Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10


Bạch Lệ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Ngày mai mọi người tới đây ạ?"

Anh nhét tay vào túi quần, hai chân lười biếng bước ra.

Địa chỉ nhà hàng ở gần trường, nhưng đi bộ thì vẫn hơi xa.

Rời khỏi nhà được một thời gian, quả thật cô cũng thấy hơi nhớ.

Bạch Lệ ngước mắt lên, thấy Chung Trần Di và Bạch Quân gắp thức ăn cho Bạch Sở Sở.

Trưa hôm sau, Bạch Lệ nhận được điện thoại của Chung Trần Di. Cô nói với Thái Gia Hòa rằng buổi trưa mình không về ăn cơm, sau đó ra ngoài bắt xe.

Kỷ Lâm Quyến nghiêng người liếc anh ta một cái: "Cậu nói nhảm nhiều quá đó.”

Cô hơi khựng lại, sau đó bổ sung thêm: "Anh Hứa Bác Văn cũng rất tốt.”

Ánh nắng buổi sớm trong lành, mát mẻ.

"Lần sau không được về trễ như vậy." Thái Gia Hòa nói: "Con là con trai thì không sao, nhưng Đô Đô còn nhỏ, đừng dẫn theo con bé làm bậy.”

Bạch Lệ lấy lại tinh thần, tuy tầm mắt không thấy rõ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí mát lạnh trong bóng tối, chậm rãi truyền vào theo nhiệt độ cơ thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sáng sớm Hứa Bác Văn đã ôm túi đồ ăn vặt ngồi xuống, chơi game.

Đi một lúc, cả hai đi ngang qua hồ nước trong khu nhà.

Cũng có nhiều người không ra ngoài, im lặng ngồi giải đề trong lớp.

Sau khi về đến nhà, Thái Gia Hòa đang ngồi xem TV trong phòng khách.

Thấy Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến vào cửa, bà đi tới đưa cho bọn họ hai đôi dép lê, sau đó lườm Kỷ Lâm Quyến: "Sao bây giờ mới về?”

Học sinh các lớp xách ghế đến sân thể d·ụ·c ngoài trời.

Cô đẩy cửa đi vào, tình cờ nghe thấy mọi người đang nói chuyện.

Trong suốt quá trình ăn cơm, hầu hết đều là Bạch Quân hỏi, Bạch Sở Sở trả lời.

Nhưng chuyện ra ngoài chơi với Kỷ Lâm Quyến, cô vẫn vô thức giấu giếm.

Bạch Lệ mỉm cười nằm sấp trong chăn: "Được, vậy ngày mai mẹ đến thì gọi điện cho con nhé.”

Sau khi rửa mặt, Bạch Lệ đi vào phòng ngủ.

Bạch Lệ gật đầu: "Vâng, cháu ăn no rồi ạ, cảm ơn dì.”

"Bác Văn, anh Kỷ." Bên kia, Hà Ích Thần thấy Kỷ Lâm Quyền tới, bèn đứng lên duỗi thắt lưng, nhíu mày nói với hai người họ: "Đi hút điếu thuốc với tôi cái đi.”

Hứa Bác Văn cũng nheo mắt, nhận ra cô: "Em gái anh thú vị ghê.”

"Đô Đô tới rồi, mau vào đi." Ông ấy nói.

"Có phải buổi chiều rất nhàm chán không?"

Chung Trần Di ngồi bên phải rót một ly trà: "Được rồi, ông hỏi ít vài câu đi. Hơn nữa cô giáo có kết hôn hay không, làm sao Sở Sở biết được?”

Đại hội thể d·ụ·c thể thao của trường diễn ra ngay dịp Quốc khánh, vào cuối tháng chín, thời tiết đã hơi se lạnh.

Âm cuối hơi nâng cao lên như có hàm ý riêng, vô cùng trêu chọc.

Kỷ Lâm Quyến nhướng mày, không thèm để ý nói: "Ăn cơm tối ạ.”

Kỷ Lâm Quyến im lặng: "Con chưa ăn no.”

Kỷ Lâm Quyến vừa đi tới cửa, đột nhiên xoay người: "... Mẹ.”

Thế là cô vội vàng cúi đầu, ăn một miếng cơm trắng.

Bạch Quân: "Ơ, cái con nhóc này, bố hỏi hai câu cũng không được à?”

Bạch Quân: "Tôi định gửi tới ít quà, như vậy cũng phải phép hơn.”

