Hoa Trên Da Thịt - Phi Manh
Phi Manh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: MORE THAN I CAN SAY - Em gái.
Không khí vui vẻ lập tức ngưng đọng, đôi mắt Minh Đình phủ đầy băng giá, anh nhìn chằm chằm Minh Sâm: "Uncle chưa làm sugar daddy đủ sao? Em ấy là của—"
Rõ ràng cô biết những lời đó sẽ làm tổn thương anh, nhưng cô vẫn nói ra, vẫn làm vậy, bây giờ cô chỉ có thể xin lỗi.
Câu hát cô thích nhất là: "Don’t ask me why I love you, It’s obvious your tenderness, is what I need to make me a better woman to myself."
Thư Dao muốn ở bên Minh Đình, liền từ chối khéo: "Chắc là không đâu ạ, cháu muốn ở nhà nhiều hơn với anh và mẹ."
Thư Dao bị câu nói đó đâm vào tim, cô hết lần này đến lần khác ôm lấy anh, nhưng cũng hết lần này đến lần khác bị anh gỡ tay ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô cảm thấy cánh tay mình đỏ lên, căng đau, nhưng vẫn không muốn buông.
"Được." Minh Đình khẽ động cằm, giọng nhạt nhẽo: "Buông tay."
"Không, không sao ạ." Thư Dao luôn dùng tay giữ chặt cổ áo, dường như đang cố tình che giấu điều gì đó, cô sợ Minh Sâm nhìn ra manh mối, cố gắng ổn định giọng nói hỏi: "Uncle tìm cháu có chuyện gì không ạ?"
Cô chống tay ngồi dậy, bước vào phòng tắm, vừa nhìn thấy đôi mắt sưng húp trong gương liền giật mình hoảng hốt, nhìn đồng hồ, chỉ mới năm giờ sáng.
Thư Dao khó chịu nhíu mày: "Là yêu đương, không phải lén lút."
Minh Không nghe vậy liền nói: "Thật tốt quá, có khi sang năm cô có thể đón Tết cùng chúng ta rồi."
Minh Sâm cười giải thích: "Quà tặng bạn của uncle, chắc lão Hà gửi nhầm sang chỗ cháu, sáng sớm mai uncle có hẹn rồi, không muốn làm phiền giấc ngủ của cháu nên qua lấy luôn."
"Không thể nào."
Ánh sáng trong phòng rất mờ, đôi mắt Minh Đình cũng trầm xuống, Thư Dao cố chấp chắn trước anh, cô biết rõ, bằng mọi giá cô không thể để người nhà biết quan hệ giữa cô và Minh Đình vào lúc này.
Cô ra vẻ đáng thương, cô biết Minh Đình chắc chắn sẽ không cố tình làm khó cô.
Đeo đồng hồ xong, anh cầm lấy iPad và điện thoại rồi quay người đi, Thư Dao chợt hoảng hốt, vội nắm lấy cánh tay anh: "Anh đừng đi."
Thư Dao theo Minh Sâm vào nhà, Lâm Huệ Nghi vui vẻ bước tới ôm cô, hỏi han vài câu rồi kéo cô sang giúp một tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sao phải khổ như vậy, Thư Dao?"
Làm sao lại có một cô gái tồi tệ như cô chứ?
"Anh, anh định đi sao?"
Thư Dao tiếp tục giải thích: "Chuyện lúc nãy… thật sự quá xấu hổ, anh ạ, không thể để uncle bắt gặp được, nếu để uncle biết chúng ta lén lút sau lưng gia đình, sau này em làm sao đối mặt với uncle nữa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm." Minh Sâm nhận lấy túi đồ từ tay cô: "Ăn xong cơm tất niên, bọn uncle qua Hokkaido, cháu có muốn đi cùng không?"
Đây có lẽ là câu nói tàn nhẫn nhất mà Thư Dao từng nghe kể từ khi cô ở bên anh.
"Giữa chúng ta, chẳng phải anh luôn là người lùi bước sao?"
Minh Đình không nói gì, đường nét môi phẳng lặng, ánh mắt lạnh lẽo, dường như không muốn giao tiếp với cô.
