Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: “Cùng em trăm năm hòa hợp.”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: “Cùng em trăm năm hòa hợp.”


Cũng may Cận Ngôn Châu đỡkịp thời nên không có ngã.

Sơ Hạnh cắn môi,ấn vào bụng, sau đó thấp giọng nói: “Vẫn còn chịu đựng được.”

Ngay từ lúc cô nói muốn ở bên anh mãi mãi.

Ngoài Cận Ngôn Châu cùng Sơ Hạnh, chỉ có tám thành viên mới.

Trước khi ngồi dậy Sơ Hạnh gửi cho KỷAn một tin nhắn.

c tuy

Hơn nữa một năm qua,anh đã nhiều lần chở cô bằng xe đạp.

*

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhưng sau hai mươi phút, Sơ Hạnh thật sự cảm thấy triệu chứng nôn mửa dần dần thuyên giảm.

Anh ho nhẹmột tiếng, cũng không quấy rầy đến bọn họ.

ắn kết với nhau

Sau đó anh cúi người bước vào xe.

Sơ Hạnh dùng hai tayấn vào bụng dưới nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Cận Ngôn Châu lười nói nhiều, chỉ“Ừ” một tiếng.

Tim Cận Ngôn Châu đột nhiên ngừng đập.

*H

Cô vẫn vô tư nghịch tai anh, không đểý rằngánh mắt của thiếu niên trước mặt đã thay đổi.

Anh cầm lấy chiếccặp màu đen thường mangrồi vội vã ra rời khỏi ký túc xá.

“Cặp của KỷAn à?”

Mãi đến gần chín giờ sáng, Sơ Hạnh đã ăn xong bữa sáng trở về ký túc xá vẽnốtnửa bức tranhcòn lại, KỷAnmớithong dong trảlời.

Cận Ngôn Châucầm chai nước khoáng đã uống hết nửa chai, dễ dàng mở nắp đưa cho cô.

Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa khác hỏi: “Anhthường xem thể loại phim nào?”

Đi tới trước kệhàng, Cận Ngôn Châu nhìn các loại băng vệ sinhlập tức cau mày.

DụThiển bật cười, đưa tay chào KỷAn,sau đó mang theo chiếccặp Cận Ngôn Châu đưa cho cô quay trở lại ký túc xá.

ổ khẩu (

Lúc ăn tối, mọi ngườivừagia nhậpcâu lạc bộmới biết Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu là bạn trai bạn gái.

Bây giờKỷAn mới tỉnh táo lại.

Vẫn là 7 giờ tốithứ Năm hàng tuần.

Cô nắm lấy tay Cận Ngôn Châu,yếu ớt thì thầm: “Ngôn Ngôn, anhấn giúp em đi.”


Cận Ngôn Châu không đợi cô nàng nói xong đã cau mày từ chối thẳng: “Không có.”

Cận Ngôn Châu sau đó mới mởmiệng nói: “Chào mừngcácbạngia nhập.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm.” Sơ Hạnh vâng lời đáp.

Sơ Hạnh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định cùng anh đến nhà ăn.

) kh

Rờikhỏi khu vui chơi,Sơ Hạnh được đưa thẳng lên chiếc taxi đậu bên đường.

Sơ Hạnh trảlời anh: “Mới tỉnh.”

Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh với tư cách là chủ tịch và phó chủ tịch câu lạc bộ điện ảnh, gánh vác nhiệm vụ quan trọng là tiêm máu tươi vào câu lạc bộ.

Bữa ăn này quyết định sinh hoạt chung câu lạc bộ, cũng chính là thời gian xem phim mỗi tuần.

ệng hổ, m

à mi

a trư

DụThiển dáng người cao ráo, khoảng 1m68, khi hôn KỷAn cao tầm1m85, một ngườingẩng mặt, một ngườicúi đầu, vừa vặn vừa phải.

Ngay lúc cô xé ra rồi định dán lên sưởiấm thì tay cô đột nhiên dừng lại.

Cận Ngôn Châu nói xong cũng nghiêng đầu qua nhìn về phía Sơ Hạnh.

“CC: KỷAn, năm ngoái ngày chịtới đèn đỏđau bụng quá nên đểlại cặp sách cho Cận Ngôn Châu, em có để túi chườmấm vào cặp của chịkhông?”

KỷAn: “Vãi lúa thiệt hả! Anh Châu thích chịsớm thế à?”

Một lúc sau, Sơ Hạnh có chút khó chịu rúc vào trong ngực anh.

