Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Tây Tử Nhất Tiếu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Tạ Quyến Hòa ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Từ sau khi nhìn thấy đóa hoa ấy ở Đại học Hải Thành, hình bóng của đóa hoa cứ mãi quanh quẩn không rời khỏi tâm trí anh. Từ đó, một kẻ thô kệch như anh lại nảy sinh ý muốn nuôi dưỡng hoa.” Chỉ cần nhìn thấy cô một lần, anh đã muốn có được cô, muốn xây một tòa thành vững chãi chỉ để nuôi trồng đóa hoa ấy, để cô có thể tự do nở rộ bên trong đó, và nở rộ chỉ vì một mình anh.
“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào người khác mà ôm tôi! Buông ra!” Đồng Uyển Thư tức giận quát.
Sau khi máy bay hạ cánh, trên đường trở về công ty, anh gọi điện cho Đồng Uyển Thư nhưng cô không bắt máy.
*
Dư Bội Trân lấy dép cho cô: “Ba con đang ở công ty bàn việc với chị con. Còn Quyến Hòa đâu? Sao không đi cùng con? Con bé này, thay giày rồi hãy vào nhà.”
Tạ Quyến Hòa cũng có mặt khi đó sao?
Đồng Uyển Thư hơi ngạc nhiên.
“Vâng.” Dương Tốc đáp.
Tạ Quyến Hòa nghiêm túc đáp: “Ba mẹ, con lên tìm Đồng Đồng trước.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Tạ Quyến Hòa cuối cùng cũng hạ xuống, anh thở phào một hơi thật dài.
Ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Quyến Hòa khẽ ánh lên một nụ cười cưng chiều.
[Lời tác giả:
Dư Bội Trân mở cửa, nhìn thấy cô con gái đeo khẩu trang thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng kéo cô vào trong: “Đồng Đồng, sao con lại tới đây? Khí hậu ở Tứ Cửu Thành thế này, cơ thể con chịu nổi không? Sao còn đến nữa?”
Dù cô vùng vẫy thế nào anh cũng không buông. Cô phẫn nộ tới cực điểm, cúi đầu cắn mạnh lên cánh tay anh, đến khi máu rịn ra mới chịu nhả.
Cửa do Đàm Tuân mở.
Giọng anh không còn lạnh lùng nữa mà dịu đi vài phần: “Phí vận chuyển bao nhiêu?”
Chờ cô lên tầng rồi, Dư Bội Trân liền gọi điện cho Tạ Quyến Hòa, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Khóe môi Tạ Quyến Hòa khẽ cong lên, nở một nụ cười.
Anh cố ý hạ giọng trêu chọc: “Người bận rộn chẳng phải đang đi công tác à? Sao giờ lại vội vã chạy tới đây thế này, không biết còn tưởng vợ bỏ trốn rồi chứ.”
Đồng Sơ Anh mỉm cười: “Chắc không phải chuyện gì lớn đâu. Hai người sống chung với nhau, mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường. Xa nhau một chút lại càng thêm nồng nàn, giận dỗi kiểu này rồi cũng giải quyết được thôi.”
Tạ Quyến Hòa không có tâm trạng để đùa giỡn, thay giày rồi bước vào nhà.
Nếu đúng là vì Trần Diên.
“Hình như, cô ta là con gái của Trần Ngọc Sơn!” Đặng Viễn nói.
Tạ Quyến Hòa thở dài, thôi vậy, anh không ở nhà, cuối tuần cô ấy cũng chẳng ở nhà.
Tạ Quyến Hòa quét trả 200 tệ cho anh ta.
Lời còn chưa dứt, chân vừa bước vào văn phòng, anh đã thấy nhân viên giao hàng đang khiêng vào một đống gì đó chất chồng lên nhau.
Đặng Viễn nhướng mày: “Anh Quyến, có phải chị dâu chuẩn bị bất ngờ gì cho anh không? Nhiều như vậy cơ mà, hoành tráng quá, rốt cuộc là cái gì thế?”
Ánh mắt Tạ Quyến Hòa thoáng căng lại, anh lễ phép cúi chào: “Ba mẹ, Đồng Đồng có ở nhà không ạ?”
