Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Điềm Đào
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
Anh có vẻ thích thú với khuôn mặt đang nhăn nhó vì đắng của cô.
Cảm giác như trong lòng bị mèo cào, Bạch Lệ ngẩn ngơ trước lời nói của anh, cô vô thức phủ nhận: "Đâu có đâu..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Lâm Quyến ngước đôi mắt đen láy lên: “Vậy em đã ước gì?”
[Đồ phiền phức họ Kỷ: Có chỗ nào khó hiểu hả? ]
Cô cảm động trước những gì bà chủ nói nên đã nhận lấy.
Ở đây có rất ít người, xung quanh vắng tanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thử chút đi?" Kỷ Lâm Quyến đẩy ly rượu tới trước mặt cô.
Bạch Lệ viết xong, lại nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến đang đợi mình ở cửa.
Đại khái là bởi vì cô trả lời lâu quá, nên Kỷ Lâm Quyến lập tức gọi điện thoại đến. Khoảnh khắc điện thoại reo, Bạch Lệ suýt thì làm rớt điện thoại.
"Em có muốn đi chơi với anh không?" Anh nói: "Nghỉ Tết em làm gì thế?"
Bình thường vào thời điểm này chỉ có WeChat Sports mới gửi tin nhắn cho cô nên Bạch Lệ chỉ tuỳ ý liếc qua tên ghi chú.
Đường Hòa Bình là khu phức hợp nơi họ sống cách đây nhiều năm, đã bị bỏ hoang từ lâu.
Như thể anh đang cười vì cô cố tình hỏi vậy.
Thật ra trông Kỷ Lâm Quyến có vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng cô biết anh sẽ không biểu lộ rõ chuyện mình muốn làm ra ngoài, mà sẽ âm thầm làm hết sức mình.
Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Đây được coi là gián tiếp hôn nhau rồi nhỉ.
Bạch Lệ nghiêng đầu nhìn động tác của anh.
Cuối cùng Kỷ Lâm Quyến cũng phát hiện ra cô.
"Viết gì đó?"
Bạch Lệ không biết vì sao Kỷ Lâm Quyến lại tự mình tới đây, nhưng cô cũng không hỏi anh về chuyện ảnh chụp.
Son dưỡng môi dính lên thành cốc, tỏa sáng dưới ánh đèn.
Anh mỉm cười, như đang lẩm bẩm: "Em cao hơn rồi?"
Không biết là vô tình hay cố ý mà anh uống một cách vô cùng tự nhiên và chậm rãi, yết hầu chuyển động lên xuống, quai hàm hơi nhếch lên tạo ra đường nét hoàn hảo, khí chất trong sáng nhưng cũng rất nam tính của một chàng trai trẻ.
Cô cắn khóe môi, từ từ mở tin nhắn ra đọc.
Cô xoa xoa những ngón tay đau nhức, đang định nghỉ ngơi thì điện thoại bất ngờ xuất hiện một tin nhắn.
Một lúc lâu sau, Kỷ Lâm Quyến đột ngột hỏi: "Em chuyển nhà khi nào vậy?"
Bàn tay đang gõ phím của cô chợt run rẩy.
Khi cô quay lại đã thấy Kỷ Lâm Quyến đang trả tiền.
Đường phố được trang trí đèn điện lung linh, không khí sôi động, có thể thấy người tuyết được đắp lên ở khắp nơi, cả cảnh bố mẹ đang chơi đùa với con cái.
Bạch Lệ nhìn về phía cây ước nguyện, trên đó có rất nhiều mẩu giấy ước nguyện.
Bước chân của Bạch Lệ chậm lại một chút, những ngón tay cọ xát vào nhau, sau khi anh rời đi, một cơn gió mát thổi tới mang theo hơi thở lạnh buốt.
Kỳ nghỉ vốn nhàm chán và không mong đợi này của cô dường như đã khác vì hôm nay Kỷ Lâm Quyến đã đến.
Ngọn đèn tường phản chiếu đôi đồng tử sáng ngời của anh, đôi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của anh đang uyển chuyển sinh động.
Hơi nóng truyền đến, cô l**m khóe môi, ngay cả môi cũng tràn ngập hơi nóng.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày bình thường, bình thường như suốt bao năm qua.
Cô ngước cằm lên, thành thật trả lời: “Ừ, cao hơn ba centimet.”
"Em đang làm gì?" Mấy chữ ngắn gọn s·ú·c tích, cùng với tiếng gió nhẹ nhàng phía sau, giọng nói của anh trầm thấp trong trẻo, giống như băng tuyết mùa đông, trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Bạch Lệ: …
Bạch Lệ giật mình: "Cũng lâu rồi, không phải anh tới nhà cũ của em đấy chứ?"
