Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 340: Thương Vương dạy dỗ
- Tên họ Khương kia, hẳn là điều tra rất kỹ về chiêu thức và thói quen chiến đấu của Uông Chính, rồi đề ra chiến pháp và đối chiêu thích hợp để khắc chế, hiển nhiên, ta nghĩ hắn đã làm như vậy, bởi vì dựa theo lời đồn đại, hắn toàn bộ đều công kích vào điểm yếu chí mạng trong chiêu thức của Uông Chính, đó là lý do hắn có thể dễ dàng chiến thắng như vậy.
Uông Chính bị chặt đứt cánh tay, nên Thương Vương phải tự mình ghé qua Hoàng Đô thành, Thiên Hỏa Đế Quốc để chữa trị cho hắn.
Đột nhiên Thương Vương tức giận, bởi vì tên họ Uông này, thực không hiểu ẩn ý của lão, lão hỏi hắn:
- Ly gián?
Lão mắng hắn, rồi nhìn sang Cố Thanh Việt.
Thảo nào Cố Thanh Việt cứ ngờ ngợ, Vũ Phàm ngày đó lại có thể đánh vào yếu điểm của Uông Chính, dù là hắn mới lần đầu giao đấu cùng Uông Chính.
Uông Chính liền lúng túng nói:
Đoạn rồi, Uông Chính cũng không mấy để tâm, đắm chìm vào trong hào quang chiến thắng, tự tin với liên hoàn chiêu thức này của mình, thứ đã giúp hắn đả bại hầu hết tinh anh đệ tử trong tông, tiếp tục mang đi giao đấu khắp nơi, giành lấy vô vàn chiến thắng, hòng chứng minh rằng sư phụ ngài đã sai, buộc sư phụ phải công nhân tài năng của hắn.
Một tên nô tài, nhanh chóng cúi đầu, đáp lại lời của y, rồi bạo gan đề xuất ý tưởng của mình:
- Rồi sau đó thì như thế nào?
- Đệ tử minh bạch!
Cố Thanh Việt thấp tha thấp thỏm trả lời lão:
Uông Chính sau khi được nối lại cánh tay, vội vã quỳ xuống, cảm tạ sư phụ hắn:
- Là chuyện gì?
Uông Chính lẫn Cố Thanh Việt đều tỏ ra bối rối, rồi lắc đầu, bọn họ không rõ tại sao lại bị thua thảm hại như vậy.
"Tất cả là tại ngươi!"
- Nếu ngày mai phải giao đấu với đối thủ, các ngươi sẽ làm gì?
- Thương Vương đang ở Hoàng Đô?
- Chủ thượng, chúng ta phái người á·m s·át hắn, để xem, hắn có được Nhậm gia bảo hộ khi hành sự ở đây hay không?
Nam tử này khẽ nhíu mày, rồi hỏi lại:
- Ngày trước, ta cũng đã từng nói một lần, tương lai rồi cũng có một ngày chiêu thức làm Uông Chính ngươi tự hào nhất, sẽ là thứ đưa ngươi xuống vực thẳm.
Tên nô tài được nước làm tới, trình bày trong kiêu ngạo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Sư phụ, mong người chỉ điểm!
Kẻ được gọi là chủ thượng hờ hững hỏi lại:
- Thưa sư phụ, đệ tử sẽ kiểm tra lại v·ũ k·hí, ổn định lại cơ thể và chân khí trong nội thể, diễn luyện lại chiêu thức một hai lần cho vững vàng ...
Uông Chính nhanh nhảu đáp lời, vớt vát lại sự thất bại:
- Ngu xuẩn!
Uông Chính mặt mày lấm lét, cúi đầu xuống, hắn cảm thấy hổ thẹn và uất ức, vì sao sư phụ mãi không công nhận hắn, hắn không nhận thấy mình sai ở đâu.
- Sư phụ, nếu là đệ tử, sẽ cố gắng thu thập thông tin của đối thủ, phân tích điểm mạnh và điểm yếu của hắn, đề ra chiến pháp và đối chiêu phù hợp để khắc chế và đả bại hắn.
- Đệ tử quả thực không hiểu, vì sao Khương Chính Hạo lại có thể dễ dàng đả bại Uông sư đệ như thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thanh Việt bấy giờ mới vỡ lẽ, hắn tự lẩm nhẩm trong lòng, "thì ra là như vậy!".
Cố Thanh Việt và Uông Chính ngày đó đã từng nghe lão nói như vậy, ngay tại lúc Uông Chính giành được quán quân lôi đài tỷ võ dành cho ngoại môn tinh anh đệ tử Hoàng Thiên Tông.
