Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Cho mời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Cho mời


"Chuyện này là sao?"

Chẳng qua là thời gian dài thiếu ăn thiếu ngủ và b·ị b·ắt nạt khiến hắn trở nên vừa bệnh trạng lại vừa thiếu sức sống, cộng với việc lúc nào cũng cúi đầu lầm lủi, thành ra không mấy ai để ý tới việc diện mạo Thiên Dạ nguyên bản trông như thế nào.

Lý Nguyên Thiên nghe bảo là Mạc Hải còn quá quắt tới độ muốn dẫn bạn gái của Thiên Dạ đi, nhặt về một cái mạng đã là tổ tông phù hộ rồi. Hơn nữa hôm qua bản thân Lý Nguyên Thiên còn muốn Thiên Dạ quy phục làm thuộc hạ của mình, hắn vẫn còn sợ người ta ghi hận đây, nên phải bài tỏ đầy đủ thành kính.

Vừa mới tiến vào lớp học, hàng loạt ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ, không hiểu từ xung quanh ném tới.

"Nhưng chỉ bấy nhiêu thì đâu thể xác định mọi việc là do cô ta làm? Mà lại nếu đúng là Liên Khinh Vũ cứu Thiên Dạ khỏi đám người Trần Hồng, sau đó g·iết họ, thì cô ta tại sao phải tách ra khỏi Thiên Dạ để cậu ta đi một mình rồi gặp chúng ta?"

"Nói đi! Ngươi muốn gì?"

"Chà, có vẻ tự nhiên ta lại mắc nợ ngươi thêm lần nữa rồi."

"Sao hả? Ngươi vẫn muốn thay thuộc hạ tới đòi lại công bằng?"

"Thế quái nào mà nó vẫn còn lành lặn vậy?"

"Lên xe rồi nói tiếp."

Xung quanh truyền đến tiến bàn ồn ào xôn xao, với người thường phân biệt được là giọng của ai cũng khó chứ dừng nói là nghe ra ý nghĩa của những âm tiết này, nhưng Thiên Dạ không giống, nếu muốn hắn có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.

"Đó có phải là "sự thật" hay không? Ngày hôm qua rõ ràng là Trần Hồng đã mang hai người họ đi, nhưng nhìn xem, cậu ta c·hết rồi, còn là một c·ái c·hết không thể công khai, nhưng còn hai bọn đều không việc gì, tớ cảm thấy, c·ái c·hết của Trần Hồng không hề đơn giản."

"..."

Cơ mà hiện thì hắn lại không có hứng thú đó, bỏ ngoài tai hết thảy những lời bàn tán, Thiên Dạ đi thẳng đến chỗ của mình, ngồi xuống và bắt đầu nói nhảm với Tần Hưng.

Chiều hôm ấy, Tần Hưng có việc nên về trước, về phần Thiên Dạ, khi hắn vừa bước chân ra khỏi cổng trường, Lý Nguyên Thiên đã nhảy ra ngay trước mặt hắn, như thể đã đợi ở nơi này từ lâu rồi. Hôm nay gã vẫn mặc một bộ âu phục trắng, nhưng phương tiện đã đổi thành một chiếc Ferrari mui trần đỏ chói.

"Chẳng lẽ Trần Hồng không làm gì nó?"

"Phải, cha tôi chính là người điều hành Thiên Lang Hội!"

Bị Thiên Dạ liếc nhìn như thế, gương mặt Lý Nguyên Thiên nhất thời trắng bệch, liên tục lắc đầu sau đó cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi.

***

Đùa gì chứ! Một level 2 đã có thể tùy tiện đem một tòa nhà đập sụp, đã là tồn tại ít người dám trêu, thì đừng nói tới việc thiếu niên trước mắt này rất có thể là một level 3, tồn tại còn kinh khủng hơn rất nhiều lần. Kẻ mạnh mẽ như thế, làm sao có thể cho phép mấy con kiến hôi nhục nhã khinh thường? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghiêm túc mà nói, diện mạo Thiên Dạ không tính là xấu, mà ngược lại, hắn sở hữu gương mặt khá thanh tú và điển trai, thậm chí trước đây còn từng có một phú bà muốn bao nuôi hắn.

"Liên Khinh Vũ..."

"Tối hôm kia cậu cứu cha tôi một mạng, hôm qua tôi lại xúc phạm cậu. Vừa chịu ân lại vừa có lỗi, nên cha tôi muốn mời cậu một bữa cơm để tạ lỗi và báo ân. Nếu cậu có yêu cầu gì, Thiên Lang Hội chúng tôi sẽ dốc lòng hồi đáp."

