Hôn Nhân Bạc Tỉ
Nguyễn Ngọc Ngà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Chúng tôi đã từ bỏ nhau rồi, chỉ là đôi lúc cảm thấy không cam tâm
Ký ức ngày đó bỗng trong thời khắc này ùa về dạt dào khiến cho cô có chút khó chịu ở con tim, cô rót một ly thật đầy uống một hơi cạn, Trí Thắng hoảng hốt nhìn cô lên tiếng.
“Cảm ơn anh”
Đoàn Sỹ ở bên cạnh nãy giờ đã cảm thấy hơi khó chịu nhưng không muốn phá vỡ kế hoạch của cô nên im lặng, lúc này nhìn thấy sự sỗ sàng của Trí Thắng thì liền xông tới nói to.
Chương 35: Chúng tôi đã từ bỏ nhau rồi, chỉ là đôi lúc cảm thấy không cam tâm
“Không cần phải cố lẩn tránh đâu em ạ, đến một lúc nào đó em sẽ từ bỏ thôi, hãy nhớ kỹ điều này, sẽ chẳng có ai làm em tổn thương được cả…ngoại trừ chính em, cho phép điều đó đến với con tim của mình. Cái gì mà, không thể tiếp tục, thì hãy từ bỏ đi. Con đường nào không thể bước tiếp, thì dừng lại thôi. Cuộc sống này bắt buộc chúng ta phải lựa chọn, từ bỏ hoặc bị từ bỏ, tổn thương hoặc bị tổn thương. Hãy nhớ lấy, và không bao giờ cho phép mình yếu mềm.”
Quỳnh Hoa vừa uống vừa lắc đầu cười, Trí Thắng nhận ra cô có chút tâm trạng nên không quá quấy nhiễu cô, anh nâng ly rượu lên môi mình uống cạn rồi nói.
“Anh cũng uống đi, chúng ta cùng uống”
“Mời anh”
Đây là một ngôi biệt thự toạ lạc tại một ví trí rất đẹp ở quận 7, được thiết kế theo phong cách tân cổ điển châu âu, với gam màu trắng làm chủ đạo, thoạt nhìn sang trọng, lộng lẫy như một cô dâu trong ngày cưới khoác lên mình bộ váy tinh khôi.
“Cậu ta nói cũng rất đúng, tôi vốn dĩ tốt bụng, vậy nên, cô tuỳ ý ở lại đi”
“Thật đúng là thứ tôi đang tìm kiếm đây rồi”
“Trước tiên anh muốn biết em tên gì?”
Nói xong cô chạy vội lại ấn chuông cửa, ấn đi ấn lại mấy lần để dám chắc rằng người ở bên trong nhà đã nghe.
“Trời ơi, đi về ngay cho tôi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Trí Thắng thường tới đây không ạ”
“Vậy được, uống một chút rượu tây cho tinh thần sảng khoái chút nào”
“Barocco là một loại rượu vang đặc biệt của Ý, được ủ lâu năm và pha trộn hương thơm của các loại trái cây rừng, khi uống cho ta cảm nhận được vị mềm mại và nhẹ dịu, điều thú vị là lúc nuốt vào cổ họng vẫn để lại một chút gì đó đầy ngọt ngào. Anh nghĩ loại rượu này rất thích hợp với phụ nữ”
“Anh ta đúng là mời mình đi uống rượu thật, đáng ghét”
“Em hơi bất ngờ vì khả năng phán đoán của anh, rất chuẩn ạ. Em thích những nơi vừa không quá ồn ào những cũng đừng quá yên tĩnh”
“Cô Linda có thể suy nghĩ về đề nghị của tôi, tôi không ép cô” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trí Thắng nghe xong nhất thời không biết giải quyết ra sao, một bên là người đẹp hiếm có khó tìm, một bên là người bạn thân khó tính. Thực ra anh chỉ là người chịu trách nhiệm thi công căn biêt thự này, thỉnh thoảng anh lại ghé qua chỉnh sửa lại một chút theo yêu cầu của chủ nhà, vì có độ thân thiết cao nên anh có hẳn chìa khoá riêng để vào đây. Dù sao bạn anh cũng lâu thật lâu mới ghé đến một lần, biết đâu lúc đó phim cũng đã quay xong. Suy nghĩ trong giây lát Trí Thắng vẫn muốn liều một phen, anh dĩ nhiên không muốn bỏ qua miếng mồi ngon trước mắt, hơi xích lại đứng gần Quỳnh Hoa một chút, miệng thì thầm vào tai cô.