Cận Ngôn Châu thích thỏnhất.

Sơ Hạnh mở khóa ba lô, vốn định lấy thuốc giảm đau, nhưng thuốc chìm xuống đáy, cô chỉ có thể lấy ra từng món đồ trong ba lô.

Anh lấy chiếc túi trên vai cô, thản nhiên thu lại dây túi rồi cầm trên tay.

“Có thể giảm sayxe,” Giọngcủa anh như dỗ dành, trầm thấpmềm mỏng: “Cốchịumột chút.”

“Nãy vội ra ngoài nên quên mang theo chai nước.”

Cũng làm nhịp tim của côgián đoạn.

Nụhôn chàng trai tuy liều lĩnhlỗmãng,nhưng không phải không có cảm xúc.

Anh chợt không muốnbuông cô ra.

Cận Ngôn Châu không nói một lờiđeo túi của cô trên vai, ngồi xổm xuốngcõng Sơ Hạnh trên lưng.

Anh ôm mặt cô, cúi đầu hôn lên miệng cô, giọng nói đầy gợi cảm khó tả: “Em nghĩ sao?”

Anh không nói gì, chỉđưatay xoa đầu cô.

Yết hầu khẽtrượt lên trượt xuống, mắt anh như dán chặt vào môi cô, không thể rời đi.

虎口

Sơ Hạnh thành thật trả lời:“Đau, nhưng triệu chứng đỡ hơn tối qua.”

Anhnghiêng người xít lại gần.

Lúc đến kỳsinh lý cô luôn có phản ứng mạnh,sẽ cảm thấy buồn nôn muốn ói.

DụThiển quay mặtgọiSơ Hạnh đang đau đớn nằm trên giường: “Hạnh Hạnh?Hạnh Hạnh?”

Nhưng hết lần này tới lần khác, toàn là thỏ.

“Gần quá đi.” Sơ Hạnh không khỏi cảm khái.

Côcó chút hoảng sợtrừng mắt, quầng sáng đèn đường trên đầu tán loạn, mọi thứ trong tầm nhìn của cô hiện lên như một hìnhảnh kép mờ ảo.

DụThiển cười lắc đầu giải thích: “Cận Ngôn Châunhờmìnhđưa choHạnh Hạnh, nói là thuốc giảm đau với túi chườmấm.”

Sau đó anh nhìn sang hướng DụThiển, xin nhờđối phương: “Sơ Hạnh đau bụng,tôi mua thuốc giảm đauvà túi chườmấm cho côấy, làm phiền cậu cầm lên giúp tôi.”

Sau đó lạigiải thích: “Tối quaem không kiểm tra điện thoại,ngủquên.”

Mộtcặp đôi,các cô gái trong ký túc xá nữvà hai nam sinhở cùng ký túc xá.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm hai dây giày rối tung rối mùbuộc lạicho cô.

Các cô gái trong ký túc xá nữ rất thích thú,một trong những cô gái hướng ngoạikịp thời khuyên bảo: “Được rồi hai cậu! Đừng đi quá xa nhé!”


Cô lim dimsờ vào điện thoại, phát hiệnCận NgônChâu gửi cho cô vài tin nhắn.

ng chính th

Năm ngoái vào cái đêm kinh nguyệt đau đến nỗi cô phải nghỉ học thể d·ụ·c sớm, cô đã để lại cặp sách cho Cận Ngôn Châu.

Sáng hôm sau.

Chương 42: “Cùng em trăm năm hòa hợp.”

à là ch

ỗ khe giữa ng

Dây giàyở chân trái Sơ Hạnh tụt ra, mỗi khi cô bước một bước, dây giày cứquét tới quét lui.

Anh bật công tắc,giơchiếc quạt nhỏ lên để thổigió cho cô.

Nói xong, Cận Ngôn Châuquay đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Đột nhiên, cô vấp ngã.

Anhvừacõngcô đếntầng dưới ký túc xá nữthì thấy KỷAn và DụThiển đang đứng trong một góc tốibên kia đường.