Chuyện này không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới, Bạch Lệ lặng lẽ đứng thẳng lưng lên.
Không khí trong xe căng thẳng đến mức đỉnh điểm.
Vào đêm giao thừa, tuyết rơi dày đặc.
Thân hình cao lớn chặn lại ánh đèn đường, bao phủ bóng dáng của Bạch Lệ, đôi mắt đen nhánh, chóp mũi thoảng qua một làn sương mỏng.
Trên xe taxi trở về, Kỷ Lâm Quyến cùng Bạch Lệ ngồi ở phía sau.
Kỷ Lâm Quyến nhìn thoáng qua biệt hiệu ghim trên đầu.
Kỷ Lâm Quyến nói: "Ừm, gửi cho anh địa chỉ, anh sẽ tới đó."
Sau một lúc im lặng, cô nói: “Nếu nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa.”
Vị ngọt ngào tỏa ra, nhất thời làm loãng đi mọi thứ.
Lần này Kỷ Lâm Quyến trả lời rất nhanh.
Màn đêm nhàn nhạt, nhìn thoáng qua, suốt quãng đường là những chiếc đèn lồng đỏ mờ ảo, các vì sao và ánh sáng nối liền với nhau, dọc theo con đường gạch đá trải dài.
"Không có gì, bà chủ nói em có thể viết một điều ước."
“Em không muốn xem điện thoại một chút sao?” Kỷ Lâm Quyến dựa vào người cô, liếc cô một cái.
Tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, được chiếu sáng bởi đèn đường dìu dịu, gió nhẹ thoảng qua, bên ngoài không lạnh mấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại, vẻ mặt kỳ lạ.
Bạch Lệ ngước mắt nhìn anh, mái tóc đẹp đẽ của anh bị gió thổi tung bay, lông mày rõ ràng sáng ngời. Đôi mắt anh rất tập trung, như thể anh đang thực sự quan tâm đến những gì cô sắp sửa nói.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.
Thỉnh thoảng, anh sẽ pha nhiều loại đồ uống với nhiều hương vị khác nhau cho Bạch Lệ.
[Đồ phiền phức họ Kỷ: Đi ra đường Hòa Bình.]
Đây là ngày hạnh phúc nhất của cô rồi nhỉ.
Đôi môi mỏng của Kỷ Lâm Quyến cong lên, đôi mắt hơi nheo lại. Ở hàng ghế sau chật hẹp, anh từ từ tiến lại gần, lợi dụng lợi thế về chiều cao tuyệt đối của mình, khiến cô nhóc đối diện có cảm giác bị áp bức: “Hả?”
"Ngon không?" Kỷ Lâm Quyến mỉm cười hỏi.
Cánh cửa mở ra, luồng khí lạnh đột nhiên tràn vào.
Đêm giao thừa náo nhiệt, trước cửa khách sạn nhộn nhịp người qua lại.
Hình như Kỷ Lâm Quyến có chuyện không vui.
Lúc này, Bạch Lệ bỗng cảm thấy rất đau lòng.
“Không tệ đâu nhóc.” Kỷ Lâm Quyến lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, nhướng mày cười nói. Anh véo đôi má tròn trịa của cô, hỏi: “Em tăng cân à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Điều ước: Kỷ Lâm Quyến]
Hương trái cây hòa quyện với mùi rượu nơi đầu lưỡi, mùi vị rất tuyệt. Nhưng sau khi vị ngọt ban đầu trôi qua, bỗng nhiên nó lại trở nên đắng chát, khiến Bạch Lệ không thể khống chế được vẻ mặt của mình.
Bên kia lại vang lên tiếng cười, một giọng nói trầm thấp phát ra từ sâu trong cổ họng, vừa êm ái vừa lôi cuốn: “Tết cũng không nghỉ ngơi sao, học sinh top đầu.”
Anh gọi mấy chai rượu, có chai được pha thêm chút cồn, màu rượu pha khá đẹp.
Cô đặt tấm biển gỗ xuống và bước tới.
Tim cô đập nhanh đến mức Bạch Lệ cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình tới nơi rồi. Nhưng cô vẫn gắng run rẩy gõ một dấu chấm hỏi rồi gửi đi.
Bạch Lệ lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Hai má Bạch Lệ đột nhiên nóng lên, cô nhất thời không nói được gì.
Sau khi Bạch Lệ cúp điện thoại, cô mới nhận ra mình còn bối rối hơn so với tưởng tượng. Trước khi rời đi, cô còn thoa son dưỡng môi. Vừa ra ngoài, không khí tràn ngập mùi tuyết mát lạnh, vô cùng trong lành.
Mùi pháo hoa ở khắp mọi nơi.