“Cũng ít em. Thường thì anh thích những nơi sôi động hơn, nhưng vì hôm nay là gặp Linda nên anh đã cố tình chọn một nơi thích hợp mà có thể em sẽ thích”
Vẻ đẹp của căn biệt thự này là một vẻ đẹp mộng mơ, người sở hữu nó phải là một nàng thơ bước ra từ trong các câu chuyện cổ tích, Quỳnh Hoa thầm nghĩ rồi reo lên thích thú.
“À, thật ra là…có một chút chuyện cần nhờ anh được không ạ?”
Cô kéo anh Đông lại gần, nhăn mặt tỏ vẻ không vui, rồi nhìn Trí Thắng ngại ngùng lên tiếng.
Cảm giác này thật sự rất thú vị, đã từng là một diễn viên, có đủ kinh nghiệm và trải nghiệm cho các vai diễn chính phụ, ngồi bên cạnh đạo diễn mà sự hồi hộp của cô không ngừng tăng lên, cho đến khi mọi thứ đều trôi qua rất tốt đẹp, lúc này cả cơ thể cũng tiêu tan hết những vất vả. Quỳnh Hoa cảm ơn tất cả mọi người trong đoàn phim và cho bản thân một chút thời gian để thả lỏng sau những giờ phút căng thẳng vừa rồi.
“Vậy sáng mai đoàn phim sẽ sắp xếp tới đây khai máy ạ, vô cùng biết ơn anh, Trí Thắng”
Quỳnh Hoa bất chấp vì công việc, bằng mọi cách cô phải lấy được bối cảnh đầu tiên của phim tại biệt thự hoa hồng, bèn rất nhanh dùng sắc đẹp của mình nhìn người trước mắt ngọt ngào lên tiếng.
Đoàn Sỹ lại tiếp tục chỉ mặt anh hét to, Quỳnh Hoa quay đầu lại ra hiệu cho Đoàn Sỹ yên lặng, rồi nhoẻn miệng cười lên tiếng.
“Sao lại để cho một cô gái uống nhiều như vậy?”
Tất cả đã xong xuôi, Quỳnh Hoa thở dài sẵn sàng cho bộ phim thứ hai trong đời, cũng là bộ đầu tiên mà cô chịu trách nhiệm trước kịch bản có sẵn của công ty đã chính thức được bấm máy.
Đưa ly rượu lên uống một ngụm, cô khẽ nheo mày vì hương vị này thực sự khá quen thuộc, cô không rành về các loại rượu nhưng về sự cảm nhận cô nghĩ cô không sai.
“Biết sao bây giờ, hay chúng ta qua hướng bên kia xem một tí. Tớ nghĩ cũng cần phải có chỗ để chứa các máy móc thiết bị cần thiết khi qua, vì bối cảnh ở đây sẽ xuyên suốt cho cả phim”
Nhưng vì do sự kỹ lưỡng của chính mình, cô muốn trực tiếp theo dõi và đồng hành ở tất cả các khâu, để tránh những thiếu sót không đáng có trong quá trình làm việc và quay phim.
“Tớ nghĩ, cũng có lý đấy Linda, dù sao đã quay phim thì cũng có thể ở, chứ bây giờ đi tìm phòng trọ e rằng không được khả thi lắm”
Vừa bước được vài bước, anh Đông giữ tay cô lại, xong lập tức chạy qua chỗ Trí Thắng đang đứng khẩn trương nói.
Nhiều lần cô vẫn tự hỏi anh có gì để cô có thể yêu anh nhiều đến như thế, đáp án chính là chẳng cần anh có gì thì cô vẫn yêu anh, không có lý do cũng không cần lý do. Nhiều lần cô cũng tự hỏi khoảng thời gian dài như vậy tại sao cô vẫn nhớ anh, đáp án chính là, cô thích hoa trà my dù nó màu trắng hay màu tím thì cô vẫn thích, cũng giống như việc cô nhớ anh thì dù anh là của cô hay không phải của cô, cô vẫn nhớ.
