Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


"Anh muốn điều tra, thăm dò chuyện gì, tôi có thể tiết lộ cho anh biết. Anh tài trợ tiền cho tôi, tôi sẽ trả anh không thiếu một xu.”

...

"Xin chào." Bạch Lệ gõ cửa.

Gần đây Lâm Mạn Hoan có bạn trai, đối phương là nam sinh cùng lớp, tính cách dịu dàng, săn sóc và cực kỳ ga lăng, không chỉ chăm sóc bạn gái, mà ngay cả mấy người bạn cùng phòng như Bạch Lệ cũng được hưởng ké, có thể nói là hình mẫu bạn trai lý tưởng.

Hôm nay cô đến hơi trễ.

“...”

Bác gái dáng người đầy đặn gợi cảm khẽ lắc lư b* m*ng mập mạp, hất nhẹ mái tóc xoăn dài lượn sóng, đôi bông tai cực kỳ khoa trương cũng đung đưa trước sau theo động tác của bà ta. Đôi mắt ẩn sau gọng kính tam giác ngược màu vàng đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, đôi môi dày dường như không kiềm chế được: "Oh~So young.”

Tiếng nói chuyện bên trong dừng lại, ngay sau đó, một giọng nói khàn khàn, lạnh nhạt vang lên: "Vào đi.”

Vừa đi được hai bước, Tống Từ Phàm lại quay về.

Tống Từ Phàm híp mắt thành một khe hở. Anh ta chỉ nhìn cô như vậy, không nói gì.

Cô nhìn sơ qua, trang đầu viết: Học viện Xây dựng và Học viện Quản lý thông tin cùng nhau lập kế hoạch tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường.

Đương nhiên cô sẽ không chấp nhận, thậm chí cả app Wechat cũng không mở ra.

Dù sao trường học cũng không nhỏ.

Chỉ cần xem anh như người xa lạ là được.

Tống Từ Phàm quấn khăn tắm, vệt nước chưa khô chảy dọc xuống theo đường cơ bụng.

Bạch Lệ đặt vé máy bay về nước từ rất sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 39

Bóng người ngoài cửa hơi lay động, giống như hiểu ra gì đó. Không lâu sau, cánh cửa hé ra một khe nhỏ.

Bạch Lệ mỉm cười lắc đầu, lễ phép từ chối, sau đó xoay người bước vào phòng thí nghiệm.

"Bạch Lệ, em ở lại một chút."

Học viện Xây dựng và Học viện Quản lý thông tin cách nhau khá xa. Bạch Lệ đi xuyên qua sân vận động, rồi lại băng qua mấy con đường mới tìm được cửa chính Học viện Xây dựng.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi gara, mọi thứ trước mắt trở nên sáng bừng.

Thời gian một năm, thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Lệ, em con mẹ nó giỏi lắm!

Viện của Kỷ Lâm Quyến.

So với trước kia, cô càng thu mình hơn, trầm tĩnh hơn, học được cách che giấu tâm sự, lặng lẽ trưởng thành.

Bạch Lệ vừa tiến vào vài bước, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy trong góc phòng còn có một bóng người.

"Đây là thông báo về hoạt động lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay, giáo viên hướng dẫn của em bảo em giao thứ này cho thầy Châu Văn Sanh, có thể làm phiền đàn chị không?" Nam sinh đẩy mắt kính, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Bạch Lệ.

Rốt cuộc cảm giác ưu việt, coi mình là nhất của Tống Từ Phàm đến từ đâu vậy?

Cánh cửa cũ kỹ, tòa nhà cách đó không xa còn đang được tu sửa.

Bạch Lệ gật đầu: "Đúng vậy, cậu tìm thầy Châu có việc gì à?”

Phía trên có đủ thông tin liên lạc, thời gian và địa điểm gặp mặt.

Bình thường hai người trao đổi khá nhiều, cũng coi như quen thuộc.

"Lúc trước thầy đã định để em phụ trách chuyện này, cũng đã đánh tiếng trước với giáo viên hướng dẫn bên kia luôn rồi. Em tự liên hệ với sinh viên bên Học viện Xây dựng nhé." Nói xong, Châu Văn Sanh để sách xuống rồi uống một ngụm nước, sau đó cầm giáo án đi họp: "Nếu em có vấn đề gì thì nhắn tin qua Wechat, thầy nhìn thấy sẽ trả lời.”