- Hừm, vậy theo ngươi nghĩ là tại sao?
"Ài, tên họ Nhậm kia thật là may mắn a!"
- Thử hắn? Làm thế nào?
- Sư phụ ... có điều đồ nhi không hiểu!
Lúc đó cũng như bây giờ, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, tại sao sư phụ hắn không khen ngợi Uông Chính mà lại nói như vậy.
Cố Thanh Việt liền nói:
Thương Vương nhìn hắn, rồi hỏi:
...
Tên này được thế đáp lời y ngay lập tức:
- Sư phụ, đệ tử sẽ kiểm tra lại chiêu thức, đề phòng chiêu thức của đối thủ đánh vào điểm yếu của mình!
Nam tử cười tà dị, hắn nói:
Nam tử lại hỏi:
- Ừm không tệ!
Uông Chính cảm thấy vô cùng oan ức, hắn vẫn không thể hiểu nổi lời lão, rồi đem những uất hận này dời lên người Vũ Phàm.
Nhìn ánh mắt mờ mịt của cả hai, lão thở dài trong lòng, rồi nhàn nhạt nói:
Lão thật mong hắn có thể có phần nào phong thái hành sự của Vũ Phàm.
Thấy ánh mắt của Cố Thanh Việt đại ngộ, Thương Vương cũng vui vẻ một chút, xem ra đệ tử của hắn cũng không ngốc.
- Sư phụ ... đồ nhi hiểu ...
- Ngươi quả thực thua cũng không oan!
Lão thở dài, đúng là ngu xuẩn, có nói hắn cũng không thể ngộ, âu cũng không thể trách được, bọn chúng được lão bảo bọc quá kỹ, lại ít lăn lộn trong tu chân giới, ra ngoài vẫn chưa biết cách hành sự.
Bất chợt, Thương Vương nhắc lại chuyện cũ.
- Đệ tử minh bạch!
- A ... chủ thượng anh minh.
- Ngươi, cho người tác động đến Uông Chính, làm hắn ra tay với Khương Chính Hạo là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uông Chính cũng bắt chước nói theo, dù hắn vẫn ù ù cạc cạc:
Cố Thanh Việt cúi đầu nói:
Cố Thanh Việt và Uông Chính là đại diện cho hai cách nhìn khác nhau, tên họ Cố có cách nhìn bao quát hơn, là người có thể làm đại sự, còn Uông Chính dù lão đã chỉ điểm như vậy, nhưng là một người vụ lợi, chỉ nghĩ đến bản thân, không nhìn tổng thể, luôn xem mình là trung tâm cho nên mới nói như vậy, người này, không thích hợp làm việc lớn, đó là lý do lão không trọng dụng hắn.
- Đồ nhi cảm tạ sư phụ đã ra tay cứu chữa!
Ở đâu đó bên trong Hoàng Đô thành,
- Chúng ta sẽ đổ cái nồi đen này lên đầu tên họ Uông!
Chương 340: Thương Vương dạy dỗ
- Vâng, thưa chủ thượng.
- Cánh tay này của ngươi tuy đã được nối lại, nhưng không thể bằng khi xưa, sẽ có ảnh hưởng đến thương đạo của ngươi sau này!
Một nam tử khôi ngô, chắp tay ra sau lưng, nhìn bầu trời bên trên, hắn tùy ý hỏi.
- Vậy, bây giờ hãy trả lời câu hỏi, nếu ngày mai phải giao đấu với đối thủ, ngươi sẽ làm gì? Uông Chính!
Thương Vương thất vọng khoát tay cắt lời của hắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão thở dài, Cố Thanh Việt so với đồng trang lứa vô cùng xuất chúng, nhưng so với Vũ Phàm, lại là đom đóm so với ánh trăng.
Tên họ Cố ngập ngừng giây lát thì lấy hết dũng khí để hỏi:
- Chủ thượng, chủ thượng bớt giận ...
Thương Vương khẽ gật đầu, lão nhàn nhạt nói:
- Ngu xuẩn! Thương Vương ở đây, ngươi lại đổ cái tội danh này lên đệ tử của y, không sợ y lật tung cái Thiên Hỏa Đế Quốc này hay sao! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão hy vọng Cố Thanh Việt hiểu được câu nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng và tận dụng mọi ưu thế mà hắn có, bao gồm cả tình báo mà hắn có thể có được.
Lão lại nói:
- Vâng, thưa chủ thượng ... tại hại nghĩ chúng ta có thể mượn cơ hội này để thử Khương công tử!
Cố Thanh Việt nhìn Uông Chính, trong lòng có chút suy nghĩ, hắn lại hỏi sư phụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.