Hồng Mông Chí Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Chạm Chán Kim Chung.
"Ngươi có can đảm!"
Vũ Thuần Tử lắc đầu, nhẹ nói.
"Ta không có tên, ta vốn chỉ là tiểu lâu la!"
Vũ Thuần Tử tấm tắc lưỡi, người này được cái lớn xác, nhưng óc lại như quả nho.
Đoàng… Đoàng!
Giọng nói tràn đầy hàm ý nhìn vào Vũ Thuần Tử chất vấn.
Kim Chung nói sao thì là vậy, ai bảo tại Thiên Linh Sơn, do một mình hắn canh giữ tuần này?
"Ngươi là đệ tử Linh Bảo Tông sao? Ngoan ngoãn mở cửa cho bổn đại gia đi vào, không thì sẽ đem tông môn các ngươi đập nát."
Ngay khi Vũ Thuần Tử vừa đến, phát hiện người nọ đang không ngừng oanh kích. Nội tâm hắn có chút sững sờ.
"Chúng ta có thể đấu, nhưng với một điều kiện."
Phượng Vũ Hiên kinh ngạc nhắc nhở.
Có Thành Anh cảnh cao thủ nói, bọn họ không dám lãnh đạm.
Hiển nhiên thứ mà Phượng Vũ Hiên nói chính là đám cao thủ bên ngoài.
"Chuyện gì thế?"
"Xùy! Trận pháp đó, ngươi cứ tùy tiện đánh!"
Về phần tại sao hắn lại phô trương sức mạnh? Chẳng lẽ đầu óc hắn bị rối loạn, muốn làm vậy để khoe khoang?
"Ta biết ngươi, ngươi là Vũ Thuần Tử, tông chủ đương nhiệm với tu vi Linh Tuyền cảnh. Hiện tại xem ra tu vi của ngươi không tầm thường như bề ngoài. Nếu ngươi thật sự mạnh mẽ như vậy, vậy có dám mở ra hộ sơn đại trận cùng ta chiến đấu một trận chiến?"
Lúc này Kim Chung dường như cảm nhận được người tới, đưa mắt nhìn tới, phát hiện chỉ là một thiếu niên hắc y, tu vi chỉ là Linh Tuyền cảnh tứ trọng.
"Tông chủ không được, ra ngoài đó nguy hiểm!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phượng Vũ Hiên nhíu mày nhìn hắn, sau đó gật đầu, giọng nói có chú lạnh nhạt, hỏi lại.
Rất nhanh Kim Chung hắn liền phủ nhận cái ý nghĩ hoang đường này, nếu hắn đã có tu vi khủng bố, phải hà cớ gì ẩn mình bên trong trận pháp?
"Ta đi ra xem!"
Thất Đại Cẩu Tặc?
Thân ảnh cao lớn màu vàng này, chính là do tinh thần lực tạo ra.
Tại bên ngoài trận pháp tông môn, một vị cao thủ Thành Anh cảnh giới không ngừng đánh lên trận pháp, lực lượng cuồng bạo sau khi va chạm, liền nhanh chóng bị trận pháp này hóa giải.
Khuôn mặt Kim Chung lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó liền tục tung từng quyền vào trận pháp bên trên.
"Vậy ta đây không mở, ngươi giỏi thì phá trận đi vào!"
Hắn gọi Kim Chung, là tam trưởng lão tại Phúc Vũ Tông.
"Phải! Tiểu tử ngươi nên biết điều, Linh Bảo Tông sớm muộn cũng biến mất thôi!"
Trong những năm này, bọn chúng không ngừng tìm kiếm thời cơ, oanh kích trận pháp Linh Bảo Tông, khiến bọn họ nhức đầu không thôi, tuy trận pháp vẫn còn nguyên vẹn, nhưng âm thanh thật sự chói tai.
Lúc này, Kim Chung không còn sợ hãi như trước, sau khi chắc chắn Vũ Thuần Tử chỉ khoe khoang, không hề có thực lực thật sự, nhưng hắn không có vạch trần, ngược lại buông lời khiêu khích, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Kim Chung lúc xanh lúc trắng, lạnh giọng nói.
"Ta tại sao phải tin tưởng ngươi? Bản thân ta không sợ, nhưng ta sợ đám tu sĩ ngoài kia lao vào tàn sát Linh Bảo Tông, một mình ta không thể địch lại thiên quân vạn mã."
Đương nhiên không phải, chẳng có ai tin tưởng một người như hắn có tinh thần lực cường đại, cái Vũ Thuần Tử muốn chính là dụ đối phương rơi vào cái bẫy đã đặt sẵn từ trước.
Phượng Vũ Hiên chợt nói.
Vũ Thuần Tử tràn đầy kinh ngạc hỏi.
Một năm mười hai tháng, hết mười lần bị bọn chúng oanh kích, tám năm nay đều nghe đến chán.
Vũ Thuần Tử nghe vậy, trực tiếp cười nhạo nói.
"Ngươi cũng muốn đi dạo?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi thấy đấy, bọn họ đều sẽ không tấn công, tuần này do ta cai quản."
"Trận pháp này thật cứng, đánh mãi mấy năm không vỡ."
Chương 50: Chạm Chán Kim Chung.