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng ảm đạm.

Cô thật sự không có ý nịnh hót.

Học sinh lớp 12 hầu như không tham gia thi đấu, chỉ có cán bộ lớp bị giáo viên chủ nhiệm thúc ép nên không thể không tự mình đăng ký.

Hà Ích Thần hỏi: "Chuyện cộng điểm thi đại học cho đội đấu kiếm của anh đã xong chưa?”

"Cổ tay của anh có vết thương cũ, đừng liều mạng như vậy. Không phải chỉ là cộng điểm thi đại học thôi sao?” Hứa Bác Văn nói: "Cùng lắm thì không cần nữa.”

Kỷ Lâm Quyến thu hồi tầm mắt: "Chưa.”

Cô sững sờ, vội vàng gọi lại cho Chung Trần Di.

Mỗi một bước chân giẫm xuống đều giống như bị phóng đại.

Bạch Sở Sở tức giận: "Tại bố cứ hỏi này hỏi nọ trong lúc con chơi game đấy!" Cô ta dừng lại một lát, nói tiếp: "Học sinh giỏi đến rồi kìa, bố hỏi nó đi.”

Kỷ Lâm Quyến không nói gì.

Hứa Bác Văn nói: "Còn ai nữa, đám nữ sinh thích anh tặng đấy.”

Giọng nói của anh lười nhác: "Em xem thường anh trai quá rồi đấy."

"Đường rộng như vậy mà cô ấy không đi, cứ phải tìm tới bảng thông báo mới chịu."

Thái Gia Hòa: "Vậy con tự nấu mì mà ăn, cũng đâu phải không có tay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừ?"

Bạch Sở Sở khịt mũi, không thèm ngẩng đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đúng vậy, làm thẻ căn cước cho chị con." Chung Trần Di nói.

Nhận thức này khiến cô chợt thấy vui vẻ.

Ông ấy khựng lại, khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy Bạch Lệ đứng ở cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Xì." Tiếng cười rất trong trẻo, giống như phát ra từ lồng ngực.

Bạch Lệ còn muốn nói gì đó, Kỷ Lâm Quyến đã đi lướt qua bên cạnh cô.

Hơn nữa, cô còn gặp được bạn bè của anh.

Hai má Bạch Lệ nóng lên.

Thái Gia Hòa: "Sao?”

...

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Có lẽ vị dùng sức quá độ, gò má mềm mại của cô đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp cúi thấp, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, khiến làn da càng thêm bóng loáng trắng nõn.

Đang đi, đột nhiên bọn họ phát hiện, cách đó không xa có mấy nữ sinh mặc đồng phục lớp 11 đang đi về phía này.

Bên trong hết chỗ, Bạch Lệ ngồi ở vị trí gần cửa.

Chung Trần Di đặt phòng riêng trên lầu hai nhà hàng.

Kỷ Lâm Quyến cười nói: "Cậu ấy cũng không có ở đây.”

Ngón tay rũ xuống hai bên khẽ siết chặt, chậm rãi túm lấy góc áo.

Cô cứ nhìn chằm chằm con đường dưới chân, sắp đâm sầm vào bảng thông báo đến nơi.

Chương 10

Bạch Sở Sở bị kẹp ở giữa đang chơi điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Sao con biết được! Bố đừng hỏi mấy chuyện này nữa, phiền quá.”

Bạch Lệ đáp: "Vâng.”

Anh vừa nói chuyện, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh.

Bạch Lệ buồn bực cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng Chung Trần Di sẽ hỏi cô vài câu về tình hình học tập, sau đó lại dặn dò cô phải học tập thật tốt, nhất định không được lơ là.

Mỗi bước đi, chân ghế lại cọ vào cổ chân cô, có thể thấp thoáng nhìn thấy vết ửng đỏ trên làn da.

Kỷ Lâm Quyến ngước mắt nhìn qua. Cô gái khó khăn ôm ghế, lưng ghế rất cao, gần như che khuất tầm nhìn của cô, bước chân hơi lảo đảo.

Chắc chắn cô sẽ bị mắng một trận.

Ánh mắt Bạch Lệ nhìn lướt qua Chung Trần Di: "Bố, mẹ.”

Sát theo đó là mấy cuộc gọi nhỡ của Chung Trần Di.

Anh lười nhác rũ mắt, tay nhét vào túi quần.

