Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


Tính tò mò nổi lên, Bạch Lệ lén nhìn qua.

Tiếng tim đập vẫn đang gào thét, nghe giống như muốn chống đối cô, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Từ tầm nhìn của cô, vừa đúng có thể thấy đôi vai gầy và hơi rộng của Kỷ Lâm Quyến. Đôi mắt anh đen thẳm, cằm hơi cúi xuống, hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

"Muốn gặp thì ăn xong đi, anh sẽ đưa em đi." Kỷ Lâm Quyến nói.

Giống như có một dòng điện chạy qua, cảm giác nhột nhột lan tỏa.

Lời nói này... Lần đầu tiên cô nghe thấy từ miệng Kỷ Lâm Quyến.

Có điều vào lúc chạng vạng, diễn đàn trường đã đăng không ít ảnh chụp, nói Jonas đến dự giờ giảng bài của một giáo sư nào đó và cứ nhìn chằm chằm vào nữ thần trường Bạch Lệ, dường như giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó..

Đôi mắt cô run run, khi cô gọi tên anh, giọng cô rất nhẹ nhàng và mềm mại.

"Vậy em cứ từ từ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ ra rồi thì nói với anh nhé." Kỷ Lâm Quyến ném cặp sách của cô lên lưng, anh cao hơn cô rất nhiều, áo khoác đen mở rộng, trông như một cơn gió nhẹ dưới ánh trăng.

Người con gái mình thích...

Bạch Lệ nhúng vài miếng măng vào, lần này nước lẩu cay, môi cô như bị lửa nướng vậy, cảm giác sưng tấy rõ rệt, nhưng vị vẫn ngon, khó trách trên trang của trường luôn có người đề xuất.

Dừng lại một chút, chủ quán đưa tới một tấm bảng gỗ nhỏ có thể treo lên: "Có ước nguyện gì cũng có thể viết lên đây, tôi sẽ treo trên tường chúc phúc."

Cô sẽ không trở thành Giang Tinh Tự, cũng sẽ không trở thành bất kỳ ai khác.

Vừa dứt lời, một mùi thơm dễ chịu chợt xộc vào mũi.

Cô không muốn nợ ai một ân huệ nào cả.

"Mà này." Như nghĩ đến điều gì đó, Kỷ Lâm Quyến bỗng nhiên ôm lấy chiếc mũ nhỏ của cô, đôi bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lệ lên, nhìn đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng của cô chậm rãi chu ra, anh híp mắt hỏi: "Em chưa từng gọi anh một tiếng anh trai."

Như nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên nói: "Nếu mãi em vẫn không cho anh cơ hội chính thức, anh có cảm thấy chán không?"

Dường như thái độ không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh của cô trước đây đã dịu đi.

Cảm giác xấu hổ từ từ dâng lên từ tận đáy lòng và không ngừng lan ra.

Bạch Lệ suy nghĩ một chút: "Là con mèo nhỏ ở sân thượng tòa nhà giảng dạy lớp 12 phải không?"

Bóng tối bao trùm hai người, giống như họ bị tách biệt với xung quanh, bốn phía yên tĩnh và không có ai đến quấy rầy họ.

Cô lập tức cảm thấy một luồng nhiệt nóng truyền lên sống lưng.

Thỉnh thoảng nhớ lại, cô cũng không biết nó có còn cô đơn không, không biết có ai nhận nuôi nó hay chưa.

Cô không nói từ chối, cũng không nói đồng ý.

Giọng nói của anh khàn đi vài phần: "Gọi một tiếng nghe xem nào."

Bạch Lệ đã quen với việc thỉnh thoảng được mọi người chú ý, chóp mũi lạnh buốt, cô cởi mũ ra.

"Hửm?" Kỷ Lâm Quyến cười: “Em không nói chuyện là có ý gì?"

Cô... Có lẽ là thích.

Cảm giác cứng cáp, không mềm mại chút nào, nhưng... Rất thích.

Sau khi ngủ chung giường vào đêm đó, cô cảm thấy khá xấu hổ.

Không có gì tuyệt vời hơn khoảnh khắc này.

