Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 349: Màn kịch đặc sắc!
Còn về phần Tư Phương Chính, hắn có thể là diễn viên phụ quan trọng nhất của một màn kịch đêm nay.
Dẫu sao thì y cũng là gia chủ tương lai, để một kẻ ngoại lai như Vũ Phàm lấn át ở thế tục như thế này, quả thực có chút không thích hợp.
Tư Phương Chính ấp úng nói:
Mục Xích Thành nghe Nhậm Thường Sơn hỏi vậy, trong lòng liền biết lần này quả thực là Nhậm Thường Sơn muốn giáo huấn tên họ Khương này một trận.
Mục Xích Thành vừa rót rượu, vừa nịnh nọt Thường Sơn:
Vũ Phàm quát:
Tư Phương Chính chỉ có thể ôm hận mà lui ra, Mục Xích Thành vô cùng đắc ý, hôm nay chửi mắng thật là sướng cái miệng đi.
Bởi vì, bản thân của Ngưng Băng cũng không biết quá nhiều về kế hoạch hành động lần này.
Vũ Phàm vui vẻ nói:
- Nhậm gia thiếu chủ, người ta hay nói có tật thì giật mình!
- Sư đệ, lời này là có ý gì? Đệ đây là nói chuyện Uông Chính sao?
Mục Xích Thành giả vờ ngập ngừng.
Mục Xích Thành ngồi rung đùi mà xem, một màn này thật đặc sắc a, mới câu đầu chào hỏi, Nhậm Thường Sơn liền đã dằn mặt đối phương không chút kiêng dè.
Xích Thành cười khẩy trong lòng, Liễu gia, Tư Phương Chính các ngươi chọn sai người rồi, khặc khặc, y lúc này mới nói.
- Nhậm sư đệ! Đã lâu không gặp a! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thị nữ mở cửa gian phòng thượng hạng ra, không nằm ngoài dự đoán của Vũ Phàm, bên trong chỉ có Nhậm Thường Sơn và Mục Xích Thành.
Vũ Phàm lạnh nhạt đáp lời:
- Mục Xích Thành, chỗ chủ tử ta nói chuyện, ngươi đừng xen vào!
- Tư Phương Chính lui ra ngoài!
Câu này chính là trắng trợn tuyên bố, tuy ta gọi hắn một tiếng sư huynh, nhưng chuyện quan trọng ta vẫn làm chủ, hay là bảo hộ ngươi ta vẫn làm được, quyền lực nằm trong tay ta không phải hắn.
Còn tên Mục Xích Thành thì lại không ngừng hô lớn trong lòng, "đánh nhau đi, khặc khặc, hai tên ngốc!".
Hắn càng thấu hiểu câu nói của lão bá, kẻ bị cảm xúc chi phối, là kẻ dễ bị lợi dụng.
Mục Xích Thành sợ chuyện chưa đủ lớn, hắn phụ họa: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Xích Thành không khỏi kinh ngạc mà nhìn Vũ Phàm ung dung ngồi xuống.
Đặc biệt là có thể có cơ hội trừng trị Tư Phương Chính một cách đường hoàng.
"Đúng là ngu xuẩn!"
Bất chợt Vũ Phàm nở một nụ cười hòa hoãn, làm Mục Xích Thành vỡ mộng, Vũ Phàm nói:
Như phụ thân hắn, đứng trên vai của Kiếm Vương mà cai trị Nhậm gia vậy.
Nhậm Thường Sơn từ sự bồng bột của tuổi trẻ, từng muốn đối đầu với Vũ Phàm, nay đã thay đổi, hắn muốn mượn sức mạnh của Vũ Phàm, mở ra con đường thống trị ở Nhậm gia.
- Tiện dân, ngươi dám nói như vậy với bổn hoàng tử! Ngươi đứng ở Thiên Hỏa đế quốc vẫn phải gọi ta một tiếng điện hạ, đừng tưởng theo đuôi Khương công tử liền có thể làm gì thì làm, ở chỗ này còn có Thường Sơn thiếu chủ của Nhậm gia!
Nhậm Thường Sơn khẽ hừ lạnh, hắn lạnh nhạt đáp trả:
- Sư huynh, có những chuyện không thể làm quá, như giọt nước tràn ly vậy, chỉ có thể hất bỏ mà thôi!
- Còn không mau cút!
Lần này hắn đến đây, chỉ mang theo mỗi Tư Phương Chính, hắn không dẫn theo Ngưng Băng là vì sợ ảnh hưởng không tốt đến nàng.
Vũ Phàm bước vào Nhất Mộng Quỳnh Lâu, đi lên trên tầng thứ tư với sự chỉ dẫn của một thị nữ.
Tư Phương Chính theo lời dặn của Vũ Phàm, quát lớn:
"Quả nhiên là như vậy!"
- Nhậm sư đệ, ta đã nói rồi, chuyện này là hiểu lầm, ta cũng không thể giải thích gì hơn. Hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc, cáo từ!