.

~~~

DụThiển nói: “Cận Ngôn Châu nhờmình bảo cậu phải uống thuốc, chườmấm trước khi đi ngủ.”

Một nam sinh trong đó nói: “Đây chẳng phải làlúc kính trọng tiền bối sao?”

Ngay lập tức, một nụ hôn nhẹ nhàng chạm xuốngmôicô.

Khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên năm 2011 đã kết thúc, [Bách Đoàn Đại chiến*]cũng bắt đầucùng ngày.

Sơ Hạnh dán xong liền leo lên giường.

Là trăng tròn.

Chiếc quạt nhỏ trong taySơ Hạnh vẫn thổi về phía cô, gió lùa vào cổ, thổi tung mái tóc rối bù của cô.

*Có nghĩa là các câu l

Vài phút sau, Sơ Hạnh từ phòng tắm đi ra, mở một túi chườmấm.

Anhcuộnchặt tay thành nắm đấm, chỉ dùng tay ôm chân cô.

Dường nhưcơn đau bụng cuối cùng cũng thuyên giảm đôi chút.

Sơ Hạnh chưa bao giờ thử nụ hôn nồng nàn sâu đến thế.

“Anh cũng muốn.”

Ánh mắtCận Ngôn Châudừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Bởi vì cô rấtvui vẻ,hơn nữa còncó Cận Ngôn Châuở đây, Sơ Hạnh tự tin uống mấy lybia.

Anh chỉ chạm vào cô một cái, sau đó thoáng lui ra, hơi cúi người nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nghiêm túc nói: “Anh không hối hận, em đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô đưa tay ra, lần lượt nhéo tai trái và tai phải của anh rồi chạm nhẹ vào đó.

Lúc thanh toán những thứ mình mua, Cận Ngôn Châu nhanh chóng nhét băng vệ sinh vào túi, sau đó giả vờ bỏ những thứ khác vào ba lô xem như không có chuyện gì xảy ra.

Vậy thì… người lần trướccất túi chườmấm vào cặp của cô… chẳng lẽ không phải là KỷAn, mà là anhấy sao?

Cô cười khúc khích, khao khát nhìn anh, ánh mắt tha thiết, giọng nói cũng dính lại: “Ngôn Ngôn, em cũng muốn ở bên anh mãi mãi.”

Hai tin nhắn tối quadặn dò cô, chúc cô ngủ ngon.

Anh vừa dứt lời,DụThiển liền nghiêng người tới.

Từng vòng xoáy rơi xuống.

“Phim kinh điển.”Cận Ngôn Châudường nhưép buộc làm kinh doanhvậy, đối phương hỏimột câu thì anhlờiít mà ý nhiềuđáp lại một câu.

Chốc lát, Sơ Hạnh uống xong, trả lại nước cho anh.

DụThiển một bên hôn anh, một bên kéo tay anh, đặt nó lên vòng eo mảnh khảnh của cô.

Lực quá nhẹ.

Chính vì giẫm phải dây giày nên côbị vấp, suýt ngã.

Nếu không tại sao cơ thể không tự chủ đượcmàmuốn hôn cô, hôn côlần nữa.

Sơ Hạnh luôn đểmột miếng băng vệsinh trong túi xách đểđềphòng.

Bạn cùng phòng củacậuấy giống như một kẻ dở hơi, ngay sau đó liền nói tiếp: “Vĩnh kết đồng tâm!”

Sơ Hạnh mởmắt đúng 6 giờsáng.

“Đauà?” Anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Cô đắp chăn, nhắm hai mắt mơ màng ngủthiếp đi.

Tan cuộc, Cận Ngôn Châu nắm tay cô trởvềtrường học.

Sơ Hạnh nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ rực của anh, không rời mắt được.

Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn cô gái đang dựa vào vai mình, vô thứcôm cô chặt hơn.

Sao lại nóng thếnày.

Cận Ngôn Châu nhẹnhàng cõng cô lên, nói: “Đểanh mua, em về nằm trước đi.”

Bây giờcô mới biết trong lúc cô vào nhà vệsinh anh đã gọi xe.

Hai tai Cận Ngôn Châu nóng lên, đểlại cho KỷAn và DụThiển một câu: “Các cậu tiếp tục.”

Siêu thịtrong trường bán rất nhiều túi chườmấm với hàng loạt hình vẽbao gồm mèo, thỏ, gấu, c·h·ó, tất cả đều có.

Sơ Hạnh ngoan ngoãn đểcho Cận Ngôn Châu kéotay, cùng anh đi về phía trước.

Anh cụp mắt xuống nhìn DụThiển, không nói gì mà trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.

Sơ Hạnh: “Nếu như không phải em, vậy chắc chắn là anhấy đểvào rồi.”

DụThiển mỉm cườinhận lấycái cặp Cận Ngôn Châu đưa cho cô, “Được.”

Sơ Hạnh lập tức đặt chai nước trong tay xuống, mặt đỏ bừngnhìncho bọn họ.

Cận Ngôn Châu chỉmới lướt qua.

Lỗ taianhmềmmại, lại có chút nóng nóng, khiếnSơ Hạnh hài lòng thở dài: “Sờ vào thật thoải mái.”