Hôm sau người đó mang ảnh đến công ty, nhưng lúc ấy Tạ Quyến Hòa lại đi công tác bên Anh. Chỉ vì nghe người kia nói vậy, Đặng Viễn cũng thấy tò mò nên không vứt tấm ảnh ngay. Anh giữ nó lại, kẹp trong sổ họp, vốn định đợi Tạ Quyến Hòa về rồi kể cho anh nghe chuyện này, nhưng rồi lại quên mất.
Rõ ràng là con công kiêu ngạo nhà anh đã hiểu lầm rồi, nếu không thì làm sao lại có thể gửi đến tận mười nghìn tấm ảnh như thế này?
Thì ra là chuyện đó à.
“Chưa.” Đồng Uyển Thư lắc đầu.
Cô biết là Tạ Quyến Hòa đến, nên vẫn tiếp tục việc chăm sóc da của mình.
Đôi mắt của Tống Uyển Thư khẽ run lên đầy nghi hoặc: “Anh đừng nói linh tinh. Chúng ta trước giờ chưa từng gặp nhau.” Yêu thầm cái gì chứ, chẳng phải đang bịa chuyện kiếm cớ sao?
Ánh mắt của anh không tệ đến mức đó!
Đồng Uyển Thư đang nằm trên giường làm chăm sóc da thì nghe thấy tiếng khóa mật mã phòng ngủ được mở ra.
Hai cuộc họp kết thúc, lúc đó đã là 3 giờ 40 phút chiều.
Sau khi biết tình hình, Tạ Quyến Hòa lên lầu. Anh vừa mở cửa phòng ngủ thì sững người kinh hãi.
Tạ Quyến Hòa cũng khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
May quá, đồ đạc của cô vẫn còn ở đây.
Dương Tốc nhìn những tấm ảnh kia, ánh mắt đầy vẻ đã hiểu: “Cô gái nhảy múa trong lễ kỷ niệm trường Đại học Hải Thành không phải Trần Diên, mà là cô hai nhà họ Đồng. Anh Quyến chưa từng điều tra tên của đối phương, nhưng rất nhanh sau đó anh ấy đã biết đó chính là chị dâu.”
“À, Đồng Đồng ấy à, mấy ngày nay hầu hết thời gian đều ở Tô Thành, dạo này con bé khá bận. Tối qua có về nhà một chút, sáng nay lại đi rồi.” Hai người đều có công việc riêng, bận rộn chút cũng là chuyện thường, dì Chúc không nghĩ nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng Uyển Thư bị tóm quay lại thay giày, một lúc là đã thay xong: “Anh ấy bận công việc, đang đi công tác.”
A, quả nhiên là anh nhớ hết!
Cô vùng vẫy trong vòng tay anh, đôi mắt đỏ hoe: “Tạ Quyến Hòa, anh buông ra! Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu, đừng có giở trò này với em! Tránh xa em ra!”
Anh nhíu mày: “Cái gì đây? Sao lại nhiều thế này?”
Đồng Uyển Thư đã nhớ ra rồi, khi ấy cô chỉ tiện tay giúp một chút, hoàn toàn không để tâm. Bản thân cô còn bận tham gia cuộc thi thiết kế, múa xong liền vội vàng rời đi, bay sang Anh ngay sau đó.
Tạ Quyến Hòa đành gọi cho dì Chúc: “Dì Chúc, Đồng Đồng vẫn chưa dậy à?”
Dư Bội Trân thấy bước chân của anh dài và gấp gáp, hai bậc cầu thang gộp làm một, không khỏi thở dài: “Hai đứa này đúng là lại giận dỗi nhau rồi à? Mới cưới bao lâu đâu mà đã bắt đầu rồi.”
Sau này, cô gần như chẳng nhớ gì về chuyện ấy nữa.
Cơn đau từ cánh tay truyền đến khiến Tạ Quyến Hòa khẽ rên một tiếng, giọng trầm thấp cố gắng dịu dàng hết mức: “Vợ à, ngoài em ra, anh chưa từng chạm vào ai khác. Nghe anh nói, người trong ảnh anh không hề quen biết, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào. Chuyện là thế này…”
“Cái quái gì đây?” Tạ Quyến Hòa đang trầm ngâm thì chậm rãi quay đầu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Quyến Hòa gọi lại cho Đồng Uyển Thư một lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.
*
Đồng Uyển Thư trở về nhà ở Tứ Cửu Thành.
Người giao hàng đưa mã thanh toán: “158 tệ.”
Cô hoàn toàn không hay biết!