"Lén lút?" Minh Đình nhạy bén bắt được từ này.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm vào ga giường mềm mại, loang thành từng mảng.
Cô thử nhắn tin, gọi điện cho Minh Đình nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào, không muốn tiếp tục quấy rầy anh, cô gọi bữa sáng của khách sạn mang lên phòng.
Minh Sâm đã từng hỏi câu này trước đây rồi, khi đó Thư Dao đã trả lời là Ý.
"Em không sai, là anh không nên tự mình đa tình mà ở lại với em."
Nhưng chẳng phải đây là điều cô muốn sao?
Câu nói này khiến Minh Đình và Minh Quân Thành đồng loạt nhìn về phía cô, chỉ có Minh Sâm là cười đùa: "Không nhận ra thì càng tốt, lúc đó uncle sẽ nói với chị ấy cháu là con gái uncle! Để chị ấy hối hận không kịp mà khóc!"
Anh đang thất vọng.
Minh Đình nói đúng, anh không cần cô, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Chuông cửa lại vang lên lần nữa, tim Thư Dao đập loạn nhịp, Minh Đình đứng dậy, cô hoảng hốt chắn trước mặt anh: "Em xin anh, xin anh, anh…"
Không thể yêu hết lòng, cũng chẳng dứt khoát buông bỏ, lúc nào cũng do dự, chần chừ, rồi lại làm tổn thương người yêu cô nhất trên thế gian này.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, anh."
Mà từng thay đổi cảm xúc nhỏ bé của cô đều không thoát khỏi mắt Minh Đình.
Lâm Huệ Nghi tiếp lời: "Không chừng Lily còn mừng ấy chứ! Vợ thì chưa có, bỗng dưng có đứa con gái ngoan thế này, chị ấy cũng không cần lo uncle của con cô độc đến già nữa."
Lúc kết thúc buổi chăm sóc, Minh Sâm đến đón cô, Vườn Tập Phức bốn mùa đều xanh tốt, hoa nở quanh năm, mỗi lần cô đến đều có thể thưởng thức cảnh sắc khác nhau.
Bác sĩ nói tình trạng của Minh Lệ rất tốt, đã có dấu hiệu tỉnh lại.
"Em gái!" Thư Dao đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời Minh Đình.
Nước mắt Thư Dao đã lăn xuống cằm, đôi mắt cô mờ đi vì lệ, trong khi ánh mắt anh lại sắc bén như chim ưng.
Minh Đình lách qua cô, bước ra khỏi phòng ngủ, rời khỏi phòng.
Đến khi chuông cửa vang lần thứ ba, cô mới buông tay Minh Đình, chỉnh lại áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhóm chuyên gia phục hồi chức năng mà Minh Sâm mời cho Minh Lệ chính là những người từng điều trị cho tay đua F1 Schumacher, liệu pháp tế bào gốc này đã được chứng minh hiệu quả, việc Minh Lệ tỉnh dậy chỉ là vấn đề thời gian.
Nhiều lần trong lúc phụ giúp, Thư Dao muốn hỏi Lâm Huệ Nghi về Minh Đình, nhưng đến khi mở miệng lại không thể nói ra, cô và Minh Đình lúc nào cũng thân thiết, giờ mà hỏi, e là sẽ để Lâm Huệ Nghi phát hiện chuyện hai người đang cãi vã.
Cả gia đình chưa từng nghi ngờ về chuyện Minh Lệ có thể tỉnh lại.
Minh Đình vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn cô.
Thư Dao dùng tay chân đẩy mình ra khỏi người Minh Đình, b* ng*c đầy đặn được cánh bướm nâng đỡ khẽ run theo chuyển động của cô, cô vơ lấy chiếc áo choàng tắm trên giường và khoác lên người, nhưng Minh Đình đã nhanh tay giữ cô lại.
"Dạ." Thư Dao cười ngọt ngào, sau khi chúc ngủ ngon lần nữa, cô đóng cửa lại.
Cô bước tới, cố gắng níu giữ.
Anh cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không phải em không muốn gặp anh sao? Không phải muốn đuổi anh đi sao? Vậy vì sao bây giờ lại khóc lóc giữ anh lại? Nói cho anh biết đi."
