Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Kim Thiền Thoát Xác!
Xế chiều,
Cho nên mấy ngày nay Nguyệt Nga hoàn toàn c·h·ế·t tâm, cho rằng số phận của mình đã kết thúc ở đây, nhiều lần nàng muốn tự sát nhưng không thành, bởi vì tên đang ôm nàng vào lòng này luôn theo dõi và khống chế nàng.
- Hừ, ta còn cần ngươi phải dạy ta hành sự?
"Ca ca ... "
- Công tử, tiểu thư, ta đã đến!
Sau chuyện lần trước, Vũ Phàm đã tịch thu toàn bộ tư trang cũng như pháp bảo và không gian giới chỉ trên người của Nguyệt Nga vào Bảo Bảo Oa, bởi hắn nghi ngờ trên người nàng có pháp bảo truy tung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyệt Nga thấy tên mặt sẹo trở lại lành lặn, trong lòng lập tức trở nên lo lắng nàng sốt sắng hỏi hắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tiễn đôi mắt vô cùng căm phẫn, nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy thân ảnh của tên mặt sẹo đâu cả.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi! - Vũ Phàm thấp giọng nói, rồi bế Nguyệt Nga vào lòng, tế lên phi kiếm tiếp tục phi hành về phía Ẩn Nặc thành.
Hắn triệt để tức giận, xoay người rời đi, tìm đến một nơi ở trong Ẩn Nặc thành, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái đồng xu cổ.
Bây giờ hắn từ một tên sơn tặc mặt sẹo thấp kém đã trở thành một vị công tử gia thế bí ẩn có cao thủ đi theo bảo vệ.
Dương gia gia chủ thu tay, hắn tức giận nhìn trưởng nam của mình, nói:
"Dịch Dung Thuật"
Hắn nhấc chén trà lên miệng uống một ngụm, đôi mắt nhìn về xa xăm, ở sau lưng hắn, một mỹ phụ trung niên cung kính nói:
Thanh Liên gật đầu, bây giờ nhìn ba bọn họ hoàn toàn khác biệt với ba người lúc nãy.
Lúc này Thanh Liên mới nhỏ giọng hỏi hắn:
Dương Tiễn thấp giọng nói với phụ thân hắn:
- Phụ thân, hắn có khả năng dùng dịch dung thuật!
Chương 160: Kim Thiền Thoát Xác!
- Ca, muội xin lỗi!
- Ta hận ngươi, ta hận ngươi ...
- Ở ngoài đừng nhắc đến chuyện này!
Thanh Liên thấp giọng hỏi nhỏ Vũ Phàm.
Thấy nàng ồn ào, Vũ Phàm lướt nhanh đến phía trước, đánh vào gáy nàng làm nàng bất tỉnh nhân sự.
Chỉ là Liễu Giai Mẫn có chút khó hiểu, tại sao Vũ Phàm lại cố tình không giấu đi Nguyệt Nga trước khi tiến vào thành, chẳng lẽ hắn còn có tính toán khác với Dương gia.
- Phụ thân, có thể là bọn chúng ngụy trang!
Nguyệt Nga nằm ở trên tảng đá trơ mắt nhìn Vũ Phàm tô tô vẽ vẽ trên mặt nàng, nàng muốn nói gì đó nhưng toàn thân không có khí lực, không cách nào mở miệng nói chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chín ngày sau, đám người Vũ Phàm đã tiến đến gần Ẩn Nặc thành.
Ngữ khí của Vũ Phàm vô cùng lạnh nhạt, nước mắt đã lăn dài trên má của Nguyệt Nga, nghe hắn nói như vậy, nàng chỉ nghĩ là cơ hội sống sót của ca ca nàng thật sự quá mong manh, nàng hét lớn:
Lão nghe xong liền đứng dậy, ngay cả lời từ biệt cũng không nói lập tức tiến về khách điếm phía Nam Ẩn Nặc thành điều tra manh mối.
Vũ Phàm nhịp nhịp tay trên bàn, nếu hắn tính toán không sai, hẳn là bây giờ Liễu Giai Mẫn sẽ phải lộ diện, có như vậy mới hoàn toàn che đậy mọi chuyện ở bên trong ma thú sơn mạch.
- Ca ca của ta đâu, ngươi đã g·iết ca ca của ta?
Nguyệt Nga kinh hãi nhìn thân ảnh thiếu niên tuấn tú ở trước mặt, hắn đã hoàn toàn thay đổi dung mạo của mình từ một tên mặt sẹo thành một thiếu niên tuấn tú.
Tàn sát xong một trận, hắn ngửa cổ lên trời gào lớn:
Hắn nhíu mày, lắc đầu, lại dặn nàng:
Nhưng Liễu Giai Mẫn cũng hy vọng Thanh Liên học hỏi được phong cách hành sự cẩn trọng của Vũ Phàm, trong tương lai sẽ giúp ích cho Thanh Liên rất nhiều, nhất là ở chốn hoàng cung phong ba.
- Bọn họ đang ở đâu?
"Thế giới này vẫn như vậy, vẫn là mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn a!"