"Còn anh, tuổi cao hơn mà vẫn bắt nạt trẻ con." Bạch Lệ cũng không chịu thua.

"Không tin, anh là người xấu."

Như thoáng chốc kéo cô từ thực tại về dĩ vãng.

Kỷ Lâm Quyến hơi nhướng lông mày: "Cái này cũng gọi là bắt nạt à, có vẻ phải tìm cơ hội giải thích cho em định nghĩa về việc con trai bắt nạt người con gái mình thích."

Nhưng hai người đi cùng nhau, thật sự chưa từng thấy qua.

Ở gần như vậy, cô ngửi thấy mùi cơ thể của anh, hương thơm nhẹ nhàng lạnh lẽo chứ không quá nồng nặc.

Thật ra cô vẫn còn nhớ con mèo nhỏ đó, dù sao lúc trước nó cũng thường cọ vào mắt cá chân cô để làm nũng mà. Tiếc là không đủ điều kiện, cô không thể chăm sóc nó.

Nghĩ vậy, cô liếc nhìn Kỷ Lâm Quyến bên cạnh. Lúc này thủ phạm không những không có chút ân hận, ngược lại còn thoải mái mỉm cười với cô.

* Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Cô nghe thấy giọng nói của Kỷ Lâm Quyến chậm rãi xuyên qua lớp vải, không được rõ ràng lắm: "Đói mà vẫn nghịch ngợm như vậy."

Điều này khiến Bạch Lệ ăn hơi ngượng, cảm thấy như mình là em bé cần người khác chăm sóc: "À, không sao, em tự mình làm được mà."

"Em không cần phải có bất kỳ áp lực nào, cũng có thể yêu cầu anh dừng lại bất cứ lúc nào."

Ăn khuya xong, Kỷ Lâm Quyến trả tiền.

Nửa bữa ăn, Kỷ Lâm Quyến chẳng ăn bao nhiêu, phần lớn thời gian đều là Bạch Lệ ăn, anh ở bên cạnh bóc tôm, hoặc điều chỉnh lửa, hay gắp thức ăn cho cô, suốt quá trình có thể nói là hoàn toàn phục vụ.

"Cam tâm tình nguyện." Anh hơi nhướng mày và mỉm cười.

"Hửm?" Anh cười: “Ngoan, nghe lời, gọi anh trai đi."

Bị anh nhắc như vậy, lúc này Bạch Lệ cũng cảm thấy hơi đói bụng.

"Kỷ Lâm Quyến."

Anh nói câu đó rất thản nhiên.

"Một, hai, ba, cười!"

Chỉ là màu sắc này khi đeo trên người anh, có chút không nhất quán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nét mặt và nụ cười của anh vẫn hiện rõ trong mắt cô.

"Lại đây." Anh thấp giọng nói.

Hừ, Bạch Lệ quay đi.

Anh bảo cô gọi anh trai, cô đã gọi tên anh trai rồi, cũng không có gì không đúng.

Giây tiếp theo, cổ tay cô bị anh nắm lấy, từ từ đưa về phía anh.

Người này! Vậy mà lại kéo nguyên cái mũ xuống đầu cô.

Thật xấu hổ quá!

Đây coi như là xác nhận rồi đấy.

Thấy vậy, Bạch Lệ cũng không giả vờ làm gì.

"Em không cần phải thấy khó xử."

"Nếu em muốn, lợi dụng anh, vứt bỏ anh đều được."

"Anh đưa em đi." Kỷ Lâm Quyến cởi chiếc khăn choàng cổ xuống, kiên nhẫn choàng lên cổ cô: "Buổi tối gió lớn."

Giống như đột nhiên nhét vào miệng một miếng kẹo bông gòn vậy.

Vì vậy, đôi lúc cô cũng ganh tị với sự tự nhiên phóng khoáng của Giang Tinh Tự, dường như cô ấy làm bất cứ việc gì cũng không bị ảnh hưởng, cô ấy cũng biết rõ bản thân muốn điều gì.

Đáy mắt Bạch Lệ hiện lên một chút tinh nghịch: "Em gọi rồi mà. Không phải tên của anh là Kỷ Lâm Quyến sao?"

