Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Thế Giới Thứ Tư - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu (2)
Sắc mặt Lâm Chiêu Vân trắng bệch. Hắn như muốn cãi lại, nhưng khi thấy nắm đ.ấ.m siết chặt của Tiêu Dịch Thành, hắn lập tức sợ hãi nuốt lời vào trong.
"Chúc mừng Tiêu công tử đêm nay ôm được mỹ nhân về!"
Trầm Ngư ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chạm phải ánh mắt lạnh lùng như lưỡi kiếm của y.
Còn Tiêu Dịch Thành, lúc này đang lặng lẽ quan sát thiếu nữ ngồi trên giường.
Từng bước nhẹ nhàng, cô tiến lại gần Tiêu Dịch Thành, dịu dàng nói:
Đôi mắt Trầm Ngư lại rưng rưng:
"Hừ, chỉ là tên thô lỗ." Một thư sinh nhỏ giọng khinh thường.
Hắn liếc nhìn Trầm Ngư lần nữa, thấy cô không hề vì những lời lúc nãy của mình mà thay đổi lựa chọn, đành bất mãn nghiến răng xoay người rời đi.
Hệ thống truyện ngọt đang la hét điên cuồng trong đầu cô.
Lời nói nghe như quan tâm, thực chất là đổ dầu vào lửa, ngầm ám chỉ Trầm Ngư sẽ chịu khổ dưới tay Tiêu Dịch Thành
"Ta biết Tiêu công tử luyện võ từ nhỏ, sức lực rất lớn lại không biết thương hoa tiếc ngọc. Nghe nói còn từng làm bị thương ấu nữ nhà Trương tướng quân. Trương tiểu thư ít ra còn tập võ từ nhỏ, không giống nữ nhân bình thường... Còn Trầm Ngư cô nương thân thể mảnh mai, Chiêu Vân mong công tử có thể nhẹ nhàng với nàng một chút."
Trầm Ngư không nói lời nào, Lâm Chiêu Vân cũng không để bụng, chỉ nghĩ cô đang e lệ.
Y và phụ thân - Tiêu đại tướng quân - đã bảo vệ biên cương của Nam Dương quốc khỏi Hung Nô. Họ từng đánh tan quân địch, khiến đối phương không dám xâm phạm suốt mười năm.
Phía dưới sân khấu, mọi người lặng thinh trong vài giây, rồi một số người ủng hộ Tiêu công tử vỡ òa trong tiếng reo hò.
Còn hệ thống? Có lẽ sốc đến nỗi câm nín. Dù cô chọc ghẹo cỡ nào, nó cũng không thốt ra được lời nào.
"Đến lượt con rồi, Trầm Ngư. Nói cho mọi người biết đi. Đêm nay, con muốn ở bên vị công tử nào?"
Đừng trách ta không cảnh báo ngươi. Tiêu Dịch Thành có... sở thích đặc biệt trên giường. Nếu ngươi chọn hắn, chắc chắn sẽ hối hận đấy!]
Việc y xuất hiện ở Hồi Xuân Lâu tối nay, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Tay y che lại trái tim phản chủ đang đập càng lúc càng nhanh trong lồng ngực.
Dù không cần phô trương, chẳng lẽ y không thể nói một lời tử tế nào sao?
Chỉ là... y thật sự không biết phải làm gì. Y không muốn làm cô tổn thương.
Vừa trấn an khách khứa phía dưới, Nguỵ ma ma vừa ra hiệu cho hai nha hoànlúc nãy, bảo họ đưa Trầm Ngư và Tiêu Dịch Thành về căn phòng mà Trầm Ngư đã ở khi vừa xuyên đến thế giới này.
Cô đưa tay lên, ngón tay thon dài chậm rãi vươn tới cổ áo của hắn.
Ngay cả Tiêu Dịch Thành cũng thoáng sửng sốt, vẻ lạnh lùng thường trực trên mặt khẽ lung lay. Y không ngờ cô lại chọn mình.
Nhiều người bắt đầu giậm chân tiếc nuối, hối hận vì không mang đủ bạc, hại bản thân vuột mất một mỹ nhân tuyệt sắc thế này!