Đàm Tuân tất nhiên là mừng rỡ, vợ anh đã ở nhà mẹ đẻ gần một tháng rồi.
Hơi thở của Tạ Quyến Hòa khẽ dồn dập, giọng nói khàn khàn và thấp trầm: “Phu nhân Tạ, thật tao nhã.”
Chương 36: Chồng em đây cũng là tai bay vạ gió
Đại học Hải Thành.
Dì Chúc lắc đầu: “Không thấy về, nhưng hai tiếng trước có người giao hàng tới lấy đi mấy thùng đồ rồi. Có chuyện gì vậy?”
Hôm đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy chú công nhỏ nhảy múa, cũng là lần đầu tiên anh không thể nào quên được cô ấy.
Sau khi Tạ Quyến Hòa rời đi, Đặng Viễn càng nghĩ càng thấy không ổn, trong đầu như lóe lên điều gì đó ghê gớm, xoay vòng mãi rồi mới dè dặt hỏi Dương Tốc: “Dương Tốc, cậu nói xem có phải anh Quyến thật sự từng có hứng thú với cô gái múa đó không? Tôi nhớ rõ là lúc đó anh Quyến quả thật có chút hứng thú với nữ sinh ấy. Lần đầu tiên tôi thấy trong ánh mắt luôn điềm đạm, lạnh nhạt của anh ấy xuất hiện một cảm xúc khác.”
Đặng Viễn đập tay lên trán: “Anh Quyến, anh còn nhớ lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học Hải Thành năm ngoái không?”
Không còn chỗ để đặt chân.
Đặng Viễn vươn cổ ra nhìn, tò mò không biết chị dâu gửi cho anh Quyến ảnh gì vậy? Ảnh hai người thân mật sao?
Tạ Quyến Hòa day day sống mũi, cảm thấy đau đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, sắc mặt cũng trầm xuống. Anh nhấn nút gọi nội bộ, một phút sau Dương Tốc bước vào.
Sau khi người giao hàng rời đi, Tạ Quyến Hòa bắt đầu xé lớp giấy kraft bọc bên ngoài.
Tạ Quyến Hòa bật cười vì tức: “Anh thầm yêu cô ta? Cho dù não anh có úng nước thì anh cũng không làm thế. Từ đầu đến cuối, người anh thầm mến, công khai yêu thương, chỉ có con công kiêu ngạo đang ở trong lòng anh này thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nụ cười trong mắt Đàm Tuân dần dần tắt lịm, thay vào đó là một mảnh băng lạnh.
Trong phòng khách chỉ có Dư Bội Trân, Đồng Kính Thường và Đồng Sơ Anh, không thấy Đồng Uyển Thư đâu cả.
Rối như tơ vò, anh ta hoàn toàn không hiểu nổi.
???
Giờ nói mấy lời đó thì có ích gì chứ?
Không bắt máy chỉ để chuẩn bị mấy thứ này sao?
Bạn thân thời cấp ba từng nhờ cô giúp đỡ, ‘Đồng Đồng, người dẫn múa của bọn tớ đột nhiên gặp sự cố rồi. Cậu học múa chuyên nghiệp, nhất định có thể học xong trong ba ngày thôi, làm ơn nhé, làm ơn đấy! Buổi biểu diễn lần này rất quan trọng với bọn tớ, nhà trường sẽ mời rất nhiều nhân vật lớn đến xem, xin cậu giúp bọn tớ đi.’
Đồng Uyển Thư không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, xấu hổ c·h·ế·t đi được, một chữ cũng không muốn nhắc tới.
Đặng Viễn kêu lên kinh ngạc.
Tạ Quyến Hòa nhìn những chồng đồ trước mặt.
*
Chỉ mới một tuần không gặp, anh sao có thể chịu đựng nổi cảnh tượng mê người đến thế.
Đồng Uyển Thư như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt vốn dịu dàng lập tức trở nên sắc bén: “Lúc trước, anh từ chối hôn sự là vì cô ta sao?”
“……”
Thể xác đúng là không có người khác, điều này cô đã kiểm tra ngay từ đầu rồi.
Bộ não của Đồng Uyển Thư nhanh chóng vận hành.
Điện thoại của cô cũng được đặt trên kệ bên cạnh.
Chuyện kiểu này quả thật chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được thôi. Sao lại đáng yêu thế chứ.