Ngồi trên xe, mặc cho gió thổi mái tóc mình bay tán loạn, Thiên Dạ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thở phào một hơi, Lâm Vũ Đồng nhỏ giọng tiếp tục.

Đạt được đáp án, trở trầm tư.

"Tớ cũng không rõ, chuyện này quá quỷ dị chúng ta không nên dính sâu vào, tốt nhất là từ nay về sau nên tránh xa cậu ta ra,..."

Tuy nhiên, Lâm Vũ Đồng vẫn có chỗ không hiểu, đó là:

Nghe Lạc Hân Minh nói vậy, Lâm Vũ Đồng hơi nhăn nhăn đôi mày suy ngẫm, một bóng người nhỏ nhắn cũng với mái tóc bạc trắng hiện ra trong tâm trí cô.

Một góc khác trong lớp, Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh đang lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy sự kiên kị. Được chừng vài giây, Lâm Vũ Đồng quay sang bạn mình, nhỏ giọng thì thầm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thấy thằng Tần Hưng không b·ị t·hương tích gì là tao đã nghi rồi..."

Nhưng Thiên Dạ không có ý định đi giải thích, hắn không có nghĩa vụ đó, trên hết là phiền phức. Vậy nên cứ để hai người kia nghĩ gì thì nghĩ.

Chương 15: Cho mời

Không kiêu ngạo với ai khiêm nhường, tuyệt đối không khiêm nhường trước kẻ kiêu ngạo, đó từng là phương châm sống của "Thiên Dạ" trước kia, giờ đây, đã khôi phục lại vài phần ký ức, hắn bất giác cũng hành động như vậy. Lý Nguyên Thiên đã hạ mình cung kính như thế, không có lý do gì hắn phải tỏ ra mình là người cõi trên cả.

Lạc Hân Minh lại thoáng nhìn sang chỗ Thiên Dạ, thấy hắn vẫn đang nói gì đó với Tần Hưng thì ngập ngừng một lát, rồi thì thầm đáp lại.

Đang cúi đầu thì nghe một câu như vậy, Lý Nguyên Thiên hưng phấn như mở cờ trong bụng. Chịu lên xe nghĩa là vẫn còn có thể nói chuyện, so với ấn tượng hôm qua và tưởng tượng của hắn thì thiếu niên tóc trắng này phải dễ dàng giao tiếp hơn nhiều lắm. Cho nên hắn cũng vội vả lên xe rồi nhanh chóng lái đi, tránh làm đối phương mất hứng. Lý Nguyên Thiên không nghĩ tới rằng, sở dĩ thái độ của Thiên Dạ tốt như vậy, chẳng qua cũng là vì chính thái độ của hắn mà thôi.

"Mạc Hải có mắt như mù, tự tìm đường c·hết, cậu tha mạng cho hắn đã là vạn hạnh rồi, tôi nào dám tới trả thù gì chứ!"

Đưa tay vào túi quần, giống cười nhưng lại không phải cười, Thiên Dạ có chút nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua thản nhiên hỏi.

Thiên Dạ có hơi kinh ngạc, thái độ của người này so với hôm qua thì khác biệt như trời với đất.

Hắn đã đồng ý với Liên Khinh Vũ, chuyện kia đã có một cái kết thúc từ hôm qua, nhưng nếu tên này vẫn muốn tìm hắn gây rối thì lại là một chuyện khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Này Hân Minh, cậu có biết gì không? Về việc của Trần Hồng ấy... nhà cậu và nhà cậu ta có quan hệ hợp tác tương đối thân cận mà, chắc hẳn biết được chút gì hả?"

"Không phải chứ..."

Sáng hôm nay hắn không có ý định để Liên Khinh Vũ đưa mình đi học, vừa vô nghĩa lại vừa khiến bản thân có cảm giác đang mắc nợ người khác. Chính vì vậy trước khi Liên Khinh Vũ để Sanae gọi mình dậy, Thiên Dạ đã nhanh chân đi rồi.

Kinh ngạc, Lâm Vũ Đồng không khỏi buộc miệng thốt lên, nhưng rất nhanh cô tự ý thức bụm miệng mình lại, đây không phải là chuyện nên bêu rếu. Cũng may là lớp học đang ồn ào nên chẳng có ai để ý tới cô.