Bạch Lệ xuất hiện cắt đứt cuộc nói chuyện, cũng có vẻ vô cùng đột ngột.

Chức năng tìm kiếm bạn bè qua danh bạ. Thật không may, số điện thoại của cô chính là số Wechat!

"Tùy em." Anh lạnh giọng, hất cổ tay đóng cửa xe lại.

Cho dù là cuối tuần cũng phải dẫn Lâm Mạn Hoan ra ngoài du lịch một vòng.

Tên của Bạch Lệ cũng được in trên kế hoạch, xem ra Châu Văn Sanh đã sớm có ý định để cô phụ trách chuyện này.

Anh liếc qua cô rồi cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, thái độ giống như giải quyết việc chung.

Đàn em gật đầu: "Vâng, đàn chị học ở viện nào thế?”

Quà lớn, quà nhỏ cũng mua liên tục.

Bạch Lệ thật sự không nghĩ ra, cảm thấy cả người mình đều rơi vào thế bị động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả thực khiến Vương Gia, người không có ai theo đuổi trong phòng ngủ hâm mộ đến đỏ mắt. Thế là cô ấy vừa lôi kéo Bạch Lệ, đau đớn kể lại nỗi tổn thương mà c·h·ó độc thân phải chịu đựng, vừa hóa bi phẫn thành thèm ăn.

Nhưng vai vế trong trường học quả thật không sắp xếp dựa trên tuổi tác.

Bạch Lệ: "..."

Anh ta muốn làm việc gì, cho dù giày vò đến c·h·ế·t cũng phải hoàn thành.

Bạch Lệ yên lặng ngồi xuống vị trí cách xa Kỷ Lâm Quyến nhất.

Còn có những hoạt động giao lưu giữa hai học viện như ăn liên hoan gì đó, tuy không khó nhưng lại rất lắt nhắt, phức tạp.

Dường như sợ cô hiểu lầm, nam sinh còn cố ý nhấn mạnh: "Thầy Châu Văn Sanh.”

Dường như ngay cả không khí cũng trở nên loãng hơn.

Cánh cửa mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bác gái không để ý lắm, vừa đẩy xe dọn phòng, vừa nhét một tấm thẻ vào bên hông Tống Từ Phàm: "Call me.”

Lúc thấy cô đi vào, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Vừa dứt lời, mấy nam sinh đều sửng sốt, có lẽ không ngờ nữ sinh được cử tới lại xinh đẹp và đáng yêu như vậy. Trong phút chốc, ai nấy đều hơi hoảng hốt, không biết nên nói gì.

Bọn họ tụ lại một chỗ, dường như đang sôi nổi thảo luận chuyện gì đó.

Đại sảnh trống rỗng, loáng thoáng tiếng nói chuyện truyền xuống từ tầng hai.

Mấy nam sinh liên lục quay đầu, đùn đẩy nhau muốn lên xin Wechat của Bạch Lệ.

Ánh mắt anh ta rất lạnh nhạt, giống như đang đánh giá một món hàng.

Học viện Xây dựng.

Anh ta thành thạo bấm số điện thoại của mình trên bàn phím.

"Trước lạ, sau quen." Sắc mặt Tống Từ Phàm không thay đổi.

Cho dù đụng phải thì thế nào.

Chuyện xin Wechat này rất thường gặp, lúc cô ăn cơm ở căn tin, thường xuyên có một vài nam sinh đứng bên cạnh với vẻ mặt xấu hổ, muốn nói lại thôi.

Anh ta mở cửa xe, nắm lấy cổ tay Bạch Lệ, động tác cưỡng ép lôi kéo liền một mạch.

Sắc mặt Tống Từ Phàm lập tức tái mét.

Trong nháy mắt, mọi ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía cô.

Bạch Lệ hoàn toàn mất ý muốn nói chuyện với anh ta.

Cảnh sắc tiêu điều, người qua người lại trong trường cũng dần chuyển sang quần sao mùa đông nặng nề.

Đây là danh hiệu mà Bạch Lệ thầm gắn cho Tống Từ Phàm ở trong lòng.

Toàn bộ số tiền cô kiếm được từ công việc bán thời gian đều dùng để trả nợ, cũng chính là khoản tiền mà Tống Từ Phàm tài trợ. Sau khi trừ hết nợ nần, cô còn tiết kiệm được không ít. Nhưng Bạch Lệ cũng không giữ lại, đều gửi cho Chung Trần Di.

Phòng tắm lượn lờ hơi nước, mờ mịt không thấy gì.