Sơ Hạnh hơi động đậy, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng đáp lại:“Ưm….”

“Này! Anh Châu cậu đợi tôi với!” KỷAn dứt lời, nhanh chóng hôn DụThiển một cái, nói với cô: “Em mau lên đi, anh cũng vềđây.”

Ánh đèn đường rực rỡ buông xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừngvà đôi tai đang nóng hổi của anh.

Chiếc quạt mini màu hồng còn có hai tai nhỏ.

Trên đường trởvềtrường, bởi vìSơ Hạnh cảm giácbụng dưới ngày càng đau dữ dội, khó chịu dựa vào ngực Cận Ngôn Châu.

Sơ Hạnh choáng váng dựa vào ngực anh, thở gấp bình tĩnh lại nhịp tim.

Nhưng ánh mắt của anh…

永结同心

Nhìn dáng vẻgiống nhưmột đôi tình nhân nhỏ.

Sơ Hạnh vô thức cong môi mỉm cười.

Rõ ràng tối không uống quá nhiều, nhưng có vẻanh lạirất say.

KỷAn vẫn chưa tỉnh, hiển nhiên không trả lờiSơ Hạnh ngay lập tứcđược.

Hơn nữa, túi chườmấm Cận Ngôn Châu mua cho cô đêm qua lại giống hệttúi chườmấm bỗng dưngxuất hiện trongcặp xách của cô năm ngoái.

Ý chính là, khuyên bạn nên rời đi.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch đến mức màng nhĩ rung chuyển.

“Chỉxem phim thôi sao?” Cô gáichớp mắt hỏi.

Giọngnói Cận NgônChâu thờ ơ: “Đã vềrồi.”

Cận Ngôn Châu mua thuốc giảm đau xongrồiđạp xetớitrướcdưới lầuký túc xá nữ, DụThiển và KỷAn vẫn ở đó ôm ômấpấp như chốn không người.

Anh nhìn cô, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng vì ngủ, giọng nói lạnh lùng thường ngày dịu đi một chút, hỏi cô: “Có nóng không?”

Sơ Hạnh kinh ngạc chớp mắtrồi từ từ nhắm mắt lại.

Sơ Hạnh ôm gò má mình, tủi thân nói nhỏ, giọng điệukhó chịu: “Hừ… Ngôn Ngôn, mặtem nóng quá.”

Trước khiCận Ngôn Châu đạp xe đi, vẫn không kiềm được mà dặn dò DụThiển: “Bảo côấyuống thuốc, chườmấmtrướckhi ngủ.”

Trăng đêm nay rất tròn, rất sáng.

Anh chưa từngấn bụng cho bất kỳai, cũngkhông biết làm cách nào đểcô bớtđau nên đành phảidùng lòng bàn tay hơi cứng xoa xoacho cô.

Tim cô đập không kiểm soát, hoàn toàn rơi vào sự quyến rũ mà anh dành cho cô.

“Anh rất thích em.” KỷAn nói từngcâu từngchữcho cô nghe.

Sơ Hạnh mở hộp thuốc, lấy ra mấy viên thuốc cho vào miệng, sau đó uống một ngụm nước rồi ngẩng đầu nuốt xuống.

Cận Ngôn Châu xúc động ôm cô, trân quý khóa cô trong vòng tay.

“Bụng đau lắm à?” Anh hơi cau mày, giọng nói ân cần lo lắng.

Sơ Hạnh như được anh anủi, cũng không có ý định rút tay anhra nữa.

Cận Ngôn Châu đợi mấy phút.

Lần đầu tiên, nụ hôn nồng nàn mãnh liệt, không hề dừng lại trong giây lát.

Ninh Đồng Đồng nhìn thấyDụThiển cầm ba lô nam đi vào ký túc xá, không khỏi tò mò hỏi: “Thiển Thiển, cậu xách gì vềthế?”

DụThiển đem hết những suy nghĩ lo được lo mất trong năm ngày qua kểhết cho KỷAn nghe.

“Gần quá, đáng tiếc mình không có.”

Tin nhắn sáng nay vừa gửi hỏi cô đã dậy chưa.

Chắc chắn có băng vệsinh cho con gái nữa.

Chẳng giống như Sơ Hạnh,cô muốn hôn Cận Ngôn Châu thì nhónchân lên cũng không đủ,nếu anhkhông cúi người phối hợp, cô sẽ phải nhảy lên hôn anh.


Thành viên câu lạc bộđiệnảnh cũng không nhiều.

Ninh Đồng Đồng nhìn chiếc ba lô màu đen căng phồng, nghiêm túc nói: “Tonhư vậy,chắcphải mua mấy cái túi chườmấm lận đấy!”

Khi đến gần ký túc xá, Sơ Hạnh cố chịu đựng khó chịu, thấp giọng lẩm bẩm: “Em còn phải… mua băng vệ sinh và thuốc giảm đaunữa.”

Sơ Hạnh rất vô tội trảlời: “Vốn dĩ ban đầu em không muốn uống, nhưng bọnhọchúc chúng ta trăm năm hòa hợp đó!”

Cận Ngôn Châu nói: “Được.”

Ánh mắt anh nhìn cô, đầy h*m m**n.

KỷAn không biếtDụThiểnlạithiếu cảm giác an toànnhư vậy.

Côthực sự ghen tị với chiều caocủa DụThiển.

Đôi mắtSơ Hạnh chợt sáng lên, cô cầm lấy chiếc quạt nhỏ, sờđôi tai màu hồng, ngạc nhiên nói: “Anh lấy đâu ra vậy?Còn có tai nữa nè, dễthương quá đi!”


