Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Hậu thuẫn tới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Hậu thuẫn tới


"Chỉ có loại mặt hàng này? Ta bảo ngươi nên gọi cả tổ tông ra kia mà?"

Thiên Dạ xông vào giữa đám người, sắc mặt không hề thay đổi mảy may, vẫn cứ một bộ mặt như thờ ơ với cả thế giới, không vì bản thân bị quần ẩu mà lộ ra khác biệt.

Sắc mặt lạnh lùng, hắn nhìn lướt qua đám người vẫn đang rên rỉ không dứt trong đau đớn, nhìn tới Mạc Hải b·ất t·ỉnh trong thùng rác ngã đổ bên vệ đường, máu me be bết trên mặt, mi mắt hắn thoáng cái nhíu lại.

Không phải là hắn cố tình ra vẻ ta đây vô địch không ai bì kịp, nguyên do là từ những lời của mấy người trước khi bỏ chạy lúc nãy, hắn biết được cái tên kia có thân phận đặc thù gì đó. Mà mấy thằng có thân phận đặc thù nếu như lỡ dây vào, thế nào cũng lôi ra cả đầu dây mối nhợ.

Tiếng phanh xe vang lên liên hồi, Yami lại một lần nữa bị bao vây, nhưng so với lúc nãy thì lần này có qui mô bề thế hơn nhiều.

"Mặc xác hắn, chúng ta đi nhanh, đợi tới lúc Lý Nguyên Thiên tới rồi thì muốn đi cũng không được."

Mạc Hải muốn chạy, nhưng đôi chân lại bất lực không nghe sự điều khiển của hắn. Hắn nhờ vào việc dựa hơi Lý Nguyên Thiên, tại thành phố này ỷ thế h·iếp người lâu như vậy, đây là lần đầu gặp phải tình cảnh như thế này.

Mercedes-Maybach S650 Pullman kia, một thanh niên trẻ tuổi khoác trên người một bộ vét trắng đắt tiền phẳng băng không tìm thấy một nếp nhăn nào, theo cánh cửa được mở ra, ngạo nghễ bước xuống, khí chất của hắn phi phàm, trên người mang theo một luồng ngạo khí như có như không, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không chỉ có Lạc Hân Minh, Lâm Vũ Đồng cũng không khá hơn là bao, đôi mắt cô trừng to, đồng tử co rụt, tay bụm chặt miệng không nói nổi nên lời. Biểu lộ kinh ngạc trên mặt cô chỉ nội trong một ngày hôm nay còn nhiều hơn một tháng qua cộng lại.

Lý Nguyên Thiên điềm nhiên nói, có vài phần uy h·iếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cái...? Đây là phim hành động hay gì sao? Cái tên này luôn giỏi đánh nhau như vậy?"

Kéttttt!!!!

Cô gấp gáp nói, chuyện tới bây giờ đã đi quá xa rồi, đã không còn có thể cứu vãn nữa, tiếp tục ở lại chẳng khác nào đứng yên chờ c·hết.

Lạc Hân Minh bối rối, không biết nên làm gì cho phải, trò đùa dai của cô và Lâm Vũ Đồng chính là khởi đầu cho tất cả chuyện này.

"Tớ biết, là chúng ta sai đầu tiên, nhưng cậu ở đây có thể làm gì? Nhìn cậu ta đi, cái bộ dáng trời sập ta đây cũng chẳng sợ đó! Nói thế nào cũng không đi đâu, chúng ta đi bây giờ may ra còn có thể tìm người tới giúp, hoặc ít nhất cũng có thể gọi xe cứu thương..."

Chương 12: Hậu thuẫn tới

Nếu lúc nãy chỉ là mười mấy chiếc mô tô được độ lại theo phong cách quái dị, thì lần này là một đám xe bốn bánh sang trọng. Dẫn đầu là một chiếc Mercedes-Maybach S650 Pullman đen dài hơn bảy mét.

Hơn mười thanh niên cao to vây đánh một học sinh cao trung, chẳng những đánh không thắng, còn bị đối phương n·gược đ·ãi một trận, thậm chí ngay cả góc áo đối phương cũng không chạm tới được. Cảnh tượng có chút tương phản và quỷ dị.

Thân hình hắn dù ở giữa vòng vây nhưng lại không hề bị vướng víu hay trì hoãn mà lại giống như chớp động, thoắt ẩn thoắt hiện. Từng tiếng rên rỉ như heo bị chọc tiết vang lên. Cứ mỗi lần Thiên Dạ dừng lại ở chỗ nào, liền sẽ có vài người nằm xuống, hoặc là dập mặt hoặc là gãy xương, còn có người ôm bụng lăn lộn, nôn ra đầy đất.