Cuối thu, mùa đông ngày càng đến gần, cây cối trong khuôn viên trường đều trụi lá, giống như chuẩn bị trước để bước vào mùa đông.

Nói là hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng thật ra chỉ thảo luận xem mỗi học viện biểu diễn tiết mục gì, biểu diễn bao nhiên tiết mục.

Bạch Lệ cầm điện thoại, buồn bực ngồi tại chỗ.

(*) Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, lúc gần về lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Đối với việc tìm bạn trai, trái lại Bạch Lệ cũng không có cảm giác gì.

“...Muốn tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường tư?” Cô suy tư nói.

Nhưng dù anh không nói một câu nào, tầm mắt như có như không vẫn khiến cả người cô không được tự nhiên.

Đến khi Châu Văn Sanh dạy xong quay về, nhận được bản kế hoạch sự kiện, ông ấy không thèm mở ra xem đã đưa cho Bạch Lệ.

Sau khi về nước, tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, hàng ngày cô đều chạy quanh lớp học, căn tin và thư viện, bận rộn với những chuyện rườm rà trong cuộc sống.

Đến khách sạn, Tống Từ Phàm dừng xe, Bạch Lệ không chịu xuống.

Không phải cô cố ý nhớ tới, chỉ là nhìn thấy bốn chữ này, cô ít nhiều gì cũng hơi xúc động.

Cô nói: "À... Em là Bạch Lệ của Học viện Quản lý thông tin, thầy Châu Văn Sanh bảo em tới đây để cùng mọi người thảo luận về hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường.”

Một lúc lâu sau, đột nhiên anh ta cúi người tới gần, liếc mắt nhìn cô.

Nếu vượt qua giới hạn, cô sẽ cực kỳ khó chịu.

Tống Từ Phàm không thèm để ý thái độ của cô, khóe mắt nhìn qua gương chiếu hậu: "Nhìn cánh tay em gầy gò, cũng chẳng ăn bao nhiêu cơm, thế mà sức lực không nhỏ chút nào.”

Sau khi đi một vòng tầng một, cuối cùng cô cũng nhìn thấy phòng học A109 nằm trong góc hẻo lánh nhất.

Bởi vì thành tích tốt, ngày thứ hai sau khi về nước, Bạch Lệ được gọi đến văn phòng giáo viên và được một thầy hướng dẫn chọn trúng, thuận lợi tiến vào tổ dự án nghiên cứu khoa học.

Tống Từ Phàm vạch trần cô: "Em xóa cũng vô dụng.”

Giống như bị sét đánh trúng.

Đàn em ngại ngùng gãi đầu, ngước mắt: "Đàn, đàn chị, em có thể kết bạn Wechat với chị không?”

Sau khi hết sức giãy giụa, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, tâm trạng vốn căng thẳng của Bạch Lệ cũng dịu đi không ít. Thật ra rất hiếm khi cô mất lý trí như vậy, khác xa dáng vẻ ngoan ngoãn ngày thường.

Anh ta cố tình để Bạch Lệ nhìn thấy vài thứ: "Mang áo tay ngắn của anh vào đây.”

Hạ cửa xe xuống, không khí lạnh thổi vàng khiến cô trở nên tỉnh táo.

Tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên trong không gian xe chật hẹp, tràn khắp bầu không khí xấu hổ.

Cô sửng sốt.

Hàng đầu tiên có mấy nam sinh đang ngồi trên bàn, đung đưa chân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Từ Phàm nhếch khóe môi, cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Bạch Lệ không kịp nói ra lời từ chối, đành phải ôm bản kế hoạch sự kiện mà ngẩn người.

"Tôi ở trong xe chờ anh." Cô nói: "Hoặc tôi tự bắt xe quay về.”

Cô khẽ giật mình, lúc xoay người thì thấy Kỷ Lâm Quyến đang đè tay lên bản kế hoạch sự kiện đặt trên bàn.

Cuối hành lang, ngoài cửa sổ là một góc của khuôn viên trường, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những bức tường phủ đầy tranh bích họa.

Cô vốn định đợi Tống Từ Phàm vào phòng tắm rồi rời đi. Nhưng trong nháy mắt xoay người lại, quần áo chất đống trong góc phòng đã khiến cô chú ý.