Làn gió đêm nhẹnhàng thổi qua khiếncảngườicảm thấy dễ chịu, mát mẻ.

Sơ Hạnh trực tiếp ấn tayanhxuống.


Cô giơ tay đặt lên bảvai anh, ngẩng mặt lên hôn anh, chủ động trêu chọc anh.

Cận Ngôn Châu không nhận.

Cứnhư vậy ngoan ngoãn đểanhbấm hổkhẩu trên bàn tay.

Sau đó, côtrở lại chỗ ngồi, một tay tựa lưng vào lưng ghế, tay kia cầm một chiếc quạt nhỏ thổi lên má đang nóng bừng.

Anh cũng muốn, cùng em trăm năm hòa hợp.

Giọng Sơ Hạnh nhẹnhàng: “Say xe, muốn ói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một chút sức nặng cũng không có.

Cô gái tham gia câu lạc bộ cùng bạn trai cười nói: “Hai cậulàmnhư chúng ta đang dự tiệc cưới củachủtịchvà phó chủ tịch vậy.”

Cận Ngôn Châu hỏi: “Vậy em tới căn tin ăn à, hay là anh đi cùng với em?”

Ba tân sinh viên đã quay người rời khỏi đây rồi.

Cận Ngôn Châu mởcửa sau, đểSơ Hạnh ngồi vào.

Cô nghiêng đầutựa trong ngực anh, bám chặtanh không chịubuông tay, thỉnh thoảng cô lại ngẩng mặt lên chu môi, ý bảo KỷAnhôn cô.

Ngay lúc anh muốn lui ra, trong đầu bỗng nhiên vang lên những lời cô nói vào đêm hômấy.

“Là em có anh!” Sơ Hạnh nhẹ giọng nói, cực kỳ vui vẻ.

Lập tức, anh chạy đuổi theoCận Ngôn Châuvừa mới đạp xe cách đó vài mét, động tác thuần thục chạyđến ghế sau xe đạpngồi xuống.

Một nữ sinh cao ráo xinh đẹp mỉm cười hỏiCận Ngôn Châu: “Đàn anh, gia nhập câu lạc bộsẽ làm những gìạ?”

Cận Ngôn Châu nhìn cô chăm chúmà không nói một lời.

Đôi mắtCận Ngôn Châuđầy gợn sóng.

Sơ Hạnh theo anhngồi xổm xuống.

Chờcô từnhà vệsinh đi ra, Cận Ngôn Châu lập tức đón cô.

Anh đỡngười cô, cúi xuống hôn cô.

Sơ Hạnh nhắmhai mắt, tựa hồ sắp ngủ.

Cận Ngôn Châu: “. . .”

Cận Ngôn Châu kéo cô lại, bảo cô đứng yên tại chỗ.

Cô thực sựrất thích chiếc quạt cầm tay này.

Giây tiếp theo,Cận Ngôn Châurút tay cô ra.

Đểtiết kiệm thời gian nên Cận Ngôn Chây đạp xe đến siêu thịmua đồcho Sơ Hạnh.

Một lúc sau, Sơ Hạnh quay lại hỏiCận Ngôn Châu: “Anh còn nước không? Em khát.”

Vừa nói, cô vừa nắm lấy vai anh, chủ động tiến tới,áp mặt mình vào một bên mặt anh.

Họ ngồi xổm bên ngọn đèn đường.

Anh không biết cô dùng nhãn hiệu nào nên dựa vào cảm nhận của mình mà chọn vài gói, sau đó anh đi chỗ khác lấy một túi đường nâu dành cho con gái và hai túi chườmấm, cuối cùng chọnthêmvài thanhchocolate.

(yǒng jié tóng xīn): chúc 2 v

Tuy nhiên, trước khi anh kịp làm gì thì có hai người đã đến dưới lều củahai người.

Bây giờlại ngồi xe taxi, triệu chứngcàngrõ ràng hơn.

Nhưng hai người này hoàn toàn không có ý định tách nhau ra.

HứaÂm cười Ninh Đồng Đồng suy nghĩ quá đơn giản, nói: “Nhất định không chỉtúi chườmấm thôi đâu.”

Anh chàng dẫn đầunâng ly chúc mừng đầu tiên chọc:“Đừng lo, lần sau tôi sẽ nâng ly chúc mừngcậu với bạn trai cậu.”

KỷAn quay người vẫy tay với DụThiển, cất giọng nói: “Bái bai, lát nữa vềký túc xá tìm em nói chuyện!”

KỷAn: “Không có, sao vậy?”

Cận Ngôn Châu nói cô: “Đã đô yếu mà còn uống bia.”

Là đàn em khóa dưới muốn gia nhập câu lạc bộ.

Cận Ngôn Châu lạnh lùng nói: “Xem phim.”

Cô nói: “Em trai, dường như em rất thích anh cho nên cứmãi suy nghĩ vẩn vơ, mỗi ngày khi em mở mắtlà cảm thấy hoảng sợ, luôn sợcó một ngàyanhsẽ nói anh rấthối hận,hối hận vì đã đồng ý hẹn hò với em.”


Vài gói băng vệ sinh khác nhau, hai bọc chườmấm, một túi đường nâu, thêm mấy thanhchocolatevà thuốc giảm đau anhmua cho cô.

“JYZ: Bụng còn đau không?”

Năm ngoái anhđã cõng côra khỏi phòng tập trong giờ thể d·ụ·c, có lẽkhi đó cân nặng của cô cũng như lúc này.

KỷAn: “Lúc chịlấy lại cặp xách thì phát hiện trong đó có rất nhiều túi chườmấm sao?”

