Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


Bạch Lệ hơi cúi hàm xuống, lắc đầu.

Bạch Lệ đang thu dọn hành lý lần này chuẩn bị mang đi theo, cửa phòng bị mở ra, bữa tối mọi người trong nhà không ai trò chuyện, chỉ có tiếng TV trong phòng khách văng vẳng trong phòng.

...

Chung Trần Di: "Chắc chắn rồi. Bây giờ đi học cũng không được, đấu kiếm cũng tắc đường. Mẹ đoán lần học lại này cũng chỉ có vậy. Cuối cùng, chắc chắn sẽ chọn một trường cao đẳng, không có tương lai gì cả."

Giọng nói của Chung Trần Di càng lúc càng xa.

Khi Bạch Lệ trở lại phòng ngủ, cô lập tức chui rúc vào trong chăn, chăn bông lập tức bị phủ qua đỉnh đầu, hô hấp gấp gáp, lòng bàn tay ôm lấy gò má.

Ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến khóa chặt trong phòng tối, lười biếng dựa vào đầu giường: “Em không ngủ được nên cũng không cho anh ngủ à?”

Kỷ Lâm Quyến nhất định sẽ cho rằng cô... cô đang cố ý.

"Ai gọi cho em đấy?" Giọng điệu của Bạch Quân hơi ngập ngừng: "Thái Gia Hòa hả? Là nhà họ Kỷ mà Đô Đô đang ở nhờ ấy à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sáng sớm hôm sau, Bạch Lệ bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Chung Trần Di.

Cô phiền não chống tay lên má, thật sự là quẫn bách đến mức chỉ mong sao có thể chui vào khe hở của đường ray xe lửa luôn cho rồi.

Giọng điệu của anh lạnh lùng: “Đừng có mà lo lắng lung tung.”

“Mỗi lần đi đi lại lại một chuyến như vậy đều tốn rất nhiều tiền xăng.”

Cô đứng dậy đi hai bước vào phòng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng mở màn hình điện thoại di động lên, cô không biết số điện thoại di động của Kỷ Lâm Quyến, nhưng cô biết số điện thoại nhà của chú Kỷ.

Cô sững người ngay tại chỗ, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được hết tin tức này.

Khi ở trên xe, mặc dù Bạch Lệ đã cố gắng không nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nhưng những cảnh tượng tiếp xúc với vẫn hiện lên trong đầu cô một cách sống động, thậm chí cô còn liên tưởng đến khung cảnh đó.

*Mệnh môn: Huyệt ở khoảng giữa hai trái thận, liên quan đến chuyện sống c·h·ế·t của một người.

Bạch Lệ cúi đầu gấp quần áo, nghe vậy gật đầu: "Được."

Bạch Lệ còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng anh đột nhiên đã cúp điện thoại, tất cả những điều cô muốn nói đều nghẹn ngào trong cổ họng.

“Ừm.” Kỷ Lâm Quyến trả lời qua loa: “Nghe lời đi.”

Sự việc xảy ra quá đột ngột, cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy tin tức này rất sốc, hoàn toàn không dám tin.

Bạch Sở Sở đột nhiên xen vào: "Mẹ, mẹ có thể ra ban công gọi điện thoại được không? Con đang chơi game có nói chuyện với bạn đấy, mẹ nói như vậy không nghe được gì hết."

Nghĩ đến đây, Bạch Lệ thuận tay ném quần áo vào trong vali, mặc kệ nó bị chất bừa bộn lung tung, cô sải bước, đi tới cửa mở ra.

Bạch Lệ nghiến răng rồi ấn vào.

"Nhưng mất điện rồi..." Bạch Lệ tức giận nói, nghiêng đầu như đang cố tìm một lời giải thích hợp lý cho hành vi của mình.

"Đi đi. Dọn dẹp xong nhớ ôn lại bài vở nhé."

Bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt, gió thổi qua khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu.

“Chiếc giường là nơi bắt đầu cho việc sa ngã.”

Kỷ Lâm Quyến cười, hù dọa cô: “Nhóc con, thức đêm sẽ không cao thêm được đâu.”

Khi không có âm thanh, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Tuy rằng cô biết rằng không thể không về nhà, hơn nữa sáng mai Chung Trần Di sẽ gọi điện cho cô từ rất sớm để đánh thức cô, dù sao thì cũng không muốn cô trì hoãn thêm.

Bạch Lệ vô thức cho rằng đó là tấm chăn mỏng nên cô rất nghiêm túc kéo nó lên.