Tống Từ Phàm thật sự bị thao tác của cô chọc cho bật cười. Anh ta lớn như vậy rồi, có loại con gái nào mà chưa thấy qua. Nhưng đây là lần đầu tiên có người ngồi trong xe anh ta mà còn tránh anh ta như rắn rết, giống như sợ bị nhiễm loại virus nào đó.

Nhưng giờ này chắc hẳn thầy Châu có tiết dạy rồi.

“...”

Đến tận bây giờ Bạch Lệ vẫn chưa rõ, tại sao Tống Từ Phàm lại đột nhiên tới tìm cô.

Anh một tay chống cằm, nghiêng đầu, đường quai hàm hiện rõ, như được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Anh ta dừng lại một chút, nói thẳng: "Chấp nhận kết bạn Wechat đi."

Thảo nào mấy việc này đều giao cho sinh viên làm.

Gió thu xào xạc, thổi qua bên tai vừa mát mẻ vừa dễ chịu. Bạch Lệ sợ lạnh, trong khi các nữ sinh khác còn để chân trần mặc váy ngắn, cô đã lặng lẽ mặc quần dài.

Mẹ kiếp, anh ta hiếm khi muốn một quý ông một lần!

Bạch Lệ từ chối trò chuyện với anh ta, vờ như không nghe thấy.

Một người khác cũng tiếp lời: "Vừa rồi mọi người còn đang thắc mắc sao đàn em Học viện Quản lý thông tin vẫn chưa tới đấy.”

Chỉ là làm chút việc thôi, chắc sẽ không đụng phải Kỷ Lâm Quyến đâu.

.

Trong lòng Bạch Lệ xẹt qua chút cảm giác khác thường.

Trong đầu cô nảy ra một ý, muốn lén xóa số điện thoại của anh ta.

Đám người này đều là sinh viên năm ba, vừa không cần ra ngoài thực tập cũng không có lớp học gì, quả thật rất nhàn rỗi.

Mấy tuần trôi qua, bạn trai thì không tìm được, nhưng cân nặng thì chen chúc ùa tới, thậm chí còn sắp đột phá ba chữ số.

"Đàn em mau ngồi đi." Nam sinh gần Bạch Lệ nhiệt tình nhường chỗ.

Không biết nam sinh này đã chờ bao lâu, vừa thấy cô tới thì hai mắt lập tức sáng lên. Cậu ta đi tới trước mặt cô, rụt rè hỏi: "Đàn chị, đây là văn phòng của thầy Châu đúng không ạ?”

Lúc Bạch Lệ vừa đến phòng thí nghiệm, trước cửa có một nam sinh khá giống tân sinh viên, trong tay cầm một quyển sổ, lo lắng đi qua đi lại trong hành lang, dường như đang chờ một người nào đó.

Bạch Lệ vô thức trả lời: "Quản lý thông tin.”

Nhưng khi mở cửa, anh ta nhìn thấy người tiến vào thì hơi sửng sốt.

Bạch Lệ rất ít khi tới bên này, nhất thời có hơi ngỡ ngàng.

Chiếc mặt nạ chú hề đặt ở trên cùng, đối diện với vị trí cửa, mỉm cười thật tươi, nhìn thế nào cũng thấy kì quái.

Cửa phòng nghiên cứu khoa học nhận dạng khuôn mặt và dấu vân tay, vì vậy sinh viên bình thường không thể vào được.

Cô không muốn ôm bất cứ kì vọng nào.

Vào buổi chiều, các bước của hạng mục gần như hoàn thành. Cô liếc mắt nhìn bản kế hoạch sự kiện trên mặt bàn, chợt nhớ tới còn hoạt động lễ kỉ niệm thành lập trường.

Bạch Lệ quy cảm giác đứng ngồi không yên này do cận hương tình khiếp*.

Càng gần thời gian về nước, cảm giác hoảng loạn trong lòng cô càng rõ ràng.

Bạch Lệ dừng lại một chút, thở dài: "Tôi nghĩ mình nên nói rõ ràng trước, chúng ta không tính là quan hệ bạn bè. Tôi rất biết ơn sự tài trợ của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi trở thành một phụ kiện đi kèm của anh.”

Chương trình học của năm hai nhẹ nhàng hơn năm nhất rất nhiều, thỉnh thoảng mấy người bạn cùng phòng rủ đi liên hoan, cô cũng sẽ đi cùng.

Bạch Lệ yên lặng thở dài.

Cô thật sự không biết Kỷ Lâm Quyến tới nơi này làm gì, rõ ràng anh không hề tham gia thảo luận.