"Vậy ạ." Thư Dao xoay người đi vào phòng khách: "Để cháu tìm xem, đó là gì vậy ạ?"
Là cô đã phá hủy tất cả sao?
Thư Dao đột nhiên cao giọng, thấy Minh Đình ngồi dậy nhíu mày, cô vội vàng giải thích: "Giờ này chắc chắn là uncle, em ra ứng phó vài câu là được rồi." Nói xong cô còn giả vờ bình tĩnh cầu xin: "Anh có thể vào phòng tắm trốn một lát được không?"
"Anh không phải là không thể rời xa em."
Minh Đình trông có vẻ bình tĩnh lạ thường, anh không tức giận, cũng không đau lòng, nhưng Thư Dao vẫn đọc được cảm xúc trong mắt anh.
Sau khi ăn sáng xong, cô tự thu dọn rồi đến thẩm mỹ viện, qua vài liệu trình chăm sóc, làn da cô trở nên trắng mịn, chỉ cần chạm nhẹ đã thấy căng mọng, cô vốn dĩ đã định tối nay ở bên anh, nhưng kế hoạch không bao giờ theo kịp biến cố.
Cô vội vàng quay về phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra đã thấy Minh Đình mặc quần áo chỉnh tề, quần jean tối màu, áo hoodie đen oversize, lúc này, anh đang đứng bên giường đeo đồng hồ, nghe tiếng cô bước vào cũng không thèm ngẩng đầu.
"Em xin lỗi, em xin lỗi..."
"Uncle định đi trượt tuyết với bạn ạ?"
Cô biết rõ lý do, cô sợ Minh Đình sẽ vô tình hay cố ý để lộ mối quan hệ của họ trước gia đình, cô không tin tưởng Minh Đình.
Ông ấy cười và hỏi: "Vậy sau khi cháu xử lý xong việc ở trường học, uncle đưa cháu đi nghỉ mát nhé? Cháu muốn đi đâu? Vẫn là Ý chứ?"
Một giọng nói lạnh lẽo cất lên, từ người đàn ông đối diện Thư Dao.
"Anh đừng đi, đừng giận nữa có được không? Em sai rồi."
"Sao anh phải trốn?" Minh Đình giữ chặt cô, giọng lạnh lùng hỏi: "Em muốn anh trốn đến bao giờ?"
Cô chỉ biết tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ nhất thời, không bao giờ nghĩ đến tương lai, ích kỷ, hẹp hòi, nhát gan nhưng tham lam, cô hoàn toàn không xứng với tình yêu của Minh Đình.
Thư Dao gật đầu: "Vẫn là Ý." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh ra mở cửa."
Cô rửa mặt, cởi bỏ nội y trên người rồi ném thẳng vào thùng rác, tối nay cô còn phải về Vườn Tập Phức ăn cơm, không thể để lộ ra đôi mắt sưng đỏ này được, may mà hôm nay còn có lịch chăm sóc sắc đẹp do Minh Sâm đặt trước, chắc có thể làm đôi mắt này bớt sưng.
Cô tự hỏi chính mình.
"Em định kéo dài đến bao giờ?" Anh bỗng nhiên hỏi.
Nói xong, cô không dám nhìn sắc mặt của Minh Đình, Minh Sâm cũng không chấp nhặt câu "sugar daddy" kia, vẫn cười ha ha, hùa theo: "Chính cháu nói đó nha, không được hối hận đấy!"
Cô cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nhưng không thể giải thích được lòng mình.
"Xin anh…"
Cô vùi mặt vào ngực Minh Đình mà khóc, nhưng anh vẫn không động lòng, trực tiếp gỡ tay cô ra rồi siết chặt lại trước ngực.
"Đừng hỏi vì sao em yêu anh, vì sự dịu dàng của anh quá rõ ràng, chính nó giúp em trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình."
Thư Dao đã đau lòng đến mức không nói nên lời, chỉ có thể bất lực mà rơi nước mắt, nức nở.
"Chẳng lẽ, em muốn kéo dài đến khi em đi Boston, đến khi hai ta xa cách vạn dặm, không thể gặp nhau nữa, rồi mới đá anh một cú sao?"