Bạch Sở Sở vẫn đang vùi đầu chơi game, đèn trong phòng khách không bật, chỉ có ánh sáng trắng chói lóa của TV chiếu sáng mọi thứ xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho nên Bạch Lệ cũng dần có một chiếc đồng hồ sinh học cố định, điều này đương nhiên không có gì sai trái, nghỉ ngơi học tập thích hợp, hơn nữa còn có thể tận dụng thời gian học tập của mình hết mức.

Bạch Lệ nghe vậy, thở dài một hơi: "Anh ngủ đi, anh ngủ đi.”

Một giọng nam khàn khàn và trầm thấp vang lên từ trong điện thoại: "A lô?"

Trước khi rời đi, bà ấy còn không quên đóng cửa phòng Bạch Lệ.

"..." Bạch Lệ, anh thực sự đã nắm được mệnh môn* của cô.

Im lặng hồi lâu, cô gái nhỏ không có ý định nói gì, cũng không có ý định quay người bỏ đi, chỉ sững sờ ngồi ở đó.

Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không dám làm ra hành động như vậy.

Những lời sau đó Bạch Lệ không nghe thấy nữa.

Các vị trí trong lớp A đều phải tranh giành. Chỉ những học sinh đứng trong top 50 toàn khối mới có thể chen chân vào lớp A. Ngược lại, một khi kết quả đánh giá tổng hợp giữa kỳ và cuối kỳ đều rớt ra khỏi bảng xếp hạng, rất có thể học kỳ tới sẽ bị những bạn học khác chen vào đá ra.

Cô hít vào một hơi, hơi cụp mắt xuống.

Đầu óc Bạch Lệ nhất thời trống rỗng, Bạch Lệ vẫn chưa nghĩ xong tiếp theo nên nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có hai phòng ngủ và một phòng khách, khi Bạch Lệ về nhà sẽ ở cùng Bạch Sở Sở.

Trong lòng Bạch Lệ buồn chán, không khỏi nhíu mày.

Chung Trần Di lơ đãng lướt vòng bạn bè của mình: “Nghe nói rằng trong kỳ nghỉ thằng bé đi tập đấu kiếm, kết quả là dùng sức quá nhiều nên chấn thương cũ tái phát. Bây giờ thì hay rồi. Suất đi nước ngoài huấn luyện vốn dĩ đã định là của nó, bây giờ không thể đi được rồi."

Trong phòng không cách âm, giọng nói của Chung Trần Di khi nói chuyệnn điện thoại vẫn vang lên rõ ràng.

Á! Thật là xấu hổ c·h·ế·t đi được! Hu hu!

Hơi nóng dần dần truyền vào kẽ ngón tay, hơi thở cũng rực lửa.

Dừng lại một chút, anh chậm rãi nói: “Khi em ra ngoài, người khác sẽ coi em như học sinh cấp hai, em có muốn như vậy không?”

Bạch Lệ sửng sốt một lát.

Vừa nghĩ đến việc cô nói chuyện với giọng điệu như vậy, Bạch Lệ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Cảm giác nôn nao do say cũng không rõ ràng gì lắm, có lẽ là do nửa đêm cô đã tỉnh dậy một lần chăng? Ngoại trừ huyệt thái dương đang co giật từng hồi, còn những thứ khác cô đều cảm thấy ổn.

Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô thật sự sẽ suy sụp rất lâu.

Dừng một chút, Bạch Lệ hỏi: "Anh trai à, anh... bị thương rồi sao?"

Nghĩ đến đây, Bạch Lệ ngập ngừng di chuyển đầu ngón tay về phía nút số.

Các đường cơ bắp có góc có cạnh khi sờ vào có cảm giác vô cùng mịn màng, cứng cáp và chắc chắn, cảm giác rất thích. Bạch Lệ sửng sốt một chút: "Đây hình như không phải là chăn mỏng..."

Động tác của Bạch Lệ dừng một chút, sau đó chậm rãi bỏ đồ vào trong vali, toàn bộ quá trình đều cẩn thận, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Sau khi đắp chăn cho anh, cơn say của Bạch Lệ vẫn chưa qua đi, nghiêng người về phía trước, bàn tay thuận thế đặt lên phần bụng của Kỷ Lâm Quyến.

Cô quả thực có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lời lên đến cửa miệng thì lại không biết phải nói gì, trong mắt cô dường như có một lớp sương mù, khó có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vừa rồi khi cô mở cửa bước vào, thực ra là do bốc đồng.

"Em không có chuyện gì cả, em chỉ muốn nói là chiều mai em sẽ về." Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, trong lòng cô cực kỳ không tự tin.

Trầm mặc một lát, Bạch Lệ yếu ớt nói: "Trở về ngủ."

Vì vậy cô ích kỷ muốn nói thêm vài câu với anh, dù chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi.