~~~

Họa tiết thỏ ngọc trên bao bì túi chườmấm này, quen quá.

Thấy Cận Ngôn Châu lo lắng Sơ Hạnh như vậy, Dụ Thiển khẽcười, nhẹnhàng nói: “Tôi sẽ tận mắtnhìn cậuấy uống thuốc rồi đặt túi chườmấm lên bụng trước khi đi ngủ.”

Trước khi anh kéo tay cô xuống, cô buông tay trước.

ợ chồng đồng t

KỷAn ngây người mở mắt,để cô hôn mình hoàn toàn quên đáp lại.


âm g

ón tay cái và ngón tay tr

Côđang uống nước anh đã uống.

Sơ Hạnh tự thổi mình một lúc rồi cầm một chiếc quạt nhỏhong giócho anh.

Sơ Hạnh trầm giọng, đầu gần như vùi vào trong chăn nói: “Mình xuống uống.”

Rất dùng sức rất dùng sức.

Mỗi lần đón cô, anh đều cảm thấy chẳng khác gìkhikhông chởai cả.

n thêm thành viên m

Hồi lâu, nụhôn kết thúc.

Vẫn nhẹnhư vậy.

c (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sơ Hạnh rất muốn tìm hiểu rõ, nhưng cô mệtquá, một giây sau thì ngủsay mất.

ải l

Anh lập tứcôm cô thật chặt, kéo cô vào trong ngực.

Thấycô thích như vậy, khóe môi Cận Ngôn Châu hiện lên một nụ cười.

Anh ôm cô, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, sự lo lắng trong mắtcàng lúc càng đậm.

Cậuấy nói, dẫn đầu đứng lên: “Ly này mời chủ tịch và phó chủ tịch của chúng ta.”