Thiên Dạ liếc nhìn qua hai cô gái, nhàm chán nói, lạnh lùng cắt đứt lời Lạc Hân Minh trước khi cô kịp nói xong.

Nhẹ nhàng tiếp đất, Thiên Dạ lạnh nhạt nói, hắn ghét cảm giác bị uy h·iếp, đặc biệt là sự uy h·iếp đó xuất phát từ kẻ mà hắn một ngón tay cũng có thể nghiền c·hết không biết bao nhiêu lần. Đây có lẽ là do ảnh hưởng từ linh hồn đã thức tỉnh của Thiên Dạ, một tồn tại kinh khủng từ xa xưa.

Thiên Dạ cũng nhìn về phía hắn, thản nhiên nói, biểu lộ trên mặt vẫn không hề thay đổi. Tuy nhiên, Thiên Dạ vẫn có một chút ngạc nhiên nhỏ, cái tên Lý Nguyên Thiên này vậy mà cũng là một siêu năng lực gia, tuy đem so với Liên Khinh Vũ thì vẫn quá khập khiễng, nhưng so với kẻ vừa thức tỉnh như Trần Hồng thì lại mạnh hơn nhiều.

Đánh em thì anh ra mặt, đánh con thì cha tới, đánh tới cha thì tòi ra ông nội, không chừng còn lôi cả gia phả nhà nó ra, mấy việc này Thiên Dạ không lạ gì. Hắn không sợ, nhưng vấn đề này tương đối phiền phức, kéo dài thời gian ra lại càng phiền, chi bằng một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, dọn luôn một lần cho rảnh nợ.

Lạc Hân Minh vốn định lợi dụng lúc Thiên Dạ thu hút chú ý của đám người mà dẫn theo Lâm Vũ Đồng chạy đi, nhưng cảnh tượng Thiên Dạ tung hoành ngang dọc, không ai bì kịp trước mắt khiến cô kinh ngạc đờ người ra, não không kịp phản ứng quên sạch mình đang muốn làm gì.

"Nhưng, mọi chuyện là do chúng ta mà ra, tuy là có xích mích, nhưng cũng không tới mức mặc kệ cậu ta bị đ·ánh c·hết chứ..."

Cao thủ trong phim hành động bất quá cũng chỉ như thế.

Nghe hắn nói như vậy, Lạc Hân Minh lập tức tái mặt đi, ánh mắt của hắn nhìn cô vừa rồi, rất đáng sợ. Lâm Vũ Đồng thì thở phì phò nắm lấy tay Lạc Hân Minh kéo đi.

"Các ngươi vẫn còn ở đây à? Hay là cũng muốn vào thùng rác?"

Nhưng hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Thiên Dạ nhún người một cái, nhảy qua khoảng cách vài mét, tung thẳng vào mặt hắn một cú đá, Mạc Hải đau đớn thét lên một tiếng, bay ngược ra sau, vài chiếc răng mang theo tơ máu vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, cùng với cơ thể của hắn một lần nữa rơi vào trong thùng rác, dư lực từ trên người hắn làm cho thùng rác đỗ ngã xuống đất, rác rưởi vương vãi tràn ra, Mạc Hải đau tới mức hoàn toàn b·ất t·ỉnh.

Tôi là người mến tài, nếu bây giờ cậu cúi đầu xin lỗi, tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, điều kiện là cậu phải làm việc cho tôi. Nếu không, tôi có thể cho cậu mở rộng tầm mắt ngay bây giờ, xem sức mạnh thật sự là như thế nào!"

Từ trên những chiếc xe lục tục xuống một đám người mặc âu phục đen chỉnh tề nghiêm túc, so với đám người lúc nãy vừa nhìn qua đã thấy là không cùng một đẳng cấp.

Cuối cùng, từ chiếc

Bị ánh mắt của Thiên Dạ quét tới, Mạc Hải sợ tới mức muốn són ra quần, những người hắn gọi tới này, nhìn bề ngoài thì giống như lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng đó là do hắn cố ý để họ ngụy trang như thế. Ít ai biết được rẳng, mỗi người trong đó đều tính là loại người hung ác, sinh hoạt liếm máu trên lưỡi đao, từng vì Lý Nguyên Thiên làm không ít công việc nhơ bẩn, mỗi người đánh vài người đều không thành vấn đề.

"Cậu làm gì vậy? Lúc này không chạy mà còn cố tình ở lại tiếp tục gây hấn? Đợi Lý Nguyên Thiên tới rồi thì..."

Cuối cùng khi ánh mắt hắn dừng lại trên Thiên Dạ, người duy nhất vẫn còn đứng giữa hiện trường, nó đã phủ lên một tầng sương lạnh.