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp đặt trên eo mình, cô loạng choạng bước một bước rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không nóng ngập tràn, nhìn cũng thấy ấm áp.

Hóa ra khuôn mặt của con trai thật sự khác với khuôn mặt của con gái.

Cho đến bây giờ khuôn mặt nhỏ của Bạch Lệ vẫn còn nóng ran, gió lạnh thổi qua thật lâu nhưng vẫn không thể hạ nhiệt.

Kỷ Lâm Quyến nói vài câu rồi dừng lại, anh hơi cúi xuống gần cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên.

Có vẻ như cô thật sự không thể không thích Kỷ Lâm Quyến.

Bưởi chủ quán tặng, anh bóc vỏ rồi mới cho vào bát của cô.

Ngón chân cô vô thức lùi lại phía sau một chút, cô nhìn về phía đôi môi mỏng đang nhếch lên của anh, sau đó từ từ di chuyển xuống trái cổ đang trượt lên xuống, cho đến khi hoàn toàn cúi đầu xuống nhìn chằm chằm sàn nhà. Nhưng tim cô đập nhanh đến mức cô còn băn khoăn không biết Kỷ Lâm Quyến có nghe thấy không, giống như tiếng trống đang đập vậy.

Không hề báo trước, dường như anh có thể có mặt ở bất cứ đâu.

Cô hận không thể nhảy cách xa anh mười mét, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào “kẻ xấu” như anh.

Và dường như anh cũng đã quyết tâm lặng lẽ xuất hiện trong cuộc đời của cô, để cô có thể gặp được anh ở ngày kỷ niệm thành lập trường, gặp được anh trên lớp học.

Câu nói vừa dứt, cô còn chưa kịp phản ứng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bé nói điều này với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, cách nói chuyện đầy suy nghĩ kỹ lưỡng giống như điều cô đang cân nhắc không phải là có nên đi ăn khuya hay không, mà là có nên cho anh cơ hội khác hay không.

Chủ quán nói: "Cô gái cười tươi nào."

Thái độ có thể coi là chấp thuận rồi.

Anh vừa buông tay, Bạch Lệ vội vàng che mặt, không cho anh cơ hội tiếp cận nữa.

Ánh đèn trong hành lang lại một lần nữa tắt dần, ánh sáng cuối cùng ở hành lang không biết ai đã vô tình tắt mất.

Đột nhiên đôi gò má bị một đôi bàn tay to lớn bóp chặt.

Đột nhiên, có một đôi tay ôm lấy vai cô.

Bữa tối cô ăn rất ít, hôm nay căng tin ở chỗ cô thường đi ăn mì bò đã đổi đầu bếp, dù món ăn trông giống nhau nhưng hương vị lại khác xa, cũng không biết sai ở bước nào.

"Hai người thật sự rất ăn ảnh." Chủ quán cười nói: "Chờ rửa ảnh xong hai người có thể qua lấy."

Viền mũ che đến tận cằm cô, tầm nhìn bị che đi phần lớn, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình.

Thật dễ thương, hai gò má cô đỏ bừng như bánh bao hồng, nhưng ánh mắt lại vô cùng ngây thơ.

"Hãy làm tất cả những gì em muốn, việc khác cứ để anh lo."

Thấy vậy, chủ quán mỉm cười vui vẻ rồi đi lấy máy ảnh.

Nhưng Kỷ Lâm Quyến lại nhận lấy, anh cầm bút viết lưu loát mấy chữ.

Suốt buổi tối chủ yếu cô ăn nhiều hơn, mặc dù ngoài miệng cô nói bản thân rất khó ưa, nhưng Bạch Lệ không thể làm những chuyện đáng ghét như vậy.

Kỷ Lâm Quyến lười biếng nhướng mắt, động tác cũng không dừng lại: "Em cứ ăn nhiều vào."

Kỷ Lâm Quyến cao hơn cô một cái đầu, khoảng cách càng ngày càng gần, Bạch Lệ nhón chân.

Cô cũng không có tiền mặt.