Đã lâu không liên lạc với nhau, cô tưởng... trong kỳ nghỉ này cô sẽ không nói chuyện với anh nữa. Bất ngờ này khiến cô nhất thời hoảng hốt.
Suốt dọc đường đi, bầu không khí khá im lặng, cho đến khi nhạc chuông wechat của Bạch Lệ vang lên, mãi không chịu dứt.
Ánh sáng từ nơi cao rọi xuống, lông mi đen như lông quạ dường như bị ánh sáng chạm vào, mỗi động tác đều trông vô cùng mê hoặc và quyến rũ.
Cô chậm rãi nói: “Em không có béo.”
Kỷ Lâm Quyến dẫn cô đến một quán rượu acoustic, có ánh đèn mờ ảo, bên trong đang mở tiệc. Tiếng hát chậm rãi vang lên tới mọi ngóc ngách trong quán rượu, giọng ca sĩ khàn khàn như tiếng thứ gì đó bị gió bão vùi lấp.
Dưới ánh đèn đường có một bóng người, dáng người cao lớn, một tay đút túi quần, nhìn từ xa, dáng người ấy trông có vẻ hơi xa lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu ngón tay của anh ấm áp, lực nhéo không nhẹ cũng không nặng. Nhưng không hề có cảm giác xa lánh hay thờ ơ, anh khiến cô thấy rất thoải mái.
Sau khi ho khan một tiếng, Bạch Lệ bấm nhận điện thoại: "Xin chào..."
Chương 25
Cô bước qua lớp tuyết mịn, tiến hai bước về phía anh rồi dừng lại.
Hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn, Bạch Lệ nín thở, sợ nói sai sẽ để lộ nội tâm của mình.
Sau bữa tối, Bạch Sở Sở ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp, trong phòng chỉ còn lại Bạch Lệ, đồng hồ trên bàn chạy phát ra âm thanh tích tắc, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Sau khi nhìn rõ, cô suýt chút nữa như nhảy ra khỏi ghế.
Nhịp tim của cô đập nhanh đến mức tưởng đâu nó sẽ vỡ ra ngay khi cô mở miệng.
Trước khi rời đi, Bạch Lệ đi vào phòng vệ sinh.
“Cô gái, hãy viết điều ước của cô đi.” Bà chủ quán rượu đưa tấm bảng gỗ và bút lông cho Bạch Lệ: “Để lại một ước nguyện, biết đâu sẽ thành hiện thực.”
Suốt đêm Kỷ Lâm Quyến không nói gì nhiều.
"... Đồ phiền phức họ Kỷ?"
Tin nhắn đến.
Giây tiếp theo, toàn thân cô cứng đờ.
Anh sải bước, bước đi chậm rãi.
"Anh tới tìm em." Kỷ Lâm Quyến thản nhiên nói, rồi lại mỉm cười.
Bạch Lệ ngoan ngoãn cầm lên, nhấp một ngụm.
Chỉ là ánh mắt của anh tuy rằng lãnh đạm, nhưng vẫn có chút khác biệt so với thường ngày, vẻ u ám ẩn sâu trong mắt anh dường như bị rút ra từng chút từng chút một dưới ánh sáng mờ ảo.
Tim Bạch Lệ không nhịn được đập thêm hai nhịp nữa, lòng bàn tay lập tức siết chặt lại.
Khi cô đi tới trước mặt, Kỷ Lâm Quyến tự nhiên xoa đầu cô.
Đó là... đó là Kỷ Lâm Quyến!
Đường Hòa Bình cách nhà cô không xa, khoảng hơn mười phút sau, Kỷ Lâm Quyến gọi điện: “Đang ở dưới tầng rồi.”
Thế là Bạch Lệ cắn môi: "Anh, sao anh lại đến đây? Hôm nay không phải anh nên ở nhà sao?"
Không hiểu sao má Bạch Lệ lại nóng bừng.
Bạch Lệ đang đi thì bị chặn lại.
Trong taxi tối om, màn hình điện thoại của cô sáng lạ thường.
Tới tìm em.
Cô đi đến bên giường, nắm lấy dây rèm cửa, nói: “Em đang học.”
Tuy cô còn đang trong giai đoạn trưởng thành, nhưng tốc độ chậm như vậy, hẳn là khiến Bạch Lệ lo lắng phát khóc trong lòng.
Mí mắt Bạch Lệ giật giật.
Những suy nghĩ căng thẳng dâng trào, cô vừa mong chờ được gặp anh, vừa cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa cô vẫn còn nhớ đến bức ảnh kia.
Cô thật sự muốn lớn lên nhanh chóng.
"Đây là biểu cảm gì vậy?" Kỷ Lâm Quyến hơi ngước mắt lên. Sau đó anh cầm ly rượu lên, mím đôi môi mỏng nhấp vào ngay tại vị trí cô vừa uống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.