Đàm Tuân lập tức nắm tay vợ: “Mẹ, bọn con nhất định sẽ cố gắng…”
Tạ Quyến Hòa ra hiệu cho mấy vị lãnh đạo rời đi. Sau khi vào văn phòng, anh nhìn chằm chằm vào từng chồng từng chồng đồ được gói kín bằng giấy kraft xếp chồng chất trước mặt.
Sao mà không nhớ được.
Vì một người như thế ư?
Edit & beta: Cún
Chuyện gì thế này?
“Sau đó có người đưa cho tôi tấm ảnh này, nói là anh lúc đó rất hứng thú với nữ sinh dẫn đầu buổi biểu diễn, đây chính là ảnh và tên của cô ta.”
Anh tiếp tục nói: “Năm ngoái trong lễ kỷ niệm thành lập Đại học Hải Thành, em đã dẫn đầu một tiết mục múa cổ điển.” Khi ấy em đeo mạng che mặt, dáng múa uyển chuyển vừa quyến rũ vừa bí ẩn. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, anh đã rơi vào vòng xoáy mang tên em, từ đó không thể thoát ra được nữa.
Còn trái tim thì chưa chắc.
Thì ra trước đây anh không nhắc tới, đều là giả vờ cả!
Tính toán thời gian, đúng là khớp thật!
Công ty lại có hai cuộc họp khẩn cần phải tổ chức, Tạ Quyến Hòa không thể thoát thân được.
Dương Tốc không định giải thích thêm, nói chuyện với kẻ đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển thật quá mệt mỏi.
“Biết rồi ạ.” Đồng Uyển Thư đáp lại một cách lười biếng rồi đi lên lầu.
Chương 36
Tạ Quyến Hòa tự nhiên mang hành lý của mình đặt vào phòng thay đồ của cô, rồi bước ra, ánh mắt lập tức bị cô hút lấy. Anh ngồi xuống bên mép giường, đưa tay nhận lấy miếng mặt nạ đã dùng trong tay cô, bất lực nói: “Làm gì có ong bướm nào. Ngoài em ra, chưa từng có ai khác, cả thân thể lẫn trái tim đều chưa từng trao cho ai.”
Mười nghìn tấm ảnh?
Lời còn chưa dứt, Đặng Viễn đột nhiên giật bắn mình: “C·h·ế·t tiệt! Sao tấm ảnh này lại ở đây?!”
Đầu óc anh đâu có vấn đề gì cơ chứ!
Anh điên rồi sao.
Anh phải xem xem “món quà bất ngờ” là gì.
“Phòng vẫn luôn được mẹ dọn dẹp đấy, mau lên lầu nghỉ đi. Nếu thấy không khỏe thì nhớ nói ngay với mẹ.” Dù các con không ở nhà, thì phòng của ba chị em vẫn luôn được Dư Bội Trân dọn dẹp sạch sẽ, ga giường cũng thay thường xuyên.
Tạ Quyến Hòa bước vào phòng ngủ, vòng qua tấm bình phong, không ngờ trước mắt lại là một cảnh tượng đầy “mùa xuân”.
Khiến giữa anh và bảo bối của mình xảy ra hiểu lầm lớn đến thế.
Sau khi cảm ơn, người giao hàng nói thêm: “Ngài Tạ, mười nghìn tấm ảnh, xin mời ngài kiểm tra nhận hàng.”
Nhưng khi lớp giấy mở ra, tất cả đều là bản sao cùng một tấm ảnh, hoặc là một gương mặt xa lạ mà anh chưa từng thấy.
Chỉ cần nghĩ thôi cô đã thấy ghê tởm, thấy chính mình mất giá đến mức nào.
Tạ Quyến Hòa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài phút, vẫn không thấy cô trả lời.
“Sao thế? Chỉ cho phép ngài Tạ có ong bướm vây quanh, còn em thì không được dưỡng da, chăm sóc à?” Đồng Uyển Thư lột mặt nạ ra, vừa mới đắp nên ánh mắt mềm mại ướt át, giọng nói dịu dàng mang theo sự bực bội: “Ngài Tạ, anh có vừa lòng với món quà em gửi không?”
Tạ Quyến Hòa giọng điềm đạm ra lệnh: “Cuộc họp tối nay để cậu thay tôi tham gia. Bản kế hoạch sơ bộ gửi thẳng vào hộp thư của tôi, muộn nhất sáng mai tôi sẽ xem. Công việc tiếp theo của dự án, đợi tôi về rồi tiếp tục.”
