Hồng Mông Chí Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Trở Về Lý Gia.
Mà đám người Lý gia nghe xong, tràn ngập hoang mang, người kia khủng bố đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ.
Hộ vệ bên trái tràn đầy khó hiểu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thương không chịu thua kém chỉ trích.
Ngay cả cao thủ thần bí cũng b·ị đ·ánh chạy trối c·hết.
Đột nhiên bên trong phủ Lý gia truyền tới một âm thanh trầm thấp, Lý Nhã Hân vừa nghe tới đây, nước mắt không nhịn được nữa mà tuôn trào, nỗi lòng bao lâu nay liền buông thả.
"Vũ Thuần Tử? Nhìn ngươi rất giống một người, chẵng lẽ…"
Thời gian chỉ vỏn vẹn nửa ngày, Lý Nhã Hân trở về Lý gia đã truyền khắp Hắc Viên thành, rất nhiều con cháu ở những gia tộc khác bắt đầu suy nghĩ cách lấy lòng mỹ nhân.
Tại bên trong đại điện, Lý gia chủ Lý Kiên Định đang ưu sầu việc nội vụ, bên dưới hắn hai bốn vị trưởng lão.
"Tam trưởng lão nói không sai, nhưng ở thế đạo này, thực lực mạnh mới là vương đạo, Lạc Thủy Tông ngông cuồng, chính là bọn họ có thực lực, chúng ta chỉ là một gia tộc nho nhỏ, không có thực lực để chống lại."
Mà cũng tại thời điểm đó, một thân hình thướt tha hấp tấp đi tới.
Lý Kiên Định bất lực khuyên ngăn.
"Thôi được rồi, chuyện này ta sẽ tìm cách giải quyết."
"Đúng rồi phụ thân, hắn là nhi tử của người thần bí kia."
Tâm tình Lý Nhã Hân giờ khắc này vô cùng nôn nóng, tức giận quát lớn.
Bốn người bên trong cũng kinh ngạc không kém, bọn họ không ngờ được Lý Nhã Hân biệt tăm tám năm cuối cùng cũng trở lại.
Lý Nhã Hân cũng không có che dấu, liền nói ra sự thật.
Lý Nhã Hân vội vàng lau nước mắt, sau đó giới thiệu Vũ Thuần Tử với mọi người.
"Ngươi nói thật?"
Lý Kiên Định quan sát Vũ Thuần Tử một lượt, hắn cảm giác Vũ Thuần Tử có gì đó rất quen thuộc, ngay lập tức lâm vào suy tư, bỗng chốc, dường như phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên.
Dù mười tám tuổi đạt tới Linh Tuyền cảnh, cũng được coi là thiên tài, nhưng thiên tài như vậy, đâu đâu cũng thấy, mười người hết tám người như vậy.
Lý Nhã Hân không thể chờ đợi được nữa, liền sải bước đi vào.
Sau khi quan sát một lượt, Lý Kiên Định có chút hồ nghi hỏi.
Lúc này, tứ trưởng lão Lý Gia Đinh đột nhiên hỏi.
"Gia chủ, thánh tử của Lạc Thủy Tông đến cầu hôn, chúng ta phải giải quyết như thế nào?"
"Phụ thân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay tối hôm đó, một nhà bốn người cùng nhau tổ chức buổi tiệc ăn mừng, dĩ nhiên cũng tính Vũ Thuần Tử thêm vào.
Tên hộ vệ chắc như đinh đóng cột gật đầu.
Chỉ tùy tiện dùng một tay đã diệt không ít cao tầng Linh Bảo Tông, khiến Linh Bảo Tông biến mất khỏi thế gian.
"A… Tiểu hữu thứ lỗi, xin mời vào trong, người đâu, mau chuẩn bị phòng cho vị huynh đài này ở lại."
Chỉ thấy hắn hấp tấp bẫm báo.
Trong lòng càng kiên định hơn, phải trở nên càng mạnh mẽ, như vậy mới có thể trở về Tây vực, đoàn tụ cùng mẫu thân.
"Tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy ra đón?"
"Khụ khụ, các vị…"
"Thuộc hạ dám cam đoan, không hề có câu nào giả dối."
Có điều… Phụ thân hắn khủng bố như vậy, tất nhiên con trai sẽ không thể yếu kém được, nhưng nhìn tu vi của Vũ Thuần Tử hiện tại, bọn hắn có chút khó hiểu.
Mà mọi việc này, Lý Nhã Hân cùng Vũ Thuần Tử không hề biết tới.
Tam trưởng lão Lý Chấn Đông bày tỏ sự bất bình, đứng dậy tỏ rõ ý kiến.
"Hân nhi…"
Chương 33: Trở Về Lý Gia.
Lý Nhã Hân chạy vội vào bên trong, chứng kiến đám người cao lớn quen thuộc, nhìn thân ảnh cô độc năm đó, khiến nàng đột nhiên nghẹn ngào, lao đến ôm lấy Lý Kiên Định, khóc lớn tựa như một đứa trẻ.
Đại trưởng lão đột nhiên quát lớn về phí tên hộ vệ, khiến hắn sợ tới mức sắp tè ra quần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhị trưởng lão nói vậy, khác nào dâng Lý gia lên cho giặc?"