- Hây dà, cái này có chút khó nghe, mấy ngày nay trong thành người ta đang đồn rằng Khương công tử đây đang gầy dựng sức ảnh hưởng của mình ở Hoàng Đô thành và lôi kéo thế lực a! Hơn nữa, nghe đồn Khương công tử đây, đang nhắm vào quyền lực ...
Việc Vũ Phàm ra tay giúp đỡ Tư Phương Chính ngày trước, làm tên Mục Xích Thành có chút khó chịu, nhưng y vẫn giữ kín trong lòng không nói ra, nay có cơ hội cùng với Nhậm gia thiếu chủ vả mặt Vũ Phàm hắn không thể nào mà bỏ qua.
"Tên này khiêu khích Nhậm gia thiếu chủ sao? Hay là hắn quá tự tin?"
Mục Xích Thành là vị hoàng tử duy nhất có mâu thuẫn gián tiếp với hắn, nói chính xác hơn là mâu thuẫn với Tư Phương Chính dưới trướng hắn.
Vũ Phàm đập bàn, nói:
- Đúng, đúng, Nhậm thiếu chủ ngươi nói rất đúng a!
Thường Sơn nhìn Xích Thành như kẻ ngốc, vui vẻ đón lấy ly rượu từ trong tay hắn.
Vũ Phàm nói xong liền phất tay áo mà đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn tự cho mình là kẻ thông mình, nhưng lại không biết chính mình là một con lừa bị Vũ Phàm và Thường Sơn dắt mũi.
- Ngươi nói hay lắm ... ha ha ...
Thường Sơn nhìn theo bóng lưng của Vũ Phàm mà nhếch mép cười khẩy.
Vũ Phàm nhìn Thường Sơn bằng ánh mắt sát khí, làm đám thị nữ hầu rượu lo sợ căng thẳng giữa hai người sẽ bùng nổ.
Nói đoạn, Vũ Phàm tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, xem ra cũng không kiêng dè gì Nhậm Thường Sơn là mấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thường Sơn như thể được nước lấn tới:
- Công tử ...
- Đã lâu không gặp Đại sư huynh, dạo này huynh hành sự thật oai phong a!
Nhậm Thường Sơn cười lớn, hắn nói:
Một điệu cười này lọt vào mắt của toàn bộ người có mặt ở đây, chuyện này sớm sẽ truyền ra bên ngoài.
- Nhậm sư đệ, chuyện này chắc là có hiểu làm rồi!
Tư Phương Chính tức giận nói lớn:
Nhậm Thường Sơn cười ha hả nói:
Chương 349: Màn kịch đặc sắc!
Mục Xích Thành xém nữa trợn tròn mắt mà nhìn, "con mẹ nó, công phu giáo huấn của đám thế gia chi tử ở Trung Thổ là bậc này sao!" hắn phải xách dép mà học hỏi a!
Xích Thành đập mạnh bàn đứng dậy, hắn chỉ tay thẳng mặt Tư Phương Chính:
- Ngươi ...
Tên Mục Xích Thành này quả thực là miệng lưỡi không xương, một câu nói liền kéo cả Vũ Phàm lẫn Thường Sơn vào cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn quả thực chờ mong kết quả của lần hành động này của Nhậm gia tại Thiên Hỏa Đế Quốc.
"Phụ thân đã đúng, kẻ này nếu không thể làm bạn, cũng không thể kết thù!"
Trong ánh mắt của Thường Sơn thoáng động, tâm tư cũng suy nghĩ một phen, hắn càng lúc càng thấy tính toán của Vũ Phàm và các vị trưởng bối quả thực đáng sợ. Bởi vì kẻ bị dắt mũi, còn đang tận hưởng a!
- Xích Thành, ngươi cứ nói, ở đây có đã ta làm chủ!
- Đủ rồi!
Nói rồi hắn hất ly rượu sang một bên.
Vũ Phàm nói:
- Hiểu lầm? Sư huynh à, không có lửa làm sao có khói a! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Xích Thành cười gằn, hắn thấy Thường Sơn có vẻ hài lòng về biểu hiện của mình, liền được nước làm tới:
Mục Xích Thành nhún nhún vai nhìn Nhậm Thường Sơn, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Nhậm huynh, huynh nói xem rốt cuộc kẻ ngoại lai như hắn, vẫn phải cụp đuôi bỏ chạy a ... ha ha ...
Nhậm Thường Sơn nhìn Vũ Phàm không mấy thiện cảm, tay cầm bình rượu rót đầy ly mình, hắn rót đến tràn ly, nói:
- Ha ha, Khương sư huynh, lời này của đệ, huynh tất là người hiểu rõ nhất! Mục Xích Thành, ngươi nói xem, mấy ngày nay ở Hoàng Đô thành đang lan truyền tin đồn gì?
Khi thấy Tư Phương Chính ở sau lưng Vũ Phàm, vẻ mặt của Mục Xích Thành trở nên vô cùng đặc sắc, ánh mắt mang theo vẻ thù hận sâu sắc mà nhìn y.
- Ăn nói xằng bậy! Mau câm miệng cho ta!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.