Yêu thầm cô ư?
Đồng Uyển Thư bĩu môi, không cam lòng ném miếng mặt nạ đã dùng trong tay vào lòng bàn tay của Tạ Quyến Hòa: “Sao không đi dỗ bầy ong bướm của anh đi, còn đến đây làm gì?”
Thật bí ẩn.
Dư Bội Trân nhìn cô một lúc lâu rồi mới đặt đôi giày cao gót của cô vào tủ khử trùng: “Con đã ăn trưa chưa?”
Tạ Quyến Hòa vừa cùng các lãnh đạo cấp cao bàn chuyện công việc vừa đẩy cửa bước vào văn phòng: “Được, cứ theo phương án đã bàn trong cuộc họp mà triển khai. Trước hết hãy tổng hợp bản kế hoạch sơ bộ, tối nay chúng ta sẽ bàn lại…”
Anh lập tức đi vào phòng thay đồ mở tủ quần áo ra, quần áo của cô vẫn được treo ngay ngắn bên trong, mỹ phẩm trong phòng tắm, bàn chải đánh răng, cốc đôi và tất cả những đồ dùng dành cho hai người vẫn còn nguyên vẹn.
Bảo sao gọi mãi mà không ai bắt máy, thì ra cô không mang theo điện thoại.
Tới rồi tới rồi~ Tối nay tan làm mình sẽ bắt đầu gõ tiếp nhé, tay hơi đau nên tiến độ có chậm một chút.
Đồng Sơ Anh cúi mắt, im lặng không nói gì.
Lại bày trò gì kỳ quái nữa đây?
Ý gì chứ?
“Không phải chứ, sao tấm ảnh này lại rơi vào tay chị dâu được?” Đặng Viễn đập mạnh một cái lên trán mình: “C·h·ế·t tiệt! Hôm kia lúc dọn dẹp đồ, chắc là tôi đã lôi cuốn sổ họp ra…” Anh đã quên sạch chuyện này, hoàn toàn không ngờ bên trong lại có tấm ảnh đó, “Anh Quyến, chị dâu chắc sẽ không hiểu lầm đâu nhỉ? Anh Quyến, chuyện này tôi có thể giải thích được, để tôi đi giải thích với chị ấy! Tất cả là lỗi của tôi!” Đặng Viễn suýt khóc, anh Quyến hoàn toàn không hề hay biết chuyện này.
Ngoại truyện về một vài chuyện của Đồng Đồng và chú Tạ khi ở Anh có thể sẽ được viết, nếu có ngoại truyện thì sẽ là về phần đó.]
Tạ Quyến Hòa mỉm cười: “Chắc chắn là chưa từng gặp à? Vậy ba lần ở Anh tính là gì?”
Sau bữa tối, Tạ Quyến Hòa đã tới nơi.
Còn chưa nói hết, Đồng Uyển Thư đã đỏ hoe đôi mắt, phồng má tức giận cắt lời: “Không quen?Không có tiếp xúc? Ảnh của cô ta xuất hiện trong sổ ghi chép cuộc họp của anh, là đang thầm yêu trộm nhớ người ta sao?”
Tạ Quyến Hòa hít sâu một hơi lạnh.
Dư Bội Trân liếc sang con gái: “Con cũng biết ‘xa cách tăng tình cảm’ cơ à? Con với ba con đã làm việc chung hơn hai mươi ngày rồi, việc gì cần bàn chắc cũng bàn xong cả rồi. Cho dù chưa xong thì còn có thư ký công ty và ban lãnh đạo nữa. Tối nay về nhà với Đàm Tuân đi, mẹ không giữ hai đứa ở đây nữa.”
Đặng Viễn mon men lại gần: “Anh Quyến, chị dâu chuẩn bị cho anh bất ngờ gì thế…”
*
Sao anh lại dính vào một mớ rắc rối như thế này chứ.
Anh cầm lấy điện thoại của cô bỏ vào túi áo mình, rồi lập tức đặt vé máy bay đến Tứ Cửu Thành.
Đồng Uyển Thư gỡ miếng dưỡng ở ngực và “khu vườn nhỏ”, định xuống giường mặc đồ ngủ, lại bị Tạ Quyến Hòa bất ngờ kéo mạnh vào lòng.