“Tớ sợ gần đây thì hơi khó, vì khu này chỉ toàn biệt thự và villa”
“Ồ, tên em nghe rất..hấp dẫn”
“Rượu đôi khi cũng rất tốt, nó có thể phút chốc giải quyết mọi nỗi sầu”
“Ơ, vậy thì..tôi đồng ý ạ, cảm ơn mọi người đã cùng lo lắng cho tôi”
Dừng chân trước tại địa chỉ mà anh ta đã nhắn, cô khẽ nhếch môi hằn học.
Chiếc xích đu màu trắng được bao phủ bởi tấm rèm ren trắng mong manh, lung linh và huyền ảo.
“Thực ra….chúng tôi lựa chọn từ bỏ nhau…đã rất lâu rồi. Chỉ là, đôi lúc nghĩ tới, vẫn thấy không cam tâm”
“Rượu này là rượu gì vậy anh? Có vẻ rất nhiều người dùng”
“Đôi mắt em nói lên tất cả rồi”
“Tại vì…anh không muốn đau một nỗi đau dài”
“Có chuyện gì sao cô gái?”
“Ở gần đây có khách sạn hay nhà cho thuê nào không? Tớ cần một nơi ở lại, đi về thế này xa quá, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian”
Trí Thắng tới gần, nhìn chăm chăm vào cô, có một chút gì rất quen thuộc, hình như là đã gặp ở đâu rồi, anh bần thần trong 2 phút cuối cùng cũng nhớ ra, chính là cô gái mà anh đã để ý ở sân bay, trong bụng mừng rỡ, đúng thật là có duyên, liền vui vẻ trả lời.
“Tại sao vậy? Chúng ta đã dùng hết sức lực để yêu người đó, tại sao lại không thể quay đầu”
“Linda”
“Không”
“Em ăn gì chưa?”
“Không sao, rượu ngon”
Quỳnh Hoa nói xong thì chuẩn bị cất bước rời đi, liền nghĩ ra một chuyện bèn quay qua hỏi Đoàn Sỹ.
Họ chào nhau ra về, cô cùng Đoàn Sỹ và anh Đông đi ăn một món ăn nhẹ, nói vài câu chuyện phiếm rồi cũng tạm biệt nhau, ai về nhà nấy nghỉ ngơi sau một ngày dài mỏi mệt.
“Liệu…vẫn sẽ còn đau?”
Khá yên tĩnh, và là nơi cho các cặp tình nhân có thể nói chuyện tâm sự, giải sầu mà không bị vướng bận bởi tiếng ồn hay tiếng nhạc quá lớn.
“Linda rất biết nhìn xa trông rộng, đây chìa khoá của căn biệt thự, trao cho em”
Quỳnh Hoa dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ được thuận lợi cho bộ phim thứ hai của mình, mặc dù cương vị của cô là nhà sản xuất phim, đáng ra những phần việc của đội ngũ làm phim như phụ trách casting, phụ trách trường quay, phụ trách sản xuất, phụ trách nghệ thuật là những việc thuộc chuyên môn của người khác cô không cần phải nhúng tay vào.
“Anh nói….cũng đúng…đấy”
“Chị cứ để em, anh Trí Thắng đây là một người đàn ông tốt bụng, chắc chắn anh ấy sẽ giúp chị”
Không phải mùa đông nào cũng có tuyết rơi, nhưng có một điều chắc chắn rằng mùa đông nào cũng sẽ lạnh giá. Không phải tình yêu nào cũng đều đi đến được cái đích cuối cùng, nhưng có một điều chắc chắn rằng tình yêu nào cũng sẽ có những khoảnh khắc không thể nào quên.