"Có ta Kim Chun, và có danh tiếng Phúc Vũ Tông, bọn họ sẽ không dám tiến lại gần Linh Bảo Tông nửa bước!"
Đột nhiên hắn quay người lại, khí tức khủng bố từ trên người hắn bạo phát đi ra.
"Hửm?"
Vũ Thuần Tử không thèm chấp nhặt với phụ nữ, liền cười lắc đầu.
"Mấy tên của Thất Đại Cẩu Tặc đang cố gắng tấn công trận pháp!"
Mà Phượng Vũ Hiên lúc này lại nhíu mày, khẽ ngắt giọng nói.
Đám tu sĩ thất đại môn phái phía sau nghe vậy, không khỏi đồng loạt nhìn nhau.
Mà những đệ tử đang tu sửa công trình đột nhiên dừng tay lại, bọn hắn nhíu mày lắc đầu, sau đó tiếp tục công việc của chính mình, cái này bọn họ đã quá quen rồi.
Âm thanh vang vọng chói tai, khiến Vũ Thuần Tử có chút khó chịu.
Kim Chung không nghe ra lời giễu cợt, liền ngạo mạn cười to nói.
Khiến Kim Chung lâm vào sững sờ trong giây lát.
"Ngươi nói làm ta thật sợ hãi, nếu ta không mở ra, ngươi sẽ vào phá nát tông môn?"
"Vẫn là không được!"
Mà những lời này, khiến toàn bộ Linh Bảo Tông rơi vào hoảng sợ.
Nhìn biểu cảm của Kim Chung, Vũ Thuần Tử trong lòng có chút hả hê, phất phất tay ý bảo.
Hắn có chút kinh ngạc, mang theo giọng kiêu ngạo, hỏi.
"Yên tâm, chỉ cần ta không ra ngoài, không ai có thể làm tổn thương đến ta."
Bành bành… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi sợ? Biết bản thân đánh không lại ta, cho nên phải tìm cách lấy lại sĩ diện?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn kích thước khổng lồ như vậy, phải có tinh thần lực cỡ nào cường đại chống đỡ? Ngay cả Thành Anh cũng không thể nào tạo ra thanh thế lớn như vậy, phải là cao thủ phía trên nữa. Nhưng lại xuất hiện trên người thiếu niên mới mười mấy tuổi, điều này khiến hắn khó tin.
Người này cũng quá ngoan cố đi!
Kim Chung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói, tiếp đó mạnh mẽ tung ra một quyền đánh vào.
Vũ Thuần Tử chợt rơi vào suy tư, sau đó trầm giọng nói.
Người trung niên với khuôn mặt hình chữ U, mũi to mắt lệch, cùng với chiếc miệng rộng, thân thể to cao thô kệch, khiến hắn trông như một gã ác quỷ đội lốt người.
Mà lúc này, đằng sau lưng Vũ Thuần Tử bất ngờ xuất hiện một thân hình mờ ảo cao lớn, người này cao sáu mét, to hai mét, chỉ thấy hắn mặc một bộ giáp hoàng kim lấp lánh, tay mang theo đại đao, đôi mắt phát ra kim quang, nhìn chằm chằm vào Kim Chung trước mặt.
"Ta có muộn phiền ngươi cũng không giúp gì được."
Vũ Thuần Tử cũng kinh ngạc không kém, nếu trận pháp thật sự bị phá, hậu quả không nói liền cũng biết được.
Vũ Thuần Tử đương nhiên cũng biết được vấn đề này, nhưng hắn có cần phải giải thích sao? Đối với kẻ thù trước mặt, không cần quá nhiều lời.
Chẳng lẽ thiếu niên này đang giả heo ăn thịt hổ? Tu vi thật sự đã ngoài Thành Anh cảnh sao?
Vũ Thuần Tử bình thản nói.
Vũ Thuần Tử không khỏi tò mò, liền tự mình đi ra xem xét tình hình.
Vũ Thuần Tử lạnh nhạt nói, sau đó lười cùng hắn nói thêm, liền quay người đi vào trong.
Vũ Thuần Tử vừa muốn nói gì đó, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh rung động, khiến đại địa Linh Bảo Tông rung chuyển dữ dội.
Kim Chung mỉm cười đầy đắc ý, nói.
Cảnh tượng này, khiến vô số tu sĩ tại Thiên Linh Sơn tràn ngập rung động, mà Kim Chung trực tiếp bị dọa cho sợ hãi.
Kim Chung lúc này mới phát hiện không đúng, liền nổi giận hét lớn.
"Tiểu tử, ngươi muốn c·h·ế·t?"
"Ta có việc cần làm nên đi ngang qua, thấy ngươi thấp thỏm đi qua đi lại, chẳng lẽ ngươi đang có tâm sự hay sao?"
Vũ Thuần Tử cười nhạt nói.
Vũ Thuần Tử lắc đầu nói, đối với ý kiến của Kim Chung, hắn dường như không đồng tình.
"Không! Ta chỉ tò mò thôi."
"Phải, nhưng nó có liên quan gì đến ngươi à?"
Kim Chung nghe vậy, liền có chút sửng sốt, sau đó vỗ ngực tự tin nói.
"Ngươi có gan nói ra tên? Đợi ngươi ra ngoài ta sẽ băm ngươi vạn mảnh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.