Bạch Lệ ngước mắt lên, chìm đắm trong đôi mắt đen thẳm của Kỷ Lâm Quyến.

Đi dọc theo hành lang, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua liếc nhìn vài cái rồi cũng nhanh chóng rời đi. Suy cho cùng, tất cả mọi người đều là người lớn, sẽ không dừng lại quá lâu với chuyện của người khác.

"Hả?" Bạch Lệ đột nhiên dừng lại một giây, suy nghĩ tính khả thi của phương án này.

Trên đó viết: Nuôi mèo.

Đôi khi cô từ phòng thí nghiệm về muộn, khi đi ngang qua cổng trường, vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài quán ăn sáng đèn, vài nhóm bạn uống bia, khói nóng từ đáy nồi bốc lên như sương trắng.

"Không gọi." Bạch Lệ bị anh chọc tức cũng nổi nóng, cố ý vùng vẫy, hừ nhẹ một tiếng.

Một mặt, dường như cô không biết nên đối mặt với Kỷ Lâm Quyến thế nào, mặt khác, cô cũng không rõ bản thân đang ở trạng thái tâm lý gì.


Khóe môi Kỷ Lâm Quyến hơi nhếch lên: "Nhanh như vậy đã không biết lớn nhỏ với anh trai?"

Đầu ngón tay chạm vào má anh, sạch sẽ và trắng trẻo, có lẽ do ở ngoài gió lạnh thổi lâu nên có hơi lạnh.

"Tách!"

Nhưng trong lòng như có viên kẹo sữa đang từ từ tan chảy, vị ngọt tràn ngập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quán bán đồ ăn trước cổng trường mở cửa đến tận hai ba giờ sáng.

Con đường nhỏ trong trường dẫn ra lối vào bên hông của quán ăn gần đó không có đèn.

Hơi thở vô cùng nguy hiểm.

Mọi người biết Bạch Lệ, còn Kỷ Lâm Quyến... Cũng từng thấy trên kênh thể thao của căn tin.

Bạch Lệ hơi buồn rầu kéo kéo tay áo, vẫn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Làm sao bây giờ.

Như sợ cô bị lạnh, anh thắt chặt hai bên viền mũ, xong xuôi mới vuốt vuốt đôi tai gấu nhỏ trên mũ, yêu thích không muốn buông, nói khẽ: "Véo đôi tai nhỏ của em."

"Lệ Lệ, bây giờ đến lượt anh theo đuổi em, có được không?"

Trong lúc Bạch Lệ còn đang do dự, bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô.

Hơn nữa. mức giảm giá cho các chương trình khuyến mãi mới mở cũng tương đối cao.

Khói nóng bốc lên, nồi lẩu nhanh chóng sôi.

Kỷ Lâm Quyến đáp: "Không."

Thật trùng hợp, lúc này cái bụng của cô lại kêu lên.

"Em còn nhớ con mèo nhỏ ở trường không?" Kỷ Lâm Quyến trả lại tấm bảng, đột nhiên hỏi.

Bạch Lệ: "..."

Dù sao đó cũng là chàng trai đã khiến cô say đắm thời niên thiếu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù không hoàn hảo, nhưng khi những mảnh ghép đó ghép lại mới tạo nên cô hoàn chỉnh.

"Mọc trên đầu em, không phải của em thì của ai." Kỷ Lâm Quyến biết da mặt cô nhóc mỏng nên cố ý nói thêm vài câu trêu chọc cô: "Vậy anh sẽ đơn phương tuyên bố nó là của anh."

Biết cô sợ đau, Kỷ Lâm Quyến nhanh chóng buông tay.

Còn chưa kịp ra khỏi quầy, Bạch Lệ đã muốn gửi lại tiền hoá đơn cho Kỷ Lâm Quyến.

"Sao giống... l**m cẩu* vậy?" Cô nói khẽ, cân nhắc lựa chọn từ rồi ngượng ngùng lẩm bẩm.

Trong lúc chờ thực đơn, chủ quán nói: "Lát nữa hai người có thể chụp vài tấm ảnh không?” Chủ quán nhìn Bạch Lệ một lúc, lại tươi cười nhìn Kỷ Lâm Quyến: “Chỉ là lưu lại kỷ niệm, dù sao hai người cũng là trai tài gái sắc mà."