...
Nguyệt Nga và Thanh Liên đều dịch dung thành khuôn mặt có chút bình thường, không quá nổi trội.
- Hắn không thể nào c·h·ế·t được đâu, ta chỉ đánh hắn bị trọng thương để hắn không truy theo chúng ta được thôi.
...
(p/s: không phải dung mạo của Vũ Phàm hay dung mạo của thân phận Khương Chính Hạo)
Cả ba người đều có nét hao hao giống nhau, không biết là có dụng ý gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Tiễn mặt tái mét, hắn lẽo đẽo đi theo phụ thân hắn tiến về phía Nam của Ẩn Nặc thành, đôi bàn tay siết chặt.
- Vâng!
Bởi vì Vũ Phàm hiểu rõ hồng nhân họa thủy cho nên mới cố ý che giấu đi dung mạo thực sự của hai người, riêng Nguyệt Nga, hắn cho nàng phục dụng thêm Nhược Thể Tán, làm nàng mất đi khả năng hành động, lại cố ý trang điểm cho nàng nhợt nhạt một chút, giống như là đang bị bệnh nan y.
Liễu Giai Mẫn một đường từ Trung Thổ thành theo hai người bọn họ đến đây, kinh qua hết thảy mọi chuyện nàng càng hiểu rõ tâm cơ của Vũ Phàm, một kẻ mà nàng cho rằng một khi hắn trưởng thành, tất sẽ vô cùng nguy hiểm.
Liễu Giai Mẫn nhìn thanh niên trước mặt trong lòng khẽ động, hắn ngay cả Dương gia cũng dám tính kế, đối mặt với gia chủ một cổ tộc hùng mạnh như Dương gia hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy quả thực làm nàng có chút khâm phục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ca ca, ca thật sự đã ...
- Nữ nhi của ta ở đâu! Lũ khốn kiếp ... aaaa ...
Lúc này Vũ Phàm dừng lại, hắn thay đổi lớp ngụy trang thành một con người hoàn toàn khác, hắn còn cẩn thận ngụy trang cho Nguyệt Nga.
Nguyệt Nga bây giờ cũng đã bị hắn nhốt ở trong Bảo Bảo Oa, tránh cho Dương gia gia chủ có thể thông qua huyết mạch truy tung ra nàng.
Hắn không đáp lời nàng chỉ nhẹ gật đầu.
Vũ Phàm mỉm cười, nàng còn nhỏ, tâm tư hãy còn đơn thuần, hắn nói:
Vũ Phàm rất nhanh đuổi kịp được Thanh Liên và Nguyệt Nga ở phía trước.
- Ta chỉ để hắn ở đó tự sinh tự diệt mà thôi! Sống được hay không còn phải trông cậy vào phúc khí của hắn.
Trước khi sư phụ hắn đến đây, hắn nhất định phải giữ lấy lá bùa hộ mệnh này.
Hắn cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng.
Ẩn Nặc thành một phen náo loạn không ngừng, đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ dùng cung, hắn điên cuồng phá nát chợ nô lệ và đấu giá tràng, người c·h·ế·t vô số, nhất là những tên b·ắ·t· ·c·ó·c buôn người.
Nàng đối với huynh muội Dương Tiễn cũng không có ác ý hay tâm niệm bài xích gì, ngược lại còn cảm thấy bọn họ rất hiệp nghĩa vào đêm đó cũng cùng Vũ Phàm ra tay giúp tiểu tỷ tỷ kia, chẳng qua là xảy ra chút chuyện hiểu lầm, cho nên lúc nãy nghe Vũ Phàm nói như thế trong lòng cũng có chút bâng khuâng.
- Ca, tỷ ấy ở trong đó không sao chứ?
Vũ Phàm chỉ lắc nhẹ cái đầu, hắn nói:
- Mấy hôm trước chỉ có một nhóm ba người, một nam, hai nữ vừa tiến vào thành mà thôi, nhưng không giống như tiền bối mô tả lắm.
Thanh Liên mỉm cười thật tươi, gật đầu một cái rồi tiếp tục đồng hành cùng Vũ Phàm tiến về Ẩn Nặc thành.
"Tên mặt sẹo, ngươi rửa cổ mà chờ đi!"
- Ngươi còn mặt mũi nói chuyện? Ngay cả muội muội mình cũng bảo vệ không xong, ngươi thật vô dụng!
Vũ Phàm ở trên trà lâu nhẹ nhàng hớp một ngụm trà chiều nhìn tràng cảnh thảm sát ở đằng xa nở một nụ cười nhạt.
Không ai hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này ngoài hắn, kẻ đứng lên từ đầm lầy tăm tối của quá khứ, Vũ Phàm.
- Thật ư?
Vũ Phàm và Thanh Liên thành công tiến nhập vào trong Ẩn Nặc thành, hắn đi thẳng đến một quán tửu điếm tá túc ở đó chờ đợi tin tức của sư phụ.
Thanh Liên biết mình sơ suất, cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi với Vũ Phàm, nàng nắm lấy tay áo hắn:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.