"Cũng không có việc gì, mẹ chỉ báo trước với con một tiếng, ngày mai bố con lái xe đưa mẹ và chị gái đi làm thủ tục. Trưa mai con ra ngoài rồi cả nhà mình cùng ăn một bữa nhé." Dừng lại một lát, Chung Trần Di nói tiếp: "Ngày mai là chủ nhật, con có rảnh không?”

Thật ra bản thân Bạch Lệ là một người rất trầm lắng, dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng không cảm thấy nhàm chán.

Từ xa đi tới, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Cũng phá vỡ chút xấu hổ.

Vành mũ lưỡi trai kéo thấp, bóng mờ phủ xuống khuôn mặt anh.

Kỷ Lâm Quyến không mặc đồng phục học sinh, anh mặc quần dài và áo hoodie màu đen.

Anh đi tới chỗ của mình, dừng lại: "Mấy thứ này của ai thế?”

Nếu Chung Trần Di biết hôm nay cô đã đến tiệm net...

Dường như trong lúc vô hình, cô hiểu rõ hơn một chút về anh trai Kỷ Lâm Quyến này.

Vì vậy, cô lắc đầu nói: "Không, rất thú vị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay sau đó, cô nhỏ giọng nói: "Không có.”

"Được rồi, kêu la cái gì." Bạch Quân nói.

Cảm xúc của anh không rõ ràng, cũng chẳng nghe ra được gì từ giọng điệu của anh.

Phòng ăn riêng không lớn, ở giữa bày một cái bàn tròn, chiếm phần lớn diện tích.

“Đô Đô, buổi tối ăn no chưa?" Thái Gia Hòa cười hiền hòa hỏi: "Nếu chưa no, dì nấu thêm cho cháu một ít.”

Trong điện thoại, giọng nói của Chung Trần Di lúc xa lúc gần: "Mẹ còn đang thắc mắc sao con không nhận điện thoại đây. Bây giờ có điện rồi à?”

Chỉ là cơm trắng, càng nhai càng không có hương vị.

Cô đuổi theo từng bước một, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ càng lúc càng lớn.

Chỉ là một tiếng ngắn ngủi nhưng lại cực kỳ êm tai.

"Đúng vậy, liên quan gì tới con đâu." Bạch Sở Sở nói: "Với lại bố nhất định phải hỏi trong lúc con chơi game à? Con bị thua rồi này.”

"Bố nhớ giáo viên Ngữ văn của con sẽ kết hôn vào cuối năm nay nhỉ?" Bạch Quân đặt tay trên bàn, ngồi bên trái, câu được câu không nói.

Bạch Lệ thu hồi tầm mắt, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.

Một đống đồ ăn vặt, quà tặng xếp chồng trên ghế của Kỷ Lâm Quyền.

Hứa Bác Văn và Hà Ích Thần khoác vai đùa giỡn.

Vậy nên đối với bọn họ mà nói, hôm nay là ngày để thư giãn.

"Mẹ, hôm nay trong nhà bị cúp điện." Cô thành thật khai báo.

Điện thoại vẫn đặt ngay ngắn trên mặt bàn, thế là cô bèn đi qua.

Kỷ Lâm Quyến: "..."

Vừa mở ra, thông báo nhắc nhở hết pin lập tức hiện lên.

Học sinh lớp 12 không cần mang theo ghế, hàng ghế gần sân thể d·ụ·c được chia cho lớp 12.

"Anh Kỷ."

"Haiz." Hà Ích Thần nói: "Anh Kỷ học lệch nghiêm trọng. Nếu không phải vì học lệch đến mức không thi đậu đại học, anh ấy cần gì phải liều mạng như vậy.”

Kỷ Lâm Quyến như nước đổ đầu vịt, mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi.”

Khu lớp 12 cách sân thể d·ụ·c rất xa, mấy nam sinh bèn đi về phía tòa nhà giảng dạy chính.

Sau đó, cô nhìn về phía Bạch Sở Sở: "Chị.”

Cứ ăn mãi, ăn mãi.

Dường như cảm thấy bầu không khí quá yên lặng, Kỷ Lâm Quyến bỗng lên tiếng hỏi.

...

Ngón tay cô ta không ngừng di chuyển trên màn hình, sau đó chợt đập mạnh xuống mặt bàn: "Phiền quá, ván này lại thua, thua năm ván liên tiếp rồi!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10