Cô thật sự ghét bản thân như thế này, lúc nào cũng lưỡng lự, không dám đối diện với trái tim mình.
"Đừng!"
Minh Đình buông tay cô ra, cũng đẩy cô ra.
"Cũng có thể đoàn tụ với Dao Dao nữa." Lâm Huệ Nghi vỗ nhẹ lên tay Thư Dao nói.
Cô đã khóc đẫm nước mắt suốt cả đêm, đến khi giật mình tỉnh dậy vì cơn ác mộng, trên người vẫn mặc bộ nội y khi quấn quýt với anh từ đêm qua.
Thư Dao cố giữ nụ cười, nâng ly rượu cụng với Minh Sâm, không khí trên bàn ăn lại hòa thuận như cũ.
Minh Sâm thấy lòng ấm áp, đưa tay xoa mái tóc rối bù của Thư Dao, ông ấy thật sự rất yêu quý cô cháu gái ngoan ngoãn, đáng yêu này, một cô bé vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện như vậy, sao lại không phải là con gái ruột của ông ấy chứ?
Anh thật sự không cần cô nữa.
"Kính trượt tuyết, Chrome Hearts."
Nhưng cô không biết phải làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng tử của Thư Dao lập tức giãn to, cô hoảng sợ.
Chương 49: MORE THAN I CAN SAY - Em gái.
Mãi đến bữa tối, Minh Đình và Minh Lãng mới xuất hiện, họ vừa thăm Minh Lệ từ bệnh viện về, mang theo tin vui.
"Buông ra." Anh ra lệnh một lần nữa.
"Vậy thì tốt rồi." Minh Sâm nói: "Bạn uncle vừa tiếp quản một khu nghỉ dưỡng trên đảo Capri năm nay, đến lúc đó uncle bao cả khu cho cháu, khi nào cháu chán ở miền Nam nước Ý, uncle sẽ dẫn cháu lên phía Bắc, uncle có đầu tư bất động sản bên hồ Como, cháu cũng có thể ghé thăm."
Nghe có vẻ là một kế hoạch hoàn hảo, không phải chỉ là đến sớm hơn cô dự đoán một chút thôi sao? Bây giờ cô khóc như thế này là để cho ai xem đây?
Nhìn theo cách này, cô thật sự là một cô gái tồi tệ.
Giọng hát nữ dịu dàng vang lên giữa buổi sáng mùa đông, sương mờ lượn lờ giữa những tòa nhà san sát, tất cả đều tĩnh lặng và đẹp đẽ, nhưng cô vẫn cảm thấy bài hát này không còn khiến cô kinh ngạc như lần đầu tiên nghe nữa.
-còn tiếp-
Sau này, cô tra cứu lời, tập chơi bản nhạc, tìm hiểu về hoàn cảnh sáng tác của bài hát và câu chuyện của người nhạc sĩ, cuối cùng mới biết đây là một bài hát dành cho người mình yêu.
Cả nhà nói cười rôm rả, Minh Sâm vẫn giữ vẻ bỡn cợt, còn nâng ly rượu trêu chọc: "Hay là để Dao Dao nhập hộ khẩu vào nhà uncle luôn đi, cho uncle thử cảm giác làm ba thế nào."
Cô vẫn nhớ sự phấn khích khi lần đầu tiên hiểu được lời bài hát, cũng chính lúc đó, cô nhận ra hóa ra trong mắt Minh Đình, cô không phải là một kẻ vô dụng.
Thư Dao tìm thấy túi Chrome Hearts, xác nhận là đúng rồi mới mang ra cửa.
Thời điểm đó, họ là hai đứa trẻ cô độc, vì một sự cố mà bị ràng buộc vào cùng một sợi dây, họ sưởi ấm cho nhau, cùng nhau trở thành những con người tốt hơn.
Mối quan hệ của họ đã kéo dài hơn nửa năm, trong suốt thời gian ấy, anh luôn tôn trọng mọi quyết định của cô, chưa từng thể hiện điều gì khác thường trước mặt người ngoài, anh luôn hết lòng yêu thương, bảo vệ cô, giúp đỡ cô trong học tập và cuộc sống.