Anh đặt cô xuống,còncô vẫndán mắt nhìn KỷAn và DụThiển.

Giống như hôn môi gián tiếp vậy.

Trước khiCận Ngôn Châurời khỏi ký túc xá nữ, anh liếc nhìn KỷAn với DụThiển, hai người vẫn đang hôn nhau nồng cháy.

Cận Ngôn Châu trởvềký túc xá một chuyến.

Tối hôm sau, Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh đã xác định được thành viên tham gia câu lạc bộ rồi gọi các bạn đến ăn tối làm quen tìm hiểu nhau.

Sơ Hạnh ngẩng mặt lên, miệng chạm vào mép chai, uống vài ngụm.

Sơ Hạnh và anh nhìn nhau, như thể họ đã rơi vào vòng xoáy của những cảm xúc vô cùngấm áp sâu lắng.

H

Sơ Hạnh cong mắt mỉm cười, lúm đồng tiền hiện lên mặt cô, vô cùng dễthương.

Lúc cô tỉnh dậy đi tìm Cận Ngôn Châu, anh đang ngồi dưới lều, bị một số nữ sinh năm nhất chưa thay đồng phục huấn luyện quân sự tra hỏi.

DụThiển bịanh ôm eo, sau đó chàng trai chuyển từ phòng thủ sang tấn công, thiếu kinh nghiệm dựa vào bản năng của mình để hôn cô.

Sơ Hạnh ngồi xuống bên cạnhanh, gật đầu nói: “Trời nóng quá.”

Ngày 15 tháng 9.

Kỷ An rốt cuộc quay đầu nhìn lại.

Nhưng cô vẫn không nhận ra điều đó.

Lời bài hát: “Anh chịu đựng ánh nắng mặt trời, chỉ muốnởbên cạnh che ô cho em, em khẽdựa vào bờvai anh, hít thật sâu vì sợsẽquên mất.”

Ngày hôm sau khi KỷAn trả lạicặp sách cho cô, trong túi có thêm mộttúi chườmấm với hình vẽcon thỏ ngọc.

Miệng cô rất mềmrấtngọt, mùi mạch nha của bia vẫncòn lưu lạigiữa môi và răng.

Sơ Hạnh bịhai nam sinh trêu đỏmặt.

c b

Anh kéo cô lên, không một lời giải thích đưa cô dướiánh đèn đường.

Anh dừng lại phía sau KỷAn, bấmchuông xe.

“Câu lạc bộ chỉ tuyển những người thực sự yêu thích phimảnh.” Anh lạnh lùng nói.

Tay Cận Ngôn Châu bịcô kéo lấy rồi đặt tay lên bụngmình.

Sơ Hạnhkhông hề biết rằnganh đã hiểu lầmý củacô.

Cô nhận lấy chiếc túi từ tay anh, vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người chậm rãi bước vào ký túc xá.

T CHƯƠNG 42.

Cận Ngôn Châu: “?”


Sơ Hạnh mờmịt, ngẩng mặt lên nhìn anh,không hiểuhỏi: “Emcó cái gì cơ?”

Sau đó… quả nhiên đã say.

“Anh Châu?” Kỷ An không thấy Sơ Hạnh, hỏi: “Sơ Hạnh đâu? Chẳng phải hai người đi công viên giải trí sao?”

Bởi vì kẹt xe, nên khi bọn họđến cổng trường thì đã hơn chín giờ tối.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm mặt cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe miệng ẩm ướt của cô vài lần, như thể lau vết nướccòn đọng lạitrên môicô.

Sơ Hạnh cảm thấynhoi nhói, theo bản năng muốn rút tay lại, đồng thời cau mày nhỏ giọng nói: “Đau.”

Sau khi ra khỏi siêu thị, anh lên xe đạpđiđếnphòng y tếcủa trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hy vọng mọi người có thể hòa hợp vui vẻ trong năm tới!”Cô mỉm cười.

Qua lớpáo phông mỏng,Cận Ngôn Châucó thể cảm nhận rõ ràng chiếc bụngcủa cô phẳng lì, cực kỳmềm mại.

Trong miệng vẫn nhẹ nhàng thì thầm:“Ôm ôm.”

“Nhiệt độ hôm nay cao thật.” Cô thở dài, cầm tờ giấy quảng cáo trên bàn lên quạt.

Anh đáp: “Ừ, anh biết.”