"Thiếu niên, cậu đúng là có tài, một mình có thể đánh ngã nhiều người như vậy, Mạc Hải trêu phải cậu chỉ trách hắn xui xẻo, nhưng nếu bọn họ đắc tội cậu, chẳng phải giáo huấn nhẹ một trận là xong sao? Vì cái gì ra tay tàn nhẫn như vậy? Là không đặt tôi vào mắt, coi cái tên Lý Nguyên Thiên này không hề có một chút cân nặng nào?"

"Nghe đây người anh em, cậu có chút tài năng đấy, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi, đừng nghĩ đánh được vài người bình thường đã là vô địch thiên hạ, thế giới này rộng hơn cậu tưởng nhiều, kẻ mạnh hơn cậu tuyệt đối không ít.

Thanh niên này không phải ai khác, mà chính là Lý Nguyên Thiên trong miệng của Mạc Hải. Một nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của thành phố Thiên Thanh này.

Giọng điệu Lâm Vũ Đồng gần như đã thành van nài, muốn kéo Lạc Hân Minh rời khỏi nơi này. Lạc Hân Minh biết Lâm Vũ Đồng không sai, bọn họ ở đây chỉ là chờ c·hết, cái gì cũng không làm được. Nếu đi bây giờ thì có thể tìm người khác có khả năng tới cứu, như là Liên Khinh Vũ chẳng hạn, cuối cùng cô cũng dời bước chân, ái ngại nhìn về phía thiếu niên tóc trắng đang vô tư lự giữa đám người ngã la liệt.

Trong lòng dù sợ hãi, Mạc Hải vẫn cố tỏ ra hung ác, ngoài mạnh trong yếu lên giọng uy h·iếp. Theo hắn thấy, cái gã thiếu niên từ nãy tới giờ làm gì cũng ngang ngược, ngông cuồng, tuyệt đối là một tên hung hăng càn quấy. Hắn rất sợ bị tên kia một đánh cho tàn phế, tới khi đó dù có được báo thù thì đời hắn cũng xong rồi. Vậy nên Mạc Hải vội vã đưa Lý Nguyên Thiên ra đe dọa, hy vọng có thể làm Thiên Dạ e ngại một chút, không dám đánh nữa.

*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đó Mạc Hải còn đang chờ đợi cảnh tượng Thiên Dạ bị mười mấy người vây đánh, kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống cầu xin tha thứ. Một thiếu niên gầy gò và một đám thanh niên cục s·ú·c, kết quả vừa nhìn vào đã thấy. Nhưng thực tế lại như một cái bạt tai hung hăng đánh vào trên mặt của hắn. Ngắn ngủi mấy chục giây, toàn bộ đều bị thiếu niên kia hành ra bã, đ·ánh đ·ập một trận, mà lại còn là loại tư thế nghiền ép một chiều.

Ba mươi giây chưa tới, đám người Mạc Hải gọi tới không còn một ai đứng được, nằm la liệt trên đất, rên rỉ liên hồi. Mà đứng giữa đám người đang kêu rên trong đau đớn ấy, là một thiếu niên gầy gò, đơn bạc, tưởng chừng chỉ cần ăn một đấm cũng có thể văng xa được vài mét.

Thiên Dạ vừa nói ra lời này, sắc mặt Lý Nguyên Thiên thoáng cái trở nên âm lãnh, hơn hai mươi năm qua, còn chưa có ai dám nói hắn như vậy đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thằng nhãi ranh! Mày biết điều thì nên dừng ở đây đi, lúc nãy tao cũng đã gọi Nguyên Thiên đại ca rồi, anh ấy sẽ tới sớm thôi, nếu mày dám manh động, chắc chắn không có kết cục tốt!"

Thiên Dạ đạm mạc liếc nhìn về phía Mạc Hải, kẻ lúc này đã bị sợ tới ngu người, thản nhiên nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta cho ngươi cơ hội gọi người, không có nghĩa là ta sợ uy h·iếp của ngươi."

Hai mắt Lý Nguyên Thiên nheo lại, từ trước tới nay, chưa có ai dám trực tiếp nói như vậy với hắn, thiếu niên này nếu không phải người cực kì tự tin thì cũng phải là kẻ cực kì điên.

Lạc Hân Minh thấy Thiên Dạ đột nhiên đạp bay Mạc Hải thì kinh hoảng thét lên, dù lúc nãy hắn đã đập một đám người tới mức cha mẹ không nhìn ra, nhưng chúng cũng chỉ là loại đàn em dưới thấp, không đáng coi trọng là mấy. Nhưng Mạc Hải thì khác, quan hệ của gã tương đối thân cận với Lý Nguyên Thiên, hành động này chẳng khác gì tuyên chiến với Lý Nguyên Thiên và cả Thiên Lang hội.

"Lý Nguyên Thiên? Quả thật, ta chẳng thấy cái tên này có bao nhiêu nặng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Hậu thuẫn tới