Tamarin là một quán bar nhỏ và ấm cúng nằm trên tầng 2 của một chung cư, nơi đây được trang trí với ánh đèn vàng nhè nhẹ, nến và rất nhiều chai rượu đặt ngay sau quầy bar, tạo nên một không gian rất hài hoà nhẹ nhàng của quán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không còn yêu cớ sao buồn”
“Nhã ý của anh Trí Thắng đây, tất nhiên tôi sẽ không từ chối rồi. Anh đã giúp đỡ tôi, đáng nhẽ tôi phải mở lời mời anh mới đúng ạ”
“Anh à, anh có thể cho chị Linda ở nhờ tại đây luôn không ạ, đã giúp mong anh giúp cho trót”
Quỳnh Hoa nhìn Trí Thắng cũng không có vẻ gì là quá nguy hiểm, những con người như anh thường bộc lộ ra hết ở bên ngoài, tiếp xúc sơ qua thì có vẻ hơi l* m*ng, nhưng mà thật tình cũng chưa đến mức đáng sợ. Nói rõ hơn thì cô có thể kiểm soát được cuộc chơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gục đầu trên bàn nhẹ cất giọng yếu đuối, từ phía bên kia đi tới với dáng vóc và khuôn mặt lạnh nhạt, giọng nói thâm trầm mang vài phần không được thoải mái.
Đoàn Sỹ nhìn dáo dác xung quanh rồi trả lời.
“Không phải là không còn yêu…mà là …đừng nhắc đến nữa”
Dù sao thì anh ta cũng khá tinh tế khi lựa chọn một nơi như thế này, Quỳnh Hoa đi vào trong, Trí Thắng đã chờ sẵn, anh rất biết cách lấy lòng phụ nữ khi chủ động đứng dậy kéo ghế cho cô. Rồi mỉm cười ôn nhu hỏi.
“Thiệt vậy sao, em…quả thật đặc biệt”
Xung quanh nhà là những thảm cỏ xanh và những vườn hoa được chăm sóc rất tỉ mỉ chu đáo, cái đặc biệt ở chỗ là tất cả các loài hoa nơi đây đều có chỉ có 3 màu xen kẻ trắng,tím và hồng.
“Em….không”
“Nè anh, cô ấy là nữ nhi không biết uống rượu đâu”
“Đúng là được voi đòi tiên, nhân viên của tôi không hiểu ý, mong anh thông cảm và bỏ qua ạ”
“Em còn yêu anh ta không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh biết tôi đang sầu sao?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh Đông, mở to mắt bối rối đáp lại.
Sau khi cùng trợ lý đạo diễn thông qua một số vấn đề, bối cảnh phim sẽ được chuẩn bị theo kịch bản, sắp đặt ánh sáng, bộ phận thu tiếng đã sẵn sàng, các diễn viên cũng đã được hoá trang và kiểm tra lại phần thoại. Đạo diễn nhanh chóng phác thảo các cảnh diễn trong phần 1.
Cô lên lầu chọn một căn phòng để nghỉ ngơi, mở cửa bước vào đúng là không gian của một nàng thơ trong tiểu thuyết, căn phòng được nhuộm bởi màu tím lavender vô cùng lãng mạn với hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng của hoa nhài, những bức tranh treo tường bằng khung gỗ đơn giản nhưng mang lại sự chân thật và ấm áp, những bình hoa nhỏ li ti bằng thuỷ tinh được đặt trên bàn đi kèm là một vài cuốn sách của Bạch Lạc Mai, một nhà văn mà cô vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ, cô cầm lấy nó miệng thầm nhủ.
“Không có gì, chỉ cần…em vui là được”
“ Rất sẵn sàng”
“Chào anh, anh là chủ nhà ở đây ạ?”
Biệt thự Hoa Hồng.
Quỳnh Hoa rất nhanh nhẹ nhàng lấy name card của mình ở trong túi xách đút vào túi áo anh.
“Như vậy mà bảo là không ép, anh rõ ràng ép người ta phải đồng ý”
“Mệt như vậy rồi, có thể uống không?”
Trí Thắng nhìn anh tỏ vẻ không quan tâm, lạnh nhạt đáp.
“Tốt, điều thứ 3 đơn giản thôi, ngày mai anh muốn mời em đi uống rượu”
“Cảm ơn vì em đã khen, nào nâng ly, chúc mừng cho sự gặp gỡ của chúng ta”
Quỳnh Hoa bướng bỉnh chu môi nhỏ giọng, rồi chợt nhớ ra mình có hẹn với chủ căn nhà này vào tối nay, cô tức tốc đi tắm và thay một chiếc đầm suông hở lưng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng cô lập tức gọi xe và đi tới chỗ hẹn.