Vào lúc này, từng tiếng bước chân dồn dập chạy vào trong, khiến các cao tầng bên trong nhíu mày nghi hoặc.
Lý Kiên Định không tin hỏi lại.
Lý Nhã Hân nhào vào lòng mẫu thân, cảm xúc trở về sau nhiều năm ly biệt, đúng là không có cách nào diễn tả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phụ thân, mẫu thân, các vị đại bá, đây là bằng hữu ta, hắn tên Vũ Thuần Tử."
Lý Chấn Đông tức giận nói.
Trong đó có không ít thanh niên tài tuấn bên trong thầm mến mộ nàng từ nhỏ. Khi nghe được tin tức này, ai nấy đều trở nên hăng hái.
"Đại tiểu thư?"
Đối diện từng ánh mắt dò xét chính mình, Vũ Thuần có chút không được tự nhiên, vội vã ho khan một tiếng.
"Đứng lại, người tới là ai?"
Mà tin tức đại tiểu thư trở về, trên dưới Lý gia đều biết đến.
"Vậy ngươi có thực lực chống lại bọn họ?"
"Đa tạ các vị chiêu đãi, ta cũng không thể già mồm từ chối ý tốt."
Câu nói này, khiến Lý Kiên Định đứng hình mất vài giây, sau đó tức tốc chạy ra khỏi đại sảnh.
"Có việc gì mà vội vội vàng vàng? Mau nói."
Cũng vì lý do này, hắn mới biết được thông tin của phụ thân từ miệng Lý Kiên Định.
Lý Nhã Hân bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
"Những năm này Lạc Thủy Tông đột nhiên vươn tay chèn ép, không ít gia tộc đều bị bọn hắn nhắm vào, chẳng lẽ Lạc Thủy Tông muốn thâu tóm toàn bộ Đông Hoàng Vương Triều sao? Ai cũng được như Lý gia thì chúng ta không đồng ý!"
Lý Nhã Hân thì thào nói.
Trên khuôn mặt già nua của Lý Kiên Định, hiện lên rõ sự bất lực.
"Chuyện này ta đã làm rồi, nhưng phía hoàng thất lại không thấy động thái."
Lúc này, Lý Kiên Định cùng cao tầng gia tộc đột nhiên phát hiện có người ngoài, bọn họ có chút sững sờ.
"Gia… Gia chủ, đại tiểu thư trở về rồi."
"Quả nhiên, ngươi là con của hắn."
Khiến Vũ Thuần Tử có chút xấu hổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ cũng lần lượt theo chân Lý Kiên Định đi ra.
"Tiểu hữu đi đường mệt mỏi, xin mời vào nhà làm chén cơm."
Đại trưởng lão Lý Ngoại Thư lên tiếng hỏi, lại nói.
Vũ Thuần Tử đứng một bên cũng vô cùng ngưỡng mộ, nhìn cảnh cả nhà đoàn tụ, hắn bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
Mẫu thân Lý Nhã Hân lại gần ôn hòa cười, từ đầu đến cuối nàng không ngừng đánh giá Vũ Thuần Tử, sau đó nhìn về phía Lý Nhã Hân, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ.
Lý Kiên Định ôm chặt nhi nữ trong lòng, nỗi niềm nhớ nhung rốt cuộc cũng được đền đáp.
Tên hộ vệ bên phải kích động không thôi, vội vã gọi tên bên cạnh chạy vào trong bẩm báo.
"Kiên Định, nhi nữ của chúng ta đâu?"
"Chỉ là trong tám năm nay, Lý Nhã Hân đã không thấy trở lại, e là khó ăn nói với bọn họ."
"Gia chủ, ngươi có viết phong thư cầu cứu đưa lên Đông Hoàng chưa?"
"Các ngươi không nhận ra ta sao?"
Nhị trưởng lão Lý Thương không cho là vậy, bắt đầu nêu ra suy nghĩ của mình.
Chẳng lẽ người này không kế thừa thiên phú của phụ thân hắn sao?
Lý Kiên Định cảm thấy mình thất lễ, nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi, sau đó nhìn đám thủ hạ phân phó.
Lý Kiên Định thì thào nói.
"Đây là?"
Mà tên bên phải dường như nhận ra điều gì đó, chốc lát liền không nhịn đươc mà kinh hô.
Vũ Thuần Tử nghe vậy cũng hướng về phía mọi người đa tạ, sau đó cùng cao tầng Lý gia đi vào bên trong.
Lúc này, hai người Vũ Thuần Tử liền bị bọn hộ vệ ngăn chặn ngoài cửa.
"Ngươi là ai?"
"Xem ra vẫn có người còn nhớ ta, tám năm xa cách không uổng công."
Khoảng cách Lý gia càng ngày càng gần, chớp mắt đã tới khu vực của Lý gia, Lý gia cũng hiện ra ngay trước mặt.
Vũ Thuần Tử không ngờ rằng, phụ thân lại mạnh mẽ như vậy, có thể nói, ở Đông Hoàng này không ai địch lại.
"Vâng!"
"Mau, mau bẩm báo gia chủ, đại tiểu thư trở lại."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.