Đêm dần buông xuống, trong vườn đã thay lớp trang trí rực đỏ, Lâm Huệ Nghi đang ngồi trong phòng khách kiểm tra quà tết cùng quản gia, Minh Không bị Minh Quân Thành kéo vào thư phòng luyện chữ, Minh Lãng và Minh Đình đều không có ở nhà.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, cảng đảo vào buổi sớm vẫn sầm uất như chưa từng ngơi nghỉ, chỉ là đèn neon không còn lộng lẫy, bảng quảng cáo không còn bị màn đêm che phủ, và dòng người cũng đã bắt đầu vội vã.
Thư Dao vẫn ôm chặt anh không chịu thả, Minh Đình đưa tay ra sau lưng gỡ tay cô, Thư Dao sức yếu hơn, bị anh gỡ ra một cách dễ dàng, nhưng ngay khi anh vừa buông ra, cô lại ôm chặt lấy anh thêm lần nữa.
Tiếng đóng cửa vang lên, Thư Dao như bị rút cạn linh hồn, cả người lảo đảo, ngã xuống giường vẫn còn hơi ấm của anh mà khóc.
Cô khóc đến co người lại, đôi tay nắm chặt ga giường cũng không thể giảm bớt cơn đau quặn trong tim, cô lại một lần nữa trải qua cảm giác bị bỏ rơi, vô vọng.
"Không, không phải!" Cô lắc đầu như cái máy, phủ nhận: "Không phải, không phải..."
Thư Dao cười đáp: "Con cũng rất mong chờ, chỉ là không biết sau ngần ấy năm, mẹ có còn nhận ra con không."
Từ máy phát nhạc vang lên giọng hát của Christina Aguilera, danh sách nhạc tình cờ phát đến bài "Save me from myself", bài hát mà Minh Đình đã từng hát tặng cô.
Mỗi năm, Thư Dao đều đón Tết ở Vườn Tập Phức, không khí nhộn nhịp, ấm áp, cô đã quen với cuộc sống như thế này.
Giữ mối quan hệ anh em với anh, đến khi rời khỏi nhà họ Minh, lúc ấy lấy lý do khoảng cách xa xôi mà chia tay, để mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có.
Cửa mở, Minh Sâm đang chống một tay lên khung cửa nhìn điện thoại, thấy cô mặc áo choàng tắm, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán còn đọng mồ hôi, ông ấy hơi lúng túng: "Xin lỗi nhé bé cưng, uncle không biết cháu đang tắm."
Niềm đam mê xe thể thao của Minh Đình bắt nguồn từ Ý, dự án du thuyền của Minh Sâm và ngành kinh doanh vải vóc của anh mấy năm gần đây cũng liên quan đến Ý, ngay cả bộ phim Minh Lệ yêu thích— Dưới nắng trời Tuscany— cũng quay ở Ý.
Để chắc chắn, cô còn áp tai vào cửa nghe ngóng một lúc, đến khi nghe tiếng bước chân rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, đêm nay thật là quá nguy hiểm! Nếu người nhà phát hiện cô và Minh Đình làm chuyện này trong khách sạn, chắc cô không biết mình sẽ c·h·ế·t thế nào mất.
"Con gái của chị gái, chẳng phải cũng là con của uncle sao?" Cô siết chặt lòng bàn tay, quay sang Minh Sâm: "Uncle, vậy cần gì phải nhập hộ khẩu? Nếu không, sau này cháu chuyển qua sống với uncle cũng được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh cũng sững sờ: "Thì ra, em thật sự nghĩ như vậy?"
Ngực cô bỗng nhiên nhói đau.
Cảm nhận được bước chân Minh Đình hơi khựng lại, Thư Dao lập tức vòng ra trước ôm chầm lấy anh, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đã ươn ướt, giọng nhỏ nhẹ cầu xin: "Anh đừng đi được không? Em muốn ngủ cùng anh."
Anh đã làm hết sức rồi, nhưng cô lại không có đủ can đảm để cùng anh về Vườn Tập Phức sống chung.
Lúc ấy cô không hiểu lời bài hát, càng không hiểu vì sao Minh Đình lại chọn bài này để hát cho cô nghe.
Người không thể rời đi là cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.