"Thiên Dạ chắc chắn có liên quan, nhưng tớ không cho là cậu ta làm, mà là một người khác..."

Ngày hôm qua, hai người đã tận mắt chứng kiến, cô gái nhỏ đó tuyệt đối không phải là người bình thường. Sau khi vô tình tìm thấy Liên Khinh Vũ và cho cô bé biết tình huống mà Thiên Dạ gặp phải, chính mắt hai người đã thấy, cô ta trực tiếp bay lên, không hề có một thiết bị hay dây kéo nào cả, thậm chí vượt qua cả tốc độ âm thanh, để lại phía sau một đám mây âm bạo mà bay đi.

"Lúc nãy ngươi nói là Thiên Lang Hội à?"

"Ồ?"

Đang là giờ tan trường, nhìn thấy người xung quanh càng lúc càng nhiều, hiếu kỳ nhìn bên này chỉ trỏ, Thiên Dạ cảm thấy tiếp tục như vậy thì khá khó chịu và phiền phức nên nói với Lý Nguyên Thiên rồi mở cửa bước lên xe.

Thiên Lang Hội, sống ở Thiên Thanh mười mấy năm, cái tên này hắn có nghe qua không ít lần, chỉ tính ở Thiên Thanh, đây cơ hồ là thế lực hùng bá trên ngai vàng chúa tể, sản nghiệp nhiều không biết bao nhiêu cái, tiền lại không cần phải nói. Không nghĩ tới người hắn vô tình cứu được hôm trước lại là kẻ điều hành của Thiên Lang Hội, hay nói cách khác là kẻ có sức ảnh hưởng lớn nhất trong thành phố này.

Những lời bàn luận của Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh tất nhiên không thoát khỏi tai Thiên Dạ, khi cái tên Trần Hồng được nhắc đến, hắn tò mò muốn biết thế giới nghĩ sao về c·ái c·hết của thằng ngu kia, cơ bản đúng là không khác suy nghĩ của hắn lắm, những chuyện siêu nhiên như vậy vẫn khó mà công khai ra xã hội.

Giống như Trần Hồng, Liên Khinh Vũ cũng là một người đã thức tỉnh, nhưng hai người chắc chắn không phải cùng một cấp độ.

Lâm Vũ Đồng lắc lắc đầu trả lời, đây là kết luận của cô sau khi xâu chuỗi mọi chuyện lại. Thiên Dạ dù ít dù nhiều, đáng sợ theo một cách nào đó.

Nhưng bằng một sự vi diệu nào đó, hai con bé kia lại đem mọi chuyện liên hệ đến trên đầu Liên Khinh Vũ, có lẽ là vì chứng kiến sức mạnh bất thường của cô bé mà suy nghĩ trở nên hỗn loạn một chút, một phần vì họ vẫn cho rằng hắn "tầm thường" thiếu thông tin dẫn tới suy đoán thiếu tính khách quan.

Lý Nguyên Thiên vẫn một mực cúi đầu, trong giọng nói ẩn chứa kính ý.

Hiện tại, hắn vác cặp sách trên vai, một tay để trong túi quần, nhàn nhã bước đi trong khuôn viên cao trung Đệ Nhất, trên người tỏa ra một loại khí chất phức tạp khó diễn tả, có một loại lười nhác, có một loại thản nhiên, lại có một chút vô tư lự... lại thêm vẻ ngoài vốn dĩ không tệ của mình, nữ sinh xung quanh không khỏi nhìn Thiên Dạ nhiều hơn một chút.

"Cậu nghĩ là Thiên Dạ gây ra việc này? Đúng là cậu ta giỏi đánh nhau đấy, nhưng trước v·ũ k·hí nóng không phải cũng bất lực hay sao?"

Nói đến đây, Lạc Hân Minh lại tiếp tục ngập ngừng, ánh mắt ái ngại quét về hướng Thiên Dạ, rồi mới nói tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không rõ lắm, nghe hình như là đám người của cậu ta nổi loạn, thanh lý lẫn nhau trong một công trình đang xây dở, làm nó sụp xuống đè c·hết tất cả... vì có dính tới v·ũ k·hí nóng nên chuyện này vẫn chưa được công bố với giới truyền thông, hẳn là cha cậu ta định che lấp nó một thời gian hoặc giấu nhẹm sự thật đi để không gây ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng công ti. Chỉ là tớ cảm thấy nghi ngờ..."

"C·hết rồi!!!!"

***

"A? Làm sao nó còn tới được?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Cho mời