"Vậy em thêm anh vào Wechat đi." Kỷ Lâm Quyến nói: “Chuyển trực tiếp cho anh, anh không nhận tiền mặt."

Một lúc sau, chủ quán bưng nồi lẩu nóng ra, các món đã gọi và quà tặng cũng đều bưng lên.

Còn chưa kịp tan chảy, đã bị hương thơm ngọt ngào bao bọc.

"Hửm?"

...

Tóc bị đè xuống bây giờ đứng thẳng lên, cô liếc nhìn bóng mình trên mặt đất rồi lén ấn xuống một chút. Nhưng hình như không có tác dụng, chỉ cần buông tay là tóc lại dựng lên, càng ấn lại càng dựng, cuối cùng Bạch Lệ cũng từ bỏ.

Ảnh đại diện của người kia, hàng nghìn năm không thay đổi, là cái mà cô từng bấm rất nhiều lần khi gặp khó khăn vào năm lớp 12.

Chủ quán khoảng bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp thoạt nhìn trông rất thật thà, nói chuyện cũng vô cùng ôn hòa: "Quán chúng tôi mới khai trương nên muốn treo vài bức ảnh lên tường."

Mặc dù trong lòng Bạch Lệ lén thầm cảnh báo trái tim đừng đập nhanh nữa, nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng.

"Anh chỉ cần em vui vẻ."

Cô vô thức quay đầu nhìn anh, đột nhiên sững người, trong mắt dường như có một tầng sương mờ.

Nghe giống như đang làm nũng vậy.

Cô tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống, chủ quán đưa tới thực đơn: "Hai người muốn gọi món gì?"

Bạch Lệ gọi một phần cay vừa, sau đó lại gọi mấy món phụ, gọi món xong cô đẩy thực đơn cho Kỷ Lâm Quyến.

Tuy nhiên, nhiệt độ gần đây quả thật đã giảm mạnh, đặc biệt là ban đêm chênh lệch nhiệt rất lớn.

Nhiệt độ tối nay đã giảm mạnh, trong thời tiết se lạnh đột ngột, ăn một nồi lẩu nóng cũng khá thoải mái.

Kỷ Lâm Quyến cười cười: "Em gặp rồi sẽ biết thôi, đừng vội."

Hay không thích Kỷ Lâm Quyến.

"..."

Bạch Lệ vô thức cắn môi: "Ừm."

Đột nhiên nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót không thể giải thích được.

Mặc dù đã gần mười giờ tối, nhưng quán ăn vẫn có không ít người, các bạn học sinh mặt đỏ bừng đang uống bia và nướng thịt, nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến và Bạch Lệ đi vào, ai nấy đều quay lại nhìn ngó.

"Kỷ Lâm Quyến." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm." Bạch Lệ mờ hồ ừm một tiếng, nhiệt độ bên tai lại lặng lẽ lan tràn.

Nhưng khi cô đang phân tâm, đột nhiên đôi mắt bị thứ gì đó che phủ.

Dù thế nào cũng không thể xóa nhòa đi được.

Làm cô bối rối không yên.

Bạch Lệ nói nhỏ: "Được rồi, bây giờ nó trông thế nào rồi, có mập lên không?"

Thích Kỷ Lâm Quyến.

Kỷ Lâm Quyến nhấn mạnh từng chữ một.

Anh muốn cô biết rằng anh đang xem xét vấn đề này một cách rất nghiêm túc.

Một câu nói đơn giản, giải thích hành động của anh, rồi tiện tay đội mũ lên đầu cho Bạch Lệ.

"Anh sai rồi." Xin lỗi có vẻ không chân thành cho lắm.

Kỷ Lâm Quyến nhìn cô một lúc rồi cười nói: "Thôi không trêu em nữa."

Thật quá khó rồi.

Kỷ Lâm Quyến thấp giọng cười: "Đúng vậy."

"Không đi." Cô gái nhỏ phản kháng.