Một lúc lâu sau.

Nói xong, cô dường như muốn đắp chăn cho anh, mò mẫm trong bóng tối một hồi, cố gắng tìm chăn bông.

Lúc này cô đã tỉnh lại.

Những ngày cô về nhà cũng không có gì khác, thời gian học hành và nghỉ ngơi vẫn như lúc đi học, bởi vì Chung Trần Di không cho phép cô ngủ nướng trên giường.

"Ưm." Bạch Lệ “hứ” một tiếng.

Giọng cô rụt rè, âm cuối từ từ nâng lên, tạo nên một âm điệu nhẹ nhàng, mềm mại.

Ngoài ra còn có tiếng phụ nữ nức nở.

Bạch Lệ lúc này cũng không nhìn rõ ràng vẻ mặt của Kỷ Lâm Quyến, vì vậy cô cắn môi, khẽ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Cũng may quãng đường diễn ra vô cùng suôn sẻ, không hề tông trúng trở ngại nào.

Cô thu dọn đồ đạc và lên chuyến xe buýt sớm nhất.

À… cô thậm chí còn nảy sinh ý định tiếp tục ở lại đây trong kỳ nghỉ.

Kỷ Lâm Quyến: "..."

Bên phía đó im lặng vài giây, phía sau không biết là tiếng TV hay là tiếng cãi vã mà nghe rất ồn ào, hỗn loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sao lại thế này được? Ôi trời ơi."

Cô im lặng: “Con về phòng thu dọn đồ đạc.”

Chương 17

"Haiz, bà nói xem đang yên đang lành, sao đột nhiên cánh tay lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy chứ? Bà nói có đúng không? Một đứa trẻ ngoan đến như vậy... Thật là đáng tiếc mà."

Trong nháy mắt đã mấy ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới ngày chủ nhật, phải quay về trường học.

Nhịp tim rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hình như đã nhảy lên đến tận cổ họng rồi.

Hơn nữa còn chủ động như vậy...

Dì Thái gọi tới, không phải người bị thương là Kỷ Lâm Quyến đó chứ?

Ít nhất thì lý trí của cô đã trở lại.

Xung quanh tối đen như mực, cô không biết cửa ở hướng nào, hoàn toàn dựa vào may mắn lao ra khỏi phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm.” Kỷ Lâm Quyến lười biếng đáp lại.

Chung Trần Di gật đầu, có chút tiếc nuối: “Đúng vậy, Kỷ Lâm Quyến.”

Bạch Lệ cắn miếng thịt mềm ở khóe môi.

Sau đó dựa vào hơi rượu dâng lên não, Bạch Lệ mới có thể không chút đắn đo giả vờ làm nũng trước mặt anh.

“Đô Đô, con thu dọn đồ đạc thế nào rồi?” Chung Trần Di bưng đĩa trái cây đi vào: “Tuyệt đối để bỏ sót thứ gì, nếu không bố và mẹ cũng khó gửi đến cho con được.”

Hai má Bạch Lệ nóng lên, rõ ràng cô đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng khi đứng trước giọng nói này tất cả đều đã hoàn toàn sụp đổ, cô nắm chặt điện thoại, ngón chân cọ xát trên mặt đất.

"Chị ta còn có thể tìm cái gì được nữa? Chắc chắn là muốn mang theo mấy cuốn sách và mấy tờ đề rách nát." Bạch Sở Sở nhếch môi, vừa tiếp lời vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

“Mẹ, là anh Kỷ…” Bạch Lệ dừng lại một chút, sau đó đổi cách nói: “Là anh trai nhà dì Thái xảy ra chuyện rồi sao?” Cô căng thẳng nín thở, khẽ mím môi.

Bạch Lệ thở dài một tiếng, cầm lấy điện thoại.

Chung Trần Di ngạc nhiên kêu “ôi" lên một tiếng: "Chắc là đau lắm phải không?"

Bạch Lệ trở về phòng cũng không còn tâm tư thu dọn nữa, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn nghĩ tới chính chuyện Kỷ Lâm Quyến bị thương.

Hơn nữa sợ bóng tối hay cái gì đó, cô lại không sợ, cô thực sự không hề sợ bóng tối.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên một cách chói tai, Bạch Quân ở trong phòng khách hét lên: “Vợ ơi, điện thoại di động của em.”

“Vậy chắc anh ấy phải buồn lắm đúng không?” Cô nhỏ giọng thì thầm.

Giọng điệu Kỷ Lâm Quyến đã có chút không kiên nhẫn: “Em có chuyện gì?”

Kỷ Lâm Quyến bị cô chọc cười: “Mất điện có liên quan đến giấc ngủ sao?” Bạch Lệ sửng sốt một lát, sau đó ngơ ngác nói: "Không có."