Cô không có quá nhiều nhiệt tình với chuyện yêu đương.

Toàn bộ quá trình, Bạch Lệ đều cố gắng xem nhẹ cảm giác tồn tại của Kỷ Lâm Quyến.

Một giây sau, Tống Từ Phàm quay điện thoại về phía cô, mở khóa màn hình.

Châu Văn Sanh là chủ nhiệm khoa của Học viện Quản lý thông tin, bề ngoài có vẻ mọi chuyện lớn chuyện nhỏ đều do giáo viên hướng dẫn ra mặt, nhưng thật ra ông ấy mới là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Bạch Lệ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát. Đến khi hoàn hồn lại, cô phát hiện Tống Từ Phàm đang nhìn mình.

Bởi vì lúc trước cô xé rách quần áo của anh ta ư?

Sau đó bấm gọi.

Vậy nên bất kể cô nói gì, anh ta cũng giống như nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không nghe vào.

Thiếu niên ngồi phía sau đám người, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh khẽ ngước lên, động tác cực kỳ thong dong.

Đồ uống, đồ ăn vặt này kia, đưa qua hết hộp này đến hộp khác.

Căn phòng trang trí xa hoa, Bạch Lệ đứng ở cửa.

"Anh làm gì vậy?" Bạch Lệ còn chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị anh ta cầm lấy.

Tình cảm thuở thiếu thời đã sớm lắng xuống thành một vũng nước đọng, dường như bất kể có gặp được ai thì cũng chẳng thể nổi lên chút gợn sóng gì.

Bạch Lệ dừng một chút, đưa mắt tìm kiếm phòng học A109.

Bạch Lệ không từ chối, nhận lấy thông báo.

Cũng may vẫn còn kịp, đối phương hẹn vào lúc ba giờ bốn mươi chiều. Vì thế Bạch Lệ im lặng vài giây, sau đó cầm bản kế hoạch đứng dậy đi ra ngoài.

Thời gian và địa điểm được viết trong bản kế hoạch sự kiện.

Thật ra Bạch Lệ cũng chẳng lớn hơn đàn em trước mặt mấy tuổi, thậm chí có khi còn nhỏ hơn cậu ta.

“Không phải muốn anh khiêng lên đấy chứ?”

Thoáng một cái, chương trình học nước ngoài đã kết thúc.

Nhưng với câu hỏi của anh ta, cô vẫn thành thật trả lời: "Đúng vậy."

Có đôi khi, cô thật sự cảm thấy Tống Từ Phàm nghe người khác nói có chọn lọc. Anh ta sẽ tự chặn những gì mình không muốn nghe, chỉ giữ lại những lời mình muốn nghe.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi kết thúc, Bạch Lệ vừa định rời đi thì đột nhiên bị gọi lại.

"Cậu còn có việc gì khác à?" Bạch Lệ thu hồi tầm mắt, đang định tiến vào phòng thí nghiệm, khóe mắt chợt thấy đàn em vẫn đang đứng yên tại chỗ như một khúc gỗ.

"Bao gồm cả ăn cơm, đi cùng, đều không phải trách nhiệm của tôi."

Nhưng dọc theo đường, cô vẫn thu hút không ít sự chú ý. Càng đi về phía Học viện Xây dựng, nam sinh càng ngày càng nhiều, nữ sinh chỉ lẻ tẻ vài người.

Nhưng với gia cảnh của Tống Từ Phàm, chắc hẳn anh ta không đến mức tính toán chi li mấy chuyện nhỏ này.

Động tác không tính là dịu dàng.

Đối với Bạch Lệ mà nói, đây là giới hạn.

Tống Từ Phàm lưu số điện thoại của Bạch Lệ, sau đó trả lại điện thoại cho cô.

Đàn em lập tức vui mừng: "Vậy chúng ta... Chúng ta có thể cùng nhau tổ chức hoạt động rồi. Em là sinh viên năm nhất Học viện Xây dựng.”

Thầy Châu Văn Sanh là thầy hướng dẫn của cô, hiện giờ Bạch Lệ đang làm dự án dưới quyền quản lý của ông ấy.

"Bảo em cùng anh thay quần áo khó tiếp nhận đến vậy à?" Nói xong, Tống Từ Phàm buông cô ra.

Nghĩ vậy, cô lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Đã lâu không gặp, hình như mái tóc ngắn của anh vừa được cắt tỉa, lọn tóc còn hơi lởm chởm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39