“Nếu được lựa chọn lại anh có chọn người anh từng đã dùng hết sức lực của mình để yêu không?”
“Đã ăn nhẹ trên xe khi tới đây”
Quỳnh Hoa lúc này mới chợt giật mình nhớ ra, chính là loại rượu này cô đã được uống trong bữa tối đầy kỷ niệm đẹp bên Tuấn Anh, chính anh cũng đã lựa chọn nó, một ly rượu vang nồng nàn cùng điệu nhảy của tình yêu.
“Đấy chính là điều anh đang muốn nói, hà cớ gì cứ lặp lại mãi những thứ đã đi qua, buông bỏ thôi, hãy đến với hạnh phúc mới, nó vẫn có thể đau, nhưng nó sẽ không làm em day dứt cả đời”
Cô lại một lần nữa mỉm cười duyên dáng khiến Trí Thắng xiêu lòng. Anh nhìn cô khuôn mặt tà mị nháy mắt nói.
“Vậy em có dám đánh cược với chính mình là sẽ không?”
Một chàng trai dáng dấp cao ráo, nhìn có vẻ phong lưu đa tình bước ra với chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc kính mắt màu trà, trên người phảng phất hương thơm của hương nước hoa hàng hiệu nổi tiếng Versace. Đây là một mùi hương tươi mát trẻ trung, theo cảm nhận của cô thì có lẽ anh là một người đàn ông phóng khoáng và dễ chịu.
“Linda sao vậy?”
“Bộ phim bên em chuẩn bị bấm máy có bối cảnh rất phù hợp với biệt thự của anh, không biết là anh có thể cho bên em thuê một thời gian ngắn để làm phim trường được không ạ?”
Ngày mai.
“Thứ hai, em có thể cho anh xin số điện thoại?facebook,instagram”
“Cũng có một chút ạ”
“Không sao, vẫn ổn anh ạ”
“Vậy bây giờ tôi xin phép đi trước, hẹn gặp lại anh vào tối mai nhé”
……………………………………………………..
“Cậu nói cái gì thế, đừng làm phiền anh ấy nữa, chúng ta đi”
“Anh cần điều kiện gì cứ nói ạ?”
“Ngày hôm nay của em có mệt không?”
Cứ nghĩ là sẽ gặp phải một chủ nhà khó tính, cuối cùng mọi việc lại quá suôn sẻ với cô, cô không những tìm được địa điểm quay tốt cho bộ phim mà còn tìm được chỗ ở lại còn hơn cả mong đợi của mình. Nghĩ tới cảnh được sống trong căn biệt thự đẹp như tranh vẽ đó lòng cô lại khấp khởi không yên, thật là một ngày quá may mắn.
“Đúng vậy, cho nên Em cứ ở lại đi. Yên tâm, tôi sẽ về nhà ba mẹ ngủ”, Trí Thắng nói thêm vào.
“Căn biệt thự này là của anh, tất cả mọi thứ nơi đây là của anh,tiền đối với anh không thành vấn đề, anh có thể cho em mượn chứ không cần thuê, anh tất nhiên không muốn làm khó dễ em. Nhưng mà, anh cũng cần em củng cố niềm tin một chút, vì dù sao chúng ta cũng là những người xa lạ. Phải không?”
“Không, không được đâu ạ, anh thật ga lăng nhưng mà tôi…”
“Anh không”
Những bức tường được trang trí chỉ hoa văn mang lại nét nhẹ nhàng mà lắng đọng, bên cửa sổ là nơi đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ xinh với màu hồng và tím dịu ngọt.
“Cái tên phong lưu này mà dịu dàng vậy sao? Nhưng hình như anh ta đã có bạn gái, vì phong cách trang trí của căn biệt thự này thiết kế dành cho một cô gái. Thật khó hiểu”
“Được..được”
Cô không nói quá nhiều nữa, mà cứ hết mình uống thôi, rượu ngọt làm cô thấm cay, kỷ niệm đó làm cô đắm say, cô không quên được, thực sự không quên được Tuấn Anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.