"Tại sao lại bị thương? Có phải kỳ nghỉ anh ấy không ngoan ngoãn ở nhà không?” Hiếm khi tốc độ nói chuyện của cô nhanh hơn một chút, lòng bàn tay cô siết thành nắm đấm.

Chung Trần Di vẫn còn ở ngoài ban công, ánh sáng mờ ảo, bà ấy đang khoanh hai tay, cố ý hạ giọng: "Suất ra nước ngoài huấn luyện cũng đã mất rồi sao, ôi, phải làm sao mới tốt đây..."

Anh đã nỗ lực luyện tập đấu kiếm như vậy, thế mà lại có kết quả như vậy.

Thật ra Bạch Lệ chỉ lo lắng nếu sáng mai cô bắt chuyến xe sớm về nhà, có thể trước khi rời đi cô sẽ không gặp được Kỷ Lâm Quyến.

Chung Trần Di luôn nói như vậy.

"Vậy bây giờ em nên làm thế nào?" Kỷ Lâm Quyến khoanh hai tay trước ngực, hơi nheo mắt lại, toàn thân đều tỏa ra cảm giác lười biếng, giọng nói trầm thấp có ý ra lệnh.

Đột nhiên, lòng bàn tay cô chạm vào một thứ gì đó mềm mại, cách một lớp vải mỏng, hơi nóng từ từ truyền đến.

"Chờ, chờ một chút." Bạch Lệ nói: "Anh, là em."

Bạch Lệ: "... Có thể không nghe lời được không? T-T"

Trong tình cảnh khó xử như vậy.

Tại sao cô có thể làm ra chuyện như vậy được chứ!

Bạch Lệ: "???... Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

Cô không bao giờ muốn bị người ta đối xử như một đứa trẻ nữa!

Đôi bàn tay nhỏ nhắn liên tục lật giở cuốn bài tập trên bàn, phần đáy trang đã sắp bị vò nát.

Mỗi tiếng bíp vang lên, chậm và dài khiến tâm trạng cô cũng thấp thỏm theo, như thể ngày càng mất tự tin.

Còn ở bên kia, Chung Trần Di nghe xong điện thoại, cúi đầu đi vào phòng khách.

"Vẫn chưa đi à? Chẳng lẽ đang chờ trở thành người lùn sao?" Anh nói.

Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ nếu là dì Thái trả lời cuộc gọi, cô sẽ chỉ tìm cớ nói ngày mai sẽ đi học lại.

Đây là lần đầu tiên đến kỳ nghỉ mà cô không muốn quay về nhà.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, mỗi ngày Bạch Lệ đều ở nhà làm bài, nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng sau kỳ nghỉ này sẽ bắt đầu bước vào tuần thi chính thức đầu tiên.

Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng nói: “Đây là cơ bụng của anh.”

"Đô Đô, con đang cái tìm gì đó?" Bạch Quân cầm lấy điều khiển từ xa, liếc nhìn cô: "Con muốn tìm cái gì thì đợi mẹ gọi điện xong rồi giúp con."

Hai má cô nóng bừng như tôm luộc.

Giây tiếp theo, cô nhanh chóng thu lòng bàn tay lại, lao về phía cửa với tốc độ ánh sáng.

"Không được. " Kỷ Lâm Quyến nghiêm túc trả lời: "Đã rất muộn rồi."

“Nhưng anh cao như vậy, hình như không cần phải cao thêm nữa.” Cô tự lẩm bẩm một câu, cũng không đợi Kỷ Lâm Quyến trả lời: “Vậy có phải là anh có thể thức suốt đúng không?”

"Không nói à? Cúp máy đây."

Chỉ mười mấy giây mà khó khăn tựa như nửa thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua.


Bởi vì nhà bọn họ là tòa nhà dành cho nhân viên được công ty cấp khi Bạch Quân đến làm công trình, cho nên diện tích không lớn lắm, khi bốn người vào ở sẽ có cảm giác hơi chật chội.

Anh thản nhiên nói, rồi dừng lại một chút, giọng điệu chậm rãi nói: "Nhóc con, em giày vò người ta quá rồi đấy." Giọng điệu của anh đều đều và xa cách, như thể anh không hề coi trọng những lời làm nũng vừa rồi của cô.

Bạch Sở Sở đang ngồi co rút trên sofa nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng lại mắng vài câu. Không khí khá ấm áp và yên tĩnh.

Kỷ Lâm Quyến nhướng mày, hơi cụp mắt xuống, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.

Bạch Lệ: “Nhỏ tuổi thật là bực mình.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17