Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (9)
Bọn họ đều còn trẻ trung, xinh đẹp, không phải hạng tâm lý yếu đuối gì. Làm gì đến mức bi lụy vì một lão già như Lạc Lương Tài chứ?
Dù sao thì Lạc Lương Tài vừa c·h·ế·t, trong phủ họ Lạc chỉ còn lại mỗi con trai trưởng là người lớn duy nhất. Những người khác chỉ có con gái hoặc con trai còn nhỏ, chưa thể cáng đáng việc nhà.
Tất nhiên, nước mắt của Tứ phu nhân một phần là vì Lạc Lương Tài, phần còn lại là khóc cho tương lai của chính mình. Chỉ có cô ta mới hiểu rõ lòng mình.
"Em có biết nguyên nhân không?" Trầm Ngư hỏi Linh Đang.
"Lão gia ơi, không có ông, em phải sống sao đây?!"
Nhất là khi cô nhớ đến vẻ mặt Thẩm Khê lúc đó. Rõ ràng đã có phản ứng mãnh liệt, vậy mà vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để cô nghỉ ngơi. Trầm Ngư không nhịn được mà khẽ cong môi.
Một lần là khi Đại phu nhân lâm bệnh nặng, hắn trở về để làm tròn đạo hiếu của người con. Lần còn lại là khi chính Lạc Lương Tài đích thân đến Hải Thành, đưa hắn về để sắp xếp việc cưới vợ cho hắn.
Sau màn khóc lóc, Đại phu nhân nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Càng nghĩ, Thẩm Khê càng thấy lo lắng, bèn đứng dậy nói với Trầm Ngư: "Tôi có chút việc, ra ngoài một lát."
Dù sao cũng không ai biết mấy vị anh em cùng cha khác mẹ của y có dễ bị gạt hay không.
Trầm Ngư gật đầu, tiễn y ra ngoài, nhưng trong lòng lại hiểu rõ: Thẩm Khê cũng không thể ngăn chuyện này xảy ra.
Thế nhưng, đời không như là mơ, huống hồ bên cạnh Trầm Ngư còn có một hệ thống luôn có ác cảm với Thẩm Khê.
Tâm trạng của hệ thống lúc này vô cùng u ám. Ban đầu, nó tính toán rằng việc để Lạc Lương Tài đến gặp Trầm Ngư sẽ giúp ngăn cản Trầm Ngư và Thẩm Khê tiếp xúc với nhau.
"Hu hu hu, lão gia, ông c.h.ế.t thật là thảm quá mà!"
Trầm Ngư cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng nước chảy bên ngoài, không nhịn được mà đưa tay chạm lên đôi môi đỏ rực của mình, thầm nghĩ: "Thật đáng yêu."
So với Lạc Thiên Kiêu, Thẩm Khê đúng là một người đàn ông tốt đến hiếm có.
Hệ thống truyện ngọt thì im bặt, không nói được câu nào sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Linh Đang lắc đầu: "Em chỉ nghe nói lão gia đột nhiên ngã quỵ thôi."
Đại phu nhân là mẹ ruột của Đại thiếu gia, từ trước đến nay vẫn luôn không ưa phu nhân. Đến lúc đó, cuộc sống của phu nhân chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhờ vậy, Trầm Ngư đã thuận lợi hoàn thành "giao ước ba ngày" với Lạc Lương Tài.
Đại phu nhân thấy vậy thì nhẹ nhõm hẳn, nói tiếp: "Không cần đại quản gia bận tâm, lúc lão gia bất tỉnh, tôi đã cho người trong viện đi báo tin cho Thiên Kiêu rồi. Có lẽ giờ nó đang trên đường từ Hải Thành về."
Nó cảm nhận được suy nghĩ của Trầm Ngư, không nhịn được mà châm chọc:
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Bình càng thêm khó coi. Ông vốn định trì hoãn một chút rồi mới báo tin cho Lạc Thiên Kiêu. Không ngờ Đại phu nhân lại hành động nhanh như vậy. Lạc Lương Tài còn chưa tắt thở mà bà ta đã phái người đi báo tin rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn những chuyện khác thì đám người hầu như họ cũng không rõ. Trái ngược với sự dửng dưng của Trầm Ngư, Linh Đang tỏ ra vô cùng lo lắng cho tình trạng của lão gia.
