Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (6)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (6)


Đợi đấy, tất cả cứ đợi đấy! Khi con trai bà trở về, bà nhất định bắt lũ thấp hèn kia phải trả giá.

Y hoàn toàn có thể đưa mứt hoa quả cho Linh Đang để cô ấy đút Trầm Ngư, nhưng y đã không làm vậy.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi." Thẩm Khê không biết phải giải thích thế nào, đành nhận lỗi trước.

Trầm Ngư nhìn chén thuốc đen sì, định lắc đầu từ chối.

Ánh mắt Thẩm Khê nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn ấy, không khỏi nuốt nước bọt.

Trầm Ngư nhắm mắt, lấy hết can đảm, uống một hơi hết chén thuốc.

Tuy nhiên, nhớ lại những lần trước cái hệ thống này luôn thiên vị nam chính một cách giả tạo, Trầm Ngư cũng chẳng lấy làm lạ vì thái độ hiện giờ của nó.

Thẩm Khê nhìn bóng lưng Linh Đang rời đi, rồi ngồi xuống chiếc ghế chặt củi nhỏ, khẽ đưa tay lên nhìn.

"Phu nhân, ăn mứt hoa quả rồi sẽ thấy đỡ hơn liền à. Trương đại phu cũng nói rồi, uống xong thuốc nghỉ một lát, đổ mồ hôi ra là hết sốt ngay."

Trầm Ngư nhớ lại những hành động của Thẩm Khê trong mấy ngày qua, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Nhà bếp nghe nói phu nhân bị bệnh nên đặc biệt sắc một bát cháo kê mang đến."

Nhìn đống củi trước mặt, những khúc đáng lẽ phải chẻ to cỡ cánh tay nay đã bị băm nhỏ thành từng mảnh nhỏ, Thẩm Khê sững người.

Ngón tay y thon dài, rắn chắc, nhưng khi nhìn chúng, y có cảm giác ngón tay vừa được người kia ngậm vào dường như biến thành đôi môi của chính mình.

"Phu nhân?"

"Không sao đâu. Tôi chỉ nghĩ đến việc lát nữa lại phải uống thuốc đắng, nên hơi sợ một chút thôi."

"Nhưng mà..." Mặt Linh Đang nhăn lại.

"Hả?" Thẩm Khê quay đầu, thấy cả hai cô gái đều đang nhìn mình.

Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm của Thẩm Khê nữa, mà vội vã mang đống quần áo hôm qua của ba người ra sông giặt.

Một cặp mẹ con thật lố bịch.

Vì Trầm Ngư đã nói vậy, Thẩm Khê không còn cớ ở lại, đành theo Linh Đang ra khỏi phòng.

Thẩm Khê vừa nghĩ ngợi vu vơ, vừa tiếp tục công việc.

Nhưng vừa đưa chén thuốc lên môi, Trầm Ngư đã lập tức nôn ra.

Nhưng Thẩm Khê vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với Trầm Ngư và Linh Đang.

Cô mười tám tuổi, đúng không? Nhỏ hơn y bốn tuổi.

Nghĩ tới hai chữ "làm nhục", Trầm Ngư lại nhớ tới hành động của Đại phu nhân hôm nay, ánh mắt cô tối sầm lại.

Trầm Ngư hoàn hồn, dịu dàng cười:

"Đắng quá..." Cô nói, đôi mắt đỏ hoe nhìn Linh Đang.

[Ký chủ, ngươi không nên làm vậy. Đại phu nhân là mẹ chồng tương lai của ngươi, không thể đối xử với bà ấy như thế.]

Đã lâu rồi không ai dám đối xử với cô như vậy. Mối nhục này, cô nhất định sẽ bắt người đàn bà kia phải trả giá.

Thấy cô với không tới, Thẩm Khê tiến thêm hai bước.

"Vừa hay tôi đang định tới gặp lão gia. Hay là phu nhân cùng vào hỏi lão gia xem nên xử lý thế nào?"

Thẩm Khê cũng bước đến, cùng cô đưa Trầm Ngư về phòng.

May mà hôm nay chú Ngô trở về đúng lúc, nếu không y cũng chẳng biết phải làm sao.

Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào hoa văn tinh tế khắc trên thành giường, vẻ kiên cường miễn cưỡng lập tức tan biến.

Thẩm Khê bật cười:

"Phu nhân..." Linh Đang không dám nói gì thêm.

Linh Đang giật mình:

Dù vẫn là giọng máy móc vô cảm thường ngày, nhưng Trầm Ngư lại cảm nhận được một tia bực bội lẩn khuất trong lời của hệ thống.

Cô gái được đối xử dịu dàng như vậy khẽ khựng lại, cúi đầu xấu hổ thì thầm:

Lão gia là người vừa lăng nhăng vừa ưa sĩ diện, thích nhìn cảnh thê thiếp hòa thuận trước mặt mình. Nếu bà ta dám nói thẳng là không muốn chữa bệnh cho Trầm Ngư, chắc chắn ông ta sẽ không tha.

"Ừm..." Cô nhẹ giọng đáp.

Nhưng chân của phu nhân vừa lộ ra ngoài kia mà! Chân của phụ nữ sao có thể để người không phải chồng mình nhìn thấy chứ?

Cô thầm nghĩ: Cá đã cắn câu rồi, giờ đến lượt cô hành động. Để nghĩ xem, nên chọn thời cơ nào đây...

Cảm giác trên môi khiến cô giật mình, lập tức buông ra, mặt đỏ ửng như quả cà chua.

Câu cuối cùng, giọng cô chứa đầy căm ghét với chính đôi chân không thể đi lại của mình.

Vì người trong phòng đang ngủ, y không chặt củi nữa mà cầm chổi đi quét lá rụng trong sân sau cơn mưa hôm qua.

Với thân phận là nguyên chủ được thế giới này sắp đặt để dành cho Lạc Thiên Kiêu, nguyên chủ tất nhiên không hề hấn gì. Nhưng