Ninh Đồng Đồng nhìn thấy vậy, kinh ngạc nói: “Mình nói rồi! Túi chườmấm đâu mà nhiều đến thế! Hóa ra hầu hết trong số đó là băng vệ sinh mua choHạnh Hạnh.”

Chợt, Sơ Hạnh thở dài, giọng tiếc nuối nói: “Ôi, đáng tiếc mình không có.”

Sau đó, cô mới thởra một hơi.

“Không ngờ có một ngày Cận Ngôn Châulạnh lùng lại mua băng vệ sinh cho con gái,” Ninh Đồng Đồng cười nói: “Thật sự chẳng nghĩ tớiCận Ngôn Châu vừa tỉ mỉ và vừa chu đáo như vậy, đồdùngcầnthiếttrong thời kỳ kinh nguyệt đều được chuẩn bị đầy đủ cho Sơ Hạnh.”

Cũng đúng lúc cần vào phòng vệsinh một chuyến rồi sau đó mới đi ngủ.

Bé thỏnhỏlại thíchhônnhư vậy.

“Đểmình rót giúp cậu ly nước, cậuuống thuốc trước nhé?” DụThiển nhẹ nhàng hỏi.

Sau đó đạp xe rời khỏi.

Cô đặt tay lên chân, mỉm cười hai má lúm đồng tiền hiện ra, nét mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn anh.

Cô quá gầy.

“CC: Đi ăn với anh nha.”

Trong xe taxi không một người nói chuyện, chỉ có đài phát thanh do tài xế bật đang phát bài hát.

Cô ôm lấy eo anh, kiễng chân lên, tựa cằm lên vai anh rồi nói một cách nghiêm túc: “Này… em biết rồi!”

Sắpchìm vào giấc ngủ sâu hoàn toàn mất đi ý thức, một cảnh tượng đột nhiên xẹt qua đầuSơ Hạnh.

Cận Ngôn Châu nắm lấymột tay của cô,ấn trên chỗhổ khẩu* bàn tay cô một cái.

Một lúc sau, cô từ từ ngồi dậy,ốm yếu rờikhỏi giường.

Giốnghệttúi chườmấmmà Cận Ngôn Châu đã mua cho côtối nay.

Sau đó, anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng trầm trầm nói ba chữ.

Sơ Hạnh vốn muốnrời khỏi người Cận Ngôn Châu, không ngờvừa ngước mắt lên thì nhìn thấy DụThiển và KỷAn đang hôn nhau say đắm.

Không lưu loát, nhưng mạnh mẽ, càng lúc càng mất kiềm chế.

Cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng lấy hết can đảm, đỏ mặt, nhẹ giọng ngượng ngùng hỏiCận Ngôn Châu: “Đàn anh, có tiện cho em thông tin liên lạc của anh không? Khi nào nghĩ kỹ em sẽ liên lạc với anh… “

Cận Ngôn Châu chậm rãi đạp xe, tiến về phía hai người.

Sau đó, Sơ Hạnh dựa lưng vào cột đèn, quay lưng ra đường.

Nhất định là anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sơ Hạnh cảngười vô lực xuống xe, đi bộcũng khó khăn.

Cận Ngôn Châu lấy ra một chiếc quạt mini cầm tay từ túi giấy bên cạnh.

Ăn cơm trưa xong, Sơ Hạnh trở vềký túc xá chợp mắt một lát.

i.

Sơ Hạnh không khỏi điều chỉnh số, tăng sức gió của chiếc quạt nhỏ.

Trong thoáng chốc, cô nghe thấy anh thì thầm: “Lần này em cũng có.”

Khôngngờlại được dùng tới.

Cận Ngôn Châu nhìn chungbiết côcầndùngbao nhiêu sức, sau đó cứnhư thếmàấn bụng giúp cô.

Sau khi uống thuốc, cô chọn vài gói băng vệ sinh, tìm một gói phù hợp để dùng ban đêm, mở ra, lấy mộtmiếng rồi bước vào phòng tắm.

Anh quay mặt nhìn cô Sơ Hạnh chăm chú, lông mày nhíu lại.


Sau đó anh nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài, nói: “Chúng ta quay lại trường học.”

Bạn cùng phòng củacậuấy không quá coi trọng chuyện đó mà còn nói đùa: “Trăm năm hòa hợp!”

ông ph

.

DụThiển đưa tay ôm cổKỷAn, KỷAn ôm eo cô.

DụThiển đã rót nước ấm cho cô rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: “Cùng em trăm năm hòa hợp.”