"Phu nhân, nghe nói lão gia hình như... sắp không qua khỏi rồi."
Dù gì, Lạc Thiên Kiêu cũng chỉ động tay sau khi nguyên chủ thoát khỏi thân phận mẹ kế.
Cách phòng cô không xa, tiếng mở cửa vang lên - Thẩm Khê đã về phòng. Trầm Ngư thấy thế thì không nghĩ ngợi gì thêm, cô ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.
Về nguyên nhân khiến mọi người hoảng loạn, Trầm Ngư đã biết được từ Linh Đang.
Tứ phu nhân xưa nay bất hòa với Đại phu nhân, một khi Lạc Thiên Kiêu nắm quyền, cô ta sẽ chẳng còn hy vọng sống yên thân.
Phải nói rằng cơ thể này quá yếu, mới diễn một chút, rơi vài giọt nước mắt mà đã mệt đến mức không chịu nổi.
Mặc dù Lạc Lương Tài đang bận rộn vì vấn đề sức khỏe, nhưng ông ta vẫn rất coi trọng sản nghiệp của gia tộc mà mình đã dốc công gây dựng.
Đại phu nhân khẽ mỉm cười: "Đại quản gia, hay là sai người báo tin cho Thiên Kiêu đi. Cha nó còn đang đợi nó về đập bình đấy."
Không thể tiếp tục như vậy được, hệ thống truyện ngọt âm trầm nghĩ.
Mười hai người vợ trong phủ họ Lạc, trừ Trầm Ngư, đều đã có mặt trong phòng Lạc Lương Tài.
Một khi nhận ra có người đang nhằm vào mình, đương nhiên ông sẽ không còn thời gian để bận tâm đến chuyện phù phiếm.
Vậy nên, sản nghiệp nhà họ Lạc chắc chắn sẽ rơi vào tay Lạc Thiên Kiêu.
Chỉ có Trầm Ngư biết, người đàn ông đã âm thầm gây ra "biến cố bất ngờ" đã lén lút vào phòng cô lúc Linh Đang đã ngủ say để đòi thưởng.
Thẩm Khê khẽ nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn ra theo đúng kế hoạch, trong vòng nửa năm, Thẩm Khê sẽ có thể thu hồi toàn bộ tài sản của nhà họ Lạc - thứ vốn thuộc về mẹ y.
Khi hắn trở về lo liệu tang lễ cho cha mình, đã gặp gỡ nguyên chủ và yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi chôn cất cha xong, hắn liền vội vàng đưa nguyên chủ ra khỏi phủ, sắp xếp cho cô thân phận mới. Ngay đêm đó, hắn liền đoạt đi trinh tiết của cô.
Những phu nhân khác thấy vậy cũng lấy khăn tay ra lau những giọt nước mắt cá sâu.
Đại phu nhân ngồi bên giường, nghiêng người ôm t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của Lạc Lương Tài, khóc nức nở:
Trầm Ngư khẽ nhíu mày. Theo cốt truyện, chẳng phải lão già này sẽ lên cơn đau tim sau sáu tháng nữa sao? Sao bây giờ đã hấp hối rồi?
Nghe vậy, Trầm Ngư đưa tay vuốt những lọn tóc bên trán, lén nhìn Thẩm Khê khi Linh Đang không chú ý.
Lạc Lương Tài sắp c·h·ế·t?
Có lẽ là không dễ, vì theo lời đại quản gia kể, Lạc Thiên Kiêu từ nhỏ đã rất thông minh. Chưa đầy mười tuổi, hắn đã lọt vào mắt một thương nhân giàu có đến từ Hải Thành, được nhận làm con nuôi và đưa về Hải Thành nuôi dạy.