Tạ Quyến Hòa siết chặt hai tay, giam cô vào ngực mình, cằm khẽ tựa lên hõm vai cô, giọng trầm thấp như mang theo khát vọng đè nén đã lâu: “Đừng động, để anh ôm em một lát. Một tuần rồi anh chưa được ôm em.” Anh nhớ cô đến phát điên, từ lúc về đã chỉ muốn ôm lấy cô, nào ngờ vừa gặp đã thành ra thế này.
Người giao hàng hơi cúi đầu giải thích: “Ngài Tạ, là vợ của ngài gửi tới, dặn nhất định phải tự tay giao cho ngài, còn tiền cũng phải đích thân ngài trả, không được nhận của người khác.”
Đặng Viễn nhún vai: “Không biết nữa, bên giao hàng nói là mấy thứ này được đóng gói gửi từ biệt thự sườn núi, mà còn là giao hàng trả sau. Lễ tân định thanh toán giúp cũng không được, họ nói rõ ràng là anh phải tự mình trả tiền, nên giờ anh shipper vẫn đang đợi ở đây.”
Anh bèn nhắn tin: [Anh về rồi, tối em muốn ăn gì? Để anh nấu.]
Tạ Quyến Hòa biết cô không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, nên cũng không tiếp tục đề tài về nước Anh. Anh cúi đầu khẽ hôn lên cánh môi của Đồng Uyển Thư rồi rời ra, nói: “Anh thừa nhận khi đó đầu óc không tỉnh táo, mới buông lời hồ đồ làm tổn thương em, khiến em mất mặt. Không phải vì bất kỳ ai khác, mà là vì anh thấy em khi ấy còn quá nhỏ, quá non nớt. Anh đã lăn lộn giữa đám đàn ông hơn mười năm, trên người toàn mùi thô ráp, chẳng biết nuôi dưỡng hay dỗ dành một đóa hoa mềm mại như em. Người trồng hoa thì cũng là người biết quý hoa, mà anh chỉ là một kẻ thô kệch, sợ rằng đóa hoa yếu ớt sẽ gãy trong tay mình, thì làm sao dám giữ lấy hoa chứ.”
Cô không hề hoảng hốt, người nhà sẽ không vào phòng cô, mà dù có vào cũng sẽ gõ cửa trước.
Đồng Uyển Thư uể oải đáp: “Cuối tuần được nghỉ, chẳng lẽ con không thể về thăm hai người sao? Nhớ mọi người không được à?” Cô liếc mắt nhìn quanh phòng khách: “Ba đâu rồi ạ?”
Chỉ có cô từ đầu cho đến bây giờ, và cả đời này, người duy nhất có thể níu giữ ánh mắt của anh, chỉ có cô.
Tạ Quyến Hòa lái xe trở về biệt thự sườn núi, vừa vào cửa đã hỏi dì Chúc: “Dì Chúc, hôm nay Đồng Đồng có về nhà không?”
Vậy thì cô nhất định phải ly hôn!
“Vậy để mẹ nấu cho con ít sủi cảo ăn lót dạ nhé. Tối nay Đàm Tuân sẽ qua đây ăn tối, con ăn thêm chút nữa với mọi người.”
Tạ Quyến Hòa khẽ thở dài: “Bức ảnh kia cũng bắt đầu từ chuyện đó mà ra. Nói cho cùng thì, chồng em đây cũng là kẻ bị họa lây.” Anh không muốn nhắc tới tên người phụ nữ chẳng liên quan kia, chỉ nghe thôi cũng thấy bực mình.
Không trách sao cô nàng kiêu ngạo của anh lại tức giận đến thế, người không biết sống c·h·ế·t này vừa mới chọc giận cô xong.
Đồng Uyển Thư vươn vai lười nhác: “Vâng, con lên lầu trước nhé. Mẹ, phòng con đã dọn chưa ạ?”
Cái đó thì chưa chắc đâu.
Anh sắp phát điên vì nhớ cô, còn cô lại thong dong nằm đó, làm những liệu trình quyến rũ c·h·ế·t người như thế này.
Cô gái với làn da trắng mịn sáng bóng như ngọc đang nằm tr*n tr** trên giường, trên mặt dán mặt nạ dưỡng da, trước ngực cũng dán hai miếng chăm sóc, ngay cả “khu vườn nhỏ” bên dưới cũng dán một miếng đắp dưỡng.