Kỷ Lâm Quyến hơi kéo balo đang trượt khỏi vai lên, balo của cô rất nhỏ và có màu hồng baby rất dễ thương, nhưng kiểu balo lại không hề trẻ con, khác với loại balo tiểu học, mà thay vào đó là kiểu dáng ngang rất hợp với màu hồng baby, nhìn qua trông rất nữ tính.

"Đói thì đi ăn, mệt thì đi ngủ, thích thì làm, ghét thì tránh."

Kỷ Lâm Quyến hơi cúi người xuống, anh xoa đầu cô: "Anh làm em khó xử rồi."

"Thử thì thử." Bạch Lệ cố tình cãi lại, cứng đầu nói, nhưng ngay giây tiếp theo, anh dùng sức mạnh hơn nhiều, cảm giác ê ẩm lan khắp khuôn mặt cô: "Đau..."

"Còn dám nói lung tung nữa à." Anh nhíu mày, có chút lạnh lùng.

Bạch Lệ im lặng một giây rồi mới lẩm bẩm nói: "Không. Là do em chưa quyết định được có nên đi ăn khuya hay không."

Được rồi, thêm Wechat.

"Cũng được đấy." Vẻ mặt Kỷ Lâm Quyến không chút gợn sóng, nhưng động tác thì lại bình tĩnh tự nhiên.

Đó là điều mà cô không có được.

Những lời anh đã nói, đã hứa với cô, anh sẽ thực hiện tất cả.

"Được rồi." Mặt Bạch Lệ nóng ran lên, bây giờ cô chỉ cảm thấy xấu hổ chứ không còn nghĩ tới những chuyện linh tinh nữa, nên vội ho một tiếng để chuyển đề tài: "Hình như gần trường học đã mở một quán ăn mới."

Nhưng, cô vẫn là cô.

Chữ viết của anh rất đẹp, nét bút mạnh mẽ liền mạch.

Kỷ Lâm Quyến nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt cô ươn ướt, như bị bao phủ bởi một tầng sương mờ, hai má trắng nõn mềm mại có chút hồng hào, bị ánh sáng mờ ảo bao phủ lại giống như một chiếc bánh bao sữa, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Bạch Lệ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác được một luồng khí nóng phả vào tai, hơi thở nhè nhẹ dần tiến lại gần.

Bạch Lệ cáu kỉnh nói: "Đây đâu phải tai của em."

"Nó còn ở đó sao?" Nghe vậy, đôi mắt Bạch Lệ bỗng sáng lên.

May mắn là vừa rồi cô đã không dứt khoát nói là không đói, nếu không bây giờ thật sự là tự sát.

Bây giờ Bạch Lệ đã không còn ganh tỵ với bất kỳ ai nữa, cũng không còn lo lắng về tính cách của chính mình nữa.

"Ừ." Anh đáp: “Muốn gặp nó không?"

Chương 66

Cô cúi đầu xuống không nói gì, lúng túng nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân.

Cũng không phải cô thật sự là một tra nữ như vậy đâu, đến giờ cô cũng chưa hề yêu chàng trai nào khác, nhưng không hiểu sao, cô muốn nói ra những lời như vậy để chọc tức anh.

"Vậy nếu như em cho người khác cơ hội chính thức?" Bạch Lệ trầm tư suy nghĩ: “Sẽ không cho anh cơ hội."

Cô cay thì đưa nước uống, cô muốn lau miệng thì đưa khăn giấy.

Giọng nói rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô thật sự muốn tìm một cái hố để nhảy xuống.

Kỷ Lâm Quyến bảo: "Vậy em bóp lại anh đi, được không?"

Hai má Bạch Lệ nóng ran, vội vàng nhìn đi chỗ khác nói: "Không cần đâu ạ."

Kỷ Lâm Quyến cười thong thả, như không hề bận tâm: "Em cứ thử xem."

"Chúng tôi sẽ tặng thêm hai phần quà, cộng một ly nước lớn."

Bạch Lệ tự nhận mình có tính cách khá là bướng bỉnh, hoàn toàn trái ngược với sự phóng khoáng của Giang Tinh Tự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66