Nhưng nó không ngờ lão già Lạc Lương Tài lại vô dụng đến thế, mới nghe cảm cúm đã rút lui. Kết quả lại vô tình tạo cơ hội cho Trầm Ngư và Thẩm Khê xích lại gần nhau hơn.
Y cần bàn bạc với Ngô Bình về chuyện này.
Tiếng khóc của Đại phu nhân như một bản nhạc du dương, vô cùng dễ nghe.
[Thứ hai, mặc dù Lạc Lương Tài góp một nửa gen của Thẩm Khê, nhưng ông ta chưa từng biết mình có một đứa con trai, mà Thẩm Khê cũng chưa từng thừa nhận ông ta là cha mình.]
Nhưng sau khi Thẩm Khê đã phá vỡ lớp sương mù giữa hai người vào đêm hôm trước, y như thể được khai thông kinh mạch. Mỗi lần Linh Đang rời khỏi phòng, y lại lập tức chạy đến bên Trầm Ngư đòi một nụ hôn.
Ngô Bình gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã sớm nhăn nhó vì cái c.h.ế.t đột ngột của Lạc lão gia.
Tuy nhiên, Ngô Bình có thể nhận ra rằng đối phương đã quen với cuộc sống ở thành phố lớn, và từ lâu đã coi thường thị trấn nhỏ Thanh Bình này.
Trầm Ngư và hệ thống lại lần nữa tan rã trong không vui.
Kế hoạch của y vẫn chưa hoàn tất, phần lớn tài sản của nhà họ Lạc vẫn chưa kịp chuyển sang tên y. Nếu lúc này Lạc Lương Tài xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đại cục sau này.
[Thứ nhất, Thẩm Khê họ Thẩm, không phải họ Lạc.]
Bà ta điềm nhiên nhìn đại quản gia - người vừa vội vã quay về sau khi hay tin Lạc Lương Tài gặp chuyện.
Chỉ có Tứ phu nhân có vẻ thật lòng. Cô ta khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem, trông vô cùng chân thành.
Chỉ nửa tiếng sau khi bất ngờ hôn mê, Lạc Lương Tài đã nằm bất động trên giường, tắt thở.
Một buổi sáng bình thường nọ, toàn bộ phủ họ Lạc bỗng trở nên hỗn loạn. Không khí trong phủ căng thẳng, đám người hầu đều lấm lét, nơm nớp lo sợ.
Hôm sau, khi có mặt của Linh Đang, Trầm Ngư và Thẩm Khê đều cư xử hoàn toàn tự nhiên.
Tên c·h·ó c.h.ế.t này, sớm không c·h·ế·t, muộn không c·h·ế·t, lại đúng lúc ông đang định chuyển mấy tiệm vải sang tên Tiểu Khê. Đúng là thứ ăn hại đái nát!
Hoặc y sẽ cố tình vươn tay nắm lấy tay Trầm Ngư mỗi khi Linh Đang quay đi, rồi lặng lẽ quan sát gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô, lo lắng rằng Linh Đang sẽ phát hiện.
Nếu lão gia qua đời, mà con cái của các phu nhân khác đều còn nhỏ, thì Đại thiếu gia nhất định sẽ trở về tiếp quản phủ họ Lạc.
Những ngày gần đây, Thẩm Khê bận rộn hơn hẳn. Kể từ sau khi Lạc Lương Tài đưa ra yêu cầu với Trầm Ngư, Thẩm Khê đã đẩy nhanh kế hoạch với Ngô Bình, lấy thân phận thương nhân giả để âm thầm thu mua một phần lớn tài sản nhà họ Lạc.
Cô ấy ngồi cạnh Trầm Ngư, giục: "Phu nhân, người cũng nên tính đường lui cho mình đi. Nếu lỡ lão gia mà... thì cuộc sống của chúng ta trong phủ sẽ ngày càng khó khăn."
Về lý mà nói, hiện tại cô là mẹ kế của Lạc Thiên Kiêu, nhưng hoàn toàn không dính dáng gì đến Thẩm Khê cả.
