việc ta cần phải làm. Cái ngữ đùa giỡn với số phận kẻ khác như ngươi, ta đúng là chưa bao giờ ưa nổi."
Thiên Dạ không bày tỏ cảm xúc, dù cho có được cả thần linh tán thưởng.
Đó là những lời cuối cùng truyền vào tai cô.
Nhìn vào đôi mắt như chực chờ khóc nếu như bản thân không được tha thứ của cô, Thiên Dạ thật sự không biết phải nói gì.
Hắn không khỏi tự lẩm bẩm khi nghe nữ thần nói vậy.
Nghe câu hỏi này của Thiên Dạ, lần đầu tiên nụ cười cứng lại trên mặt của Ignis, thuyết pháp này cô đã từng nghe tới, làm thế nào một con người tầm thường lại có thể biết về nó, trùng hợp, chỉ có thể là vậy thôi, cô tự trấn an mình.
Nhưng Thiên Dạ cũng không bước chân vào cánh cổng mà quay người lại nhìn Ignis tùy ý cất lời.
"Thứ hai, Quỷ Vương đe dọa yên bình? Ngươi đã nói với sức mạnh ngươi trao ta, ta có thể đánh bại hắn phải không? Vậy thì tại sao ngươi không tìm một con người nào đó ở thế giới đó và ban cho kẻ ấy sức mạnh đánh bại quỷ vương? Hoặc giả là, tại sao lũ thần các ngươi không giáng xuống một tia sét cho êm chuyện? Tại sao hắn vẫn tồn tại cho đến tận lúc này?"
"Nhìn kìa, nữ thần đang nổi giận sao? Nổi giận vì không thể trả lời câu hỏi của ta?"
Cô mỉm cười nói với Thiên Dạ, nhưng những từ cuối cùng của cô nhỏ dần đi.
"Câu nói đó ngươi đã nói với bao nhiêu người rồi?"
"Im lặng và biến đi!"
"Chỉ là, tôi có một điều muốn nhờ cậu..."
"Cậu không cần phải lo lắng, việc này là trách nhiệm của ta, ta sẽ không để cậu chịu khổ đâu."
"Ngươi thật ra là ai?"
Lần này, Thiên Dạ im lặng không gì, nhưng điều đó khiến nữ thần lầm tưởng.
Chương 2: Dị thế giới?
"Ngươi làm sao nhận ra?"
"Ta cũng muốn biết lắm."
"Cảm ơn, cậu can đảm lắm. Cậu thật sự là một anh hùng đó. Được rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến thế giới đó ngay đây!"
Thiên Dạ không trả lời, hắn đáp lại câu hỏi của nữ thần bằng một câu hỏi khác.
Nhưng dù cho cô có cực lực bỏ chạy, cảm giác nguy cơ ấy vẫn theo sát ở bên.
Nữ còn chưa kịp hiểu những lời đó có ý nghĩa gì, trước mặt cô đã hiện lên một vòng tròn tối đen không nhìn ra một tia sáng. Và rồi một cái tát thật mạnh giáng vào má khiến cô văng thẳng vào vòng tròn đen tối kia.
"Ngươi không muốn làm cũng phải làm thôi, không còn lựa chọn nào khác cho ngươi đâu, con người! Nếu muốn trở về, ngươi cần đặc ân của chúng ta...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.