"Cảm ơn chư vị đã đến hôm nay. Tuy rằng đêm nay Trầm Ngư cô nương đã thuộc về Tiêu công tử, nhưng Hồi Xuân Lâu còn rất nhiều giai nhân khác. Chư vị hãy ngồi lại, nô gia lập tức gọi các cô nương tới cùng chư vị uống rượu.".
Cô chừng mười sáu tuổi, dung mạo như tiên nữ, lông mày thanh mảnh như khói sương, đôi mắt phượng hơi xếch, môi hồng như anh đào. Khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ quyến rũ. Thế nhưng, khí chất của cô lại vô vùng thuần khiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn có phong thái nho nhã, vẻ ngoài thanh tú khiến bao nữ nhân say đắm.
Vừa dứt lời, cả Hồi Xuân Lâu rơi vào im lặng tuyệt đối. Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Có lẽ vì vừa khóc xong, giọng cô không còn ngọt ngào, thanh thuần như lúc chọn y trước đám đông, mà trở nên mềm mại, khiến người nghe trong lòng ngứa ngáy.
"Ta biết mà! Trầm Ngư cô nương không phải hạng nữ nhân tầm thường! Mấy tên thư sinh mặt trắng trói gà không chặt sao có thể sánh với nam nhân thực thụ như Tiêu công tử được chứ!"
Chỉ một câu, mà Tiêu Dịch Thành im bặt.
Mãi đến khi Ngụy ma ma vội vàng can thiệp, ấn định mức giá hai ngàn lượng để ngăn chuyện đi quá xa, thì Tiêu Dịch Thành mới tỉnh táo lại. Khi bị bạn của mình cười nhạo là "liều mình vì hồng nhan", y mới nhận ra vừa rồi, mình và Lâm Chiêu Vân đang tranh đoạt cái gì.
Nếu là một cô gái bình thường của thời đại này, có lẽ chỉ cần nghe những lời đó thôi cũng đủ để hối hận.
Dường như trước mặt y không phải một mỹ nhân, mà là kẻ thù nơi chiến trường.
Không thể phủ nhận Lâm Chiêu Vân, nam chính trong lời hệ thống là nam chính, đúng là khôi ngô tuấn tú.
Trớ trêu thay, chính sự thật về oan khuất của họ sau này lại bị Lâm Chiêu Vân lợi dụng để lật đổ Hoàng Đế, đưa cha mình lên ngôi.
"Xin... xin cô nương giữ tự trọng..."
Tiêu Dịch Thành kéo cổ áo, khó xử, rồi ôn tồn giải thích:
Nhưng Trầm Ngư không phải cô gái bình thường. Cô vẫn cúi mắt, vờ như không nghe thấy gì.
Nhớ lại bi kịch đó, ánh mắt Trầm Ngư chợt trở nên sâu xa hơn khi nhìn người trước mặt.
Tiếng hít khí lạnh vang lên khắp nơi.
Nhưng cô gái này khác hẳn.
Y nhìn chằm chằm vào Lâm Chiêu Vân:
"Có lẽ Trầm Ngư cô nương lại thích kiểu anh hùng trầm lặng như Tiêu công tử..."
Không gian chìm vào tĩnh lặng quái dị.
Cô bắt đầu cảm thấy hứng thú của mình đối với Tiêu Dịch Thành ngày càng dâng cao.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Trầm Ngư, chờ đợi lựa chọn giữa Lâm Chiêu Vân và Tiêu Dịch Thành.
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng lên, khẽ liếc trộm y một cái, có chút tủi thân:
"Từ độ cao ấy mà đáp đất không hề hấn gì ,Tiêu công tử đúng là võ công trác tuyệt!"
"Cô nương yên tâm. Ta thề, tuyệt đối không vượt giới hạn."
"Tại hạ đã ngưỡng mộ Trầm Ngư cô nương từ lâu. Mong nàng cho tại hạ một cơ hội."
Sắc mặt y bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Ai trên đời lại bỏ ra hai ngàn lượng chỉ để lên giường nằm trùm chăn, nói chuyện phiếm rồi đi ngủ?
Lúc đấu giá, dù vẻ ngoài y điềm đạm, lạnh lùng như chẳng bận tâm, nhưng chỉ Tiêu Dịch Thành mới biết lúc đó, y thấy hối hận biết bao.
Năm năm ở biên ải, y có thể nói là uy danh hiển hách. Và chính uy danh ấy khiến các tiểu thư kinh thành không ai dám lại gần.
Tiêu Dịch Thành có thể cảm nhận được ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy y không phải hoảng loạn và sợ hãi như những nữ nhân bình thường. Mà là một cảm xúc nhàn nhạt, rất khó diễn tả mà y chưa thể nắm bắt được.
"Nếu tướng quân lên tiếng, bà ấy sẽ nghĩ ta hầu hạ ngài không chu đáo."
Một người bạn thời thơ ấu mời y tụ họp. Vì đã nhiều năm không gặp do y phải theo cha trấn thủ biên cương, Tiêu Dịch Thành đồng ý.
Lúc ấy, đã quá muộn để rút lui.
Y nhìn cô một lúc, rồi lạnh nhạt nói:
Mặt y đỏ bừng, thậm chí còn lắp bắp.
Hắn hơi nâng cằm lên, chuẩn bị nghe chính miệng cô gọi tên mình.
Vài phút sau, trên chiếc giường tân hôn trải đầy lụa đỏ, hai người nằm song song vẫn mặc nguyên y phục, ngăn cách bởi một lớp chăn dày.
Ừm, công bằng mà nói thì... Tiêu Dịch Thành quả thật có "sỏ thích đặc biệt".
Vài bước nhẹ nhàng giữa không trung, y tiếp đất gọn gàng ngay trước mặt Trầm Ngư.
Trầm Ngư nhìn chằm chằm vào Tiêu Dịch Thành cứ đứng yên tại chỗ, suy nghĩ xa xăm.
Hiển nhiên không ai muốn bị công khai nói bóng gió rằng mình có xu hướng bạo lực trên giường. Dù là kẻ điềm tĩnh nhất cũng phải phản ứng, và Tiêu Dịch Thành cũng không ngoại lệ.
Hắn nhìn Trầm Ngư, giọng thoáng chút tiếc nuối:
Tiêu đại tướng quân đầu óc vốn không linh hoạt, chỉ biết trung quân ái quốc, tin chắc Hoàng Đế chỉ nhất thời bị kẻ gian mê hoặc, rồi sẽ sớm điều tra ra chân tướng, thả ông ta ra ngoài. Thế nên dù thuộc hạ đã sắp xếp đường lui cho cha con họ, ông vẫn từ chối, kiên quyết ở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không." Trầm Ngư lập tức ngăn lại.
Phải, mấy năm đó giúp y từ một thiếu gia được nuông chiều trở thành chiến tướng dày dạn sa trường.
Trầm Ngư không đáp. Cô biết chưa phải lúc.
Trầm Ngư ngồi yên lặng, ánh mắt dưới lớp khăn voan đỏ mỏng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng cứng đờ ở đối diện.
"Xem ra Lâm mỗ và Trầm Ngư cô nương có duyên không phận."
Vừa xuất hiện, mọi ánh mắt phía dưới và cả trên lầu đồng loạt đổ dồn về cô.
"Nhưng... nếu cứ như thế này, ngày mai Ngụy ma ma nhất định sẽ trách phạt ta..."
"Ừm."
Ngay cả phe ủng hộ Tiêu công tử cũng ngơ ngác.
Phía bên kia, Tiêu Dịch Thành vẫn trằn trọc không ngủ được. Cuối cùng, y khẽ gọi:
Ngay lúc đó, Ngụy ma ma nhẹ nhàng đề nghị:
"Cô nương... ngươi không sao chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Chọn nam chính đi!
"Ta là Tiêu Dịch Thành."
Nhưng y không ngờ lại gặp phải tên đạo đức giả, vô liêm sĩ Lâm Chiêu Vân.
Hệ thống càng nói tốt cho Lâm Chiêu Vân, càng muốn cô lựa chọn hắn thì cô càng chán ghét hắn hơn.
Trầm Ngư vẫn cụp mắt, không đáp.
Tất nhiên, thái độ bình thản, như chẳng mảy may bận tâm của y lại chọc trúng điểm yếu của Lâm Chiêu Vân.
Trước ánh nhìn chăm chú của cả hội trường, Tiêu Dịch Thành im lặng một lúc.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Tiêu Dịch Thành nhìn thấy một nữ nhân đẹp đến nghẹt thở.
"Lâm công tử, thật xin lỗi. Nhưng Trầm Ngư càng ngưỡng mộ những anh hùng như Tiêu công tử hơn."
Cuối cùng, cô chậm rãi đứng dậy từ mép giường. Nhớ lại phong thái của nguyên chủ, cô bày ra biểu cảm e lệ.
Mọi ánh mắt giờ dồn về phía Tiêu Dịch Thành.
Nếu Lâm Chiêu Vân hay chỉ cây dâu mắng cây hoà, thì Tiêu Dịch Thành lại thích nói thẳng mặt những kẻ y ghét.
Tiêu Dịch Thành như bị giật điện, giật lùi hai bước, hai tay theo bản năng siết chặt cổ áo của mình
Là đối thủ một mất một còn của nam chính Lâm Chiêu Vân, số phận của Tiêu Dịch Thành vốn đã định sẵn sẽ không kết thúc tốt đẹp.
Người bạn kia nói tối nay sẽ có chuyện "hay ho".
Nhưng hai chữ ấy được thốt ra từ miệng cô, Tần Dịch Thành cảm thấy xưng hô hết sức bình thường ấy như được ngâm qua mật, ngọt ngào đến mức khiến đầu óc y rối tung như mớ bòng bong.
Dưới áp lực kiểu "Nếu ngươi bỏ đi tức là không xem ta là bằng hữu", Tiêu Dịch Thành miễn cưỡng đồng ý ở lại, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ, chỉ ở một lát thôi, trò chuyện vài câu rồi về.
Lâm Chiêu Vân không vui, Trầm Ngư càng sảng khoái.
Kẻ khác thì nhìn Lâm Chiêu Vân và Tiêu Dịch Thành với ánh mắt ghen tị, tò mò xem ai sẽ là người may mắn được cô chọn.
Và như vậy chẳng thể che đi nhan sắc kinh diễm của cô.
"Cô nương?"
Bởi vì chẳng ai dám đảm bảo Tiêu Dịch Thành lúc còn bé xíu đã bẻ gãy sừng trâu trải qua năm năm chinh chiến sa trường có càng thêm điên rồ hay không.
Ngụy ma ma quay sang Trầm Ngư, mắt long lanh, giục khẽ:
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn Trầm Ngư gần đến. Dù trước đó đã nghe đồn hoa khôi Hồi Xuân Lâu xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không thể tưởng tượng lại đẹp đến mức này.
Khăn voan đỏ trong kỹ viện khác với khăn cưới thông thường. Nó không che kín khuôn mặt mà chỉ là lớp lụa mỏng mờ mờ, phủ nhẹ từ môi trở lên.
Cô cúi mắt, ánh nhìn rơi xuống sàn dưới chân. Thật ra cô không cần làm trò này, hoàn toàn có thể chọn Tiêu Dịch Thành ngay từ đầu, nhưng làm vậy trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu.
Tiếng nói của Tiêu Dịch Thành vang lên dè dặt, mang theo sự lo lắng.
Người gọi y là "công tử" nhiều vô số kể, Tiêu Dịch Thành luôn không cảm giác gì.
[Đây chính là "phản diện hung tàn" mà ngươi nói đây à? Đây là "chiến thần mặt lạnh có sở thích đặc biệt trên giường" sao?]
Rồi quay sang Tiêu Dịch Thành, giọng điệu như thể đang khuyên nhủ đầy thiện chí:
"Không phải vậy. Ngươi hiểu lầm rồi. Ta không ghét cô nương... Chỉ là..."
Cái kiểu giới thiệu cộc lốc, khô khan này, cô gái nào mà rung động nổi chứ?
Trước nay cũng từng có cô nương muốn tiếp cận y. Nhưng đúng như Lâm Chiêu Vân từng mỉa mai, những cô gái đó đều bị sự hung bạo của Tiêu Dịch Thành doạ sợ mà bỏ chạy,
Trong lòng hắn vang lên một tiếng nói mạnh mẽ: Hắn phải có được cô.
Sự tương phản giữa trong sáng và gợi cảm đáng lẽ xung đột, nhưng trên người cô, chúng hoà quyện hoàn hảo, như thể cô sinh ra đã như vậy
Có điều...
Trên lầu, Tiêu Dịch Thành vẫn đứng tựa lan can, ánh mắt lạnh lẽo như sương đêm. Nhưng giờ đây, khí thế quanh người y càng thêm sắc bén, khiến những kẻ đứng gần vô thức lùi lại.
"Lâm Chiêu Vân, Trầm Ngư cô nương đã chọn rồi. Ngươi còn mặt dày mày dạn đứng ở đây làm nhảm làm gì?"
Tiêu Dịch Thành vẫn ôm chặt cổ áo trước ngực, lúc này mới nhận ra tình huống có gì đó sai sai, bèn ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Chiêu Vân nhìn thiếu nữ trên sân khấu, không kìm được nụ cười, ánh mắt tràn đầy choáng ngợp.
"Trước khi Trầm Ngư đưa ra quyết định, hay là hai vị công tử hãy nói đôi lời với nàng?"
Trầm Ngư đứng đó, đầu cúi thấp. Nước mắt từng giọt, từng giọt tràn ra từ đôi mắt hồ ly đầy quyến rũ, rơi xuống sàn nhà sẫm màu trong căn phòng đỏ rực.
"Tướng quân... có phải ngài... ngài chê ta không xứng? Nên mới không muốn chạm vào ta..."
Lâu không về kinh, Tiêu Dịch Thành không biết Hồi Xuân Lâu là nơi như thế nào. Chỉ đến khi xe ngựa dừng trước cổng, thấy mấy cô gái ăn mặc diêm dúa đứng đón, y mới nhận ra mình bị dẫn đến kỹ viện.
Năm năm trước, nếu không phải bị tên đạo đức giả đó hãm hại, thì Tiêu Dịch Thành đang yên đang lành ở kinh thành đã không bị cha kéo ra biên cương.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Lâm Chiêu Vân xuất hiện tối nay, năm năm oán hận bị đè nén trong lòng y như bùng nổ, không kìm được mà tham gia đấu giá chỉ để đối đầu, thậm chí còn chẳng quan tâm Lâm Chiêu Vân đang bỏ tiền ra mua cái gì.
Trầm Ngư thở dài.
Cho dù trong lòng y cũng không ngờ Trầm Ngư sẽ chọn mình nhưng trước mặt Lâm Chiêu Vân - kẻ mà y luôn ghét cay ghét đắng - Tiêu Dịch Thành vẫn làm ra vẻ đã đoán trước mọi việc, như thể mọi việc đều nằm trong dự tính của y.
Tất cả đều ngỡ y sẽ khoe chiến tích sa trường hoặc nói lời tình tứ. Nhưng... hết rồi?
Nhưng chính sự im lặng ấy càng khiến Tiêu Dịch Thành bồn chồn.
"Ta sẽ đi nói với bà ấy!" Tiêu Dịch Thành vội nói.
Rồi... y nhìn thấy cô.
Tại sao... tại sao ngay cả lúc khóc cũng đẹp đến vậy?
Ánh mắt cô cuối cùng dừng lại ở người bên phải - Lâm Chiêu Vân.
Trầm Ngư chớp mắt chậm rãi, ánh nhìn lướt qua hai người đàn ông đứng trước mặt. Rồi, một nụ cười nhẹ nhàng mà dịu dàng nở trên môi cô.
Khi ánh mắt trong trẻo của cô nhìn về phía y, bàn tay vốn giấu sau lưng y khẽ siết chặt trong giây lát. Rồi y chỉ nhàn nhạt nói:
Trong phòng, nến đã được y thổi tắt. Vì vậy, y không thấy vẻ mặt Trầm Ngư sau câu nói ấy - một biểu cảm vô cùng bất lực.
"Chiêu Vân còn việc khác phải làm. Chư vị thứ lỗi không thể ở lại thêm." Hắn nói rồi bỏ đi khỏi Hồi Xuân Lâu.
Tiêu Dịch Thành nhìn trần, nơi treo khăn voan đỏ:
Trầm Ngư tròn mắt ngạc nhiên, đầu ngón tay còn lơ lửng giữa không trung, rồi rũ xuống có chút bất lực.
Lâm Chiêu Vân đã trò chuyện với Trầm Ngư, hiện tại chỉ chờ Tiêu Dịch Thành nói xong là cô có thể đưa ra lựa chọn.
Y nhìn cô gái đang khóc, khuôn mặt như đóa hoa lê trong mưa, cảm thấy trái tim mình lạc đi một nhịp.
Cả gian phòng im phăng phắc, cho đến khi một giọng thì thầm bật lên:
Bởi vì Trầm Ngư,nhìn hắn với ánh mắt có chút áy náy, rồi điềm tĩnh nói:
"Cô nương, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Hình như y đâu có làm gì đâu, sao cô lại khóc nhỉ?
Các ngón tay cầm quạt của Lâm Chiêu Vân trắng bệch vì siết chặt, nhưng trước đám đông, hắn vẫn cố gắng giữ dáng vẻ phong độ.
Chương 57: Thế Giới Thứ Tư - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu (2)
Hắn dừng bước trước sân khấu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
Tim Lâm Chiêu Vân không kìm được mà đập loạn.
Chỉ vậy thôi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chính gã cũng nhận ra lời biện hộ ấy quá yếu ớt, nên nhanh chóng im bặt.
Bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Tiêu Dịch Thành cắn chặt răng. Y trầm ngâm một lúc, rồi ánh mắt chợt sáng lên như nghĩ ra cách.
Rồi thình lình, y chống tay vào lan can, nhảy xuống!
Khóe môi Trầm Ngư khẽ cong lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cuối cùng, họ lại bị xem là mối đe dọa cho hoàng quyền, và bị Hoàng Đế gài bẫy, vu oan p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.
"Trầm Ngư cô nương... quả là trăm nghe không bằng một thấy. Không ngôn từ nào có thể lột tả nổi vẻ đẹp ấy."
Dẫu vậy, sự việc đã đến nước này, y không thể lùi bước, nói với Lâm Chiêu Vân rằng mình bỏ cuộc.
Lâm Chiêu Vân gập nhẹ cây quạt xếp, mỉm cười bước tới:
Dưới sự hỗ trợ của hai nha hoàn, Trầm Ngư bước lên sân khấu chính nơi Ngụy ma ma đứng khi nãy.
Lời đó như mở khóa dòng nước.
...Rồi im lặng.
Thiếu nữ được Ngụy ma ma dẫn ra sân khấu.
"Vâng, công tử?"
Cảm nhận được ánh mắt ấy, trái tim Lâm Chiêu Vân rung lên vì kích động. Hắn biết mà. Một cô gái như cô sao có thể chọn tên thô lỗ như Tiêu Dịch Thành?
Đây là lần đầu tiên trong đời y ở gần nữ nhân đến vậy.
Một người trong đám đông cố gắng chữa ngượng, lẩm bẩm:
Người bạn chờ sẵn ngoài cửa kéo y vào, đưa thẳng lên phòng ở lầu hai đã đặt sẵn.
"Ý hay lắm. Trầm Ngư cô nương nên có cơ hội hiểu rõ chúng ta trước khi lựa chọn."
Lần này, Trầm Ngư đáp lại:
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên môi hắn đông cứng.
Đêm đầu tiên của hoa khôi Hồi Xuân Lâu.
Còn Tiêu Dịch Thành thì không thể giữ bình tĩnh như cô, sắc mặt tối sầm xuống.
Hai nha hoàn giúp Trầm Ngư ngồi lại vào chỗ cũ bên giường, rồi cung kính mời Tiêu Dịch Thành vào phòng. Sau đó, họ rút lui nhẹ nhàng, để lại không gian riêng.
Chỉ sau khi Lâm Chiêu Vân rời đi, Ngụy ma ma mới xuất hiện lại với nụ cười để xoa dịu không khí.
Tiêu đại tướng quân vốn rất được lòng dân. Khi Lâm Chiêu Vân vạch trần âm mưu của Hoàng Đế, bá tánh phẫn nộ lôi tên Hoàng Đế lòng dạ hẹp hòi kia xuống khỏi ngai vàng, đánh c.h.ế.t tại chỗ.
"Tướng quân, đêm đã khuya... để thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé?"
Cho nên cô cố ý nhìn về phía Lâm Chiêu Vân, cho hắn một tia hy vọng, rồi ngay trước mặt hắn lựa chọn đối thủ một mất một con của hắn. Vậy chẳng phải càng vui hơn sao?
Cô không muốn phản ứng cái khúc cây này nữa, dứt khoát xoay mặt vào tường, trong lòng trêu chọc hệ thống truyện ngọt đang giả c·h·ế·t.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.