Dư Bội Trân vui vẻ nói: “Có, có chứ, nó ở trên lầu. Con đã ăn tối chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh lại gọi thêm một cuộc nữa, vẫn không ai bắt máy.
Cả đống ảnh này đều đã được gửi thẳng đến văn phòng anh rồi.
Tối qua cô bận rửa ảnh, dán ảnh suốt mấy tiếng đồng hồ nên chẳng ngủ được bao nhiêu.
Tạ Quyến Hòa lạnh lùng liếc nhìn Đặng Viễn đang cuống cuồng hoảng loạn.
Mà không gõ cửa, lại còn trực tiếp nhập mật mã, thì chỉ có một người mà thôi.
Tạ Quyến Hòa phải dùng chân đẩy mấy tấm ảnh sang một bên mới dọn ra được một lối đi.
Cả căn phòng tràn ngập ảnh của Trần Diên, phủ kín khắp sàn nhà.
Dư Bội Trân lại thở dài: “Hai đứa kết hôn cũng gần hai năm rồi, vẫn chưa có kế hoạch gì sao?” Bà nhìn xuống cái bụng phẳng lì của Đồng Sơ Anh, “Mẹ không phải đang hối các con đâu. Trước đây vì sức khỏe của ba con có vấn đề, công ty cần con ở lại trấn giữ nên chuyện này bị trì hoãn. Giờ ba con đã quay lại công ty rồi, Anh Anh, con cũng nên chăm sóc cơ thể mình, chuẩn bị sẵn sàng đi, tranh thủ lúc mẹ vẫn còn sức mà giúp trông cháu.”
Nếu đó chính là gu thẩm mỹ của người đàn ông cô chọn
“Quên rồi à?” Tạ Quyến Hòa cúi xuống khẽ cọ cọ chóp mũi của Đồng Uyển Thư, mỉm cười bất lực: “Cái đầu thông minh này của em, sao lại hay quên thế chứ?”
Trên tấm gương trong phòng tắm có dán một tờ giấy, là lời nhắn của cô: [Em về Tứ Cửu Thành xử lý chút việc. Anh mau xử lý hết ong bướm bên ngoài của anh đi, không làm rõ được thì đừng tới gặp em.]
Lời còn chưa dứt, Đồng Sơ Anh đã lạnh nhạt cắt ngang: “Mẹ, bọn con đã có kế hoạch, không cần vội.”
“Không phải Trần Diên? Mà là chị dâu á? Là sao?” Đặng Viễn ngơ ngác, “Chị dâu có phải là sinh viên trường Đại học Hải Thành đâu?”
Đặng Viễn bận rộn chỉ huy vận chuyển.
Ngày hôm đó khi Tạ Quyến Hòa đi công tác về là vào lúc 9 giờ sáng. Ban đầu anh định ghé qua nhà một chuyến trước, nhưng phía sau còn có cả một nhóm lãnh đạo cấp cao đang đợi.
“Đừng có giả vờ ngốc nghếch với em,” Đồng Uyển Thư lật trang sách, ánh mắt vẫn cụp xuống, giọng lại lạnh nhạt mà mệt mỏi, “Bầy ong bướm bên ngoài của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của em. Anh mà không tự xử lý cho ổn thỏa, để em ra tay thì sẽ không đơn giản đâu, đến lúc đó đừng có mà tiếc.” Cô thở dài một hơi: “Vốn dĩ những chuyện đó là chuyện trước khi kết hôn, em không nên lôi ra tính sổ. Nhưng mấy con ong con bướm của anh lại dám công khai bắt nạt người của em, còn khiêu khích em nữa. Món nợ này, em không thể không tính, cũng sẽ không tính nhẹ nhàng đâu.” Dù biết đó là chuyện trước khi kết hôn, cô vẫn không nhịn nổi mà tức giận. Tạ Quyến Hòa rốt cuộc là có con mắt kiểu gì vậy, lại đi thích cái loại như Trần Diên? Trong số những tiểu thư danh giá mà cô quen, tùy tiện kéo một người ra cũng không biết phải hơn ta bao nhiêu lần. Càng nghĩ càng bực, ngay cả khi cười lạnh, cô cũng không thể chịu nổi nữa.
Tạ Quyến Hòa cũng tức đến mức bật cười, lồng ngực phập phồng.
“Không có gì.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.