Quả nhiên, chưa đầy một giờ sau khi Thẩm Khê rời đi, một tiếng gào khóc xé lòng vang lên từ giữa viện lớn.
Còn y thì ra ngoài, vẫn mặc nguyên quần áo, tắm nước lạnh trong sân.
Còn nam chính Lạc Thiên Kiêu trong nguyên tác thì sao?
[Hiện tại thân phận của ngươi là vợ của cha hắn đó. Một người đàn ông dính vào vợ của cha mình, làm sao so được với Lạc Thiên Kiêu chứ?]
[Giống hệt như ngươi vậy.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng ngủ một mạch đến sáng.
"Đại quản gia, giờ lão gia đã qua đời, chúng ta phải bàn bạc việc hậu sự thôi."
[Không biết xấu hổ.] Hệ thống truyện ngọt đưa ra lời phán xét về Thẩm Khê.
Trấn Thanh Bình gần biển, nên đi thuyền từ đây đến Hải Thành rất nhanh.
"Đại quản gia, có chuyện gì sao?" Đại phu nhân hơi bất an khi thấy ánh mắt của Ngô Bình.
Việc Đại phu nhân dám khẳng định chắc nịch rằng người của bà ta sẽ khiến Lạc Thiên Kiêu lập tức quay về chứng tỏ bà ta không đơn thuần chỉ gửi tin về bệnh tình của Lạc Lương Tài.
Vài ngày trước, khi rảnh rỗi, Thẩm Khê đã nói cho cô biết lý do thật sự y đến phủ họ Lạc. Vì vậy, Trầm Ngư đã biết quan hệ giữa Thẩm Khê và Lạc lão gia cũng như toàn bộ kế hoạch của y. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe những lời đó, lòng Thẩm Khê như được sưởi ấm. Y lại cúi xuống, hôn lên má cô một cách dịu dàng và âu yếm.
Tiếng nước ngoài sân dần nhỏ đi, Trầm Ngư nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía phòng mình, dừng lại trước cửa, rồi lại rời đi.
Tuy nhiên, ngày hôm ấy y không làm gì thêm. Sau khi hôn nàng say đắm một hồi, y đứng dậy, giúp cô sắp xếp lại chăn đệm, đắp chăn cho cô gái gương mặt vẫn đỏ bừng vì những nụ hôn nóng bỏng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão gia, sao ông nỡ bỏ tôi lại một mình như thế này? Sao ông nhẫn tâm như vậy? Thiên Kiêu còn chưa kịp cho ông bồng cháu nội mà. Hu hu, tôi biết phải làm sao đây?"
Ngoài hai lần đó, kể cả khi Lạc Lương Tài bị tai nạn gãy chân lúc đi thu tiền thuê đất ở nông thôn, Lạc Thiên Kiêu cũng chưa từng có ý định quay về, chỉ hỏi thăm qua loa trong những bức thư gửi về hàng tháng.
Linh Đang thì lại vui mừng khôn xiết, cảm ơn biến cố bất ngờ đã trì hoãn kế hoạch của lão gia.
Chương 47: Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (9)
Tuy nhiên, vì Ngô Bình và Thẩm Khê đã sắp đặt kỹ lưỡng mọi việc nên dù Lạc Lương Tài đã nhận ra có điều gì đó không ổn, ông ta cũng lực bất tòng tâm, không thể xoay chuyển cục diện.
[Cãi chày cãi cối, không nói lý lẽ.]
Tứ phu nhân càng nghĩ càng lo, nước mắt rơi lã chã.
Ngô Bình thu lại ánh mắt, đáp: "Không có gì, chỉ là tôi thấy phu nhân quả thực rất sang suốt."
Ngô Bình cũng từng tiếp xúc với Đại thiếu gia nhà họ Lạc. Nói một cách khách sáo thì, hắn là người tập trung vào sự nghiệp. Từ khi được cha nuôi đưa lên tỉnh thành lúc mới mười tuổi, hắn chỉ quay về quê đúng hai lần.
Trầm Ngư bật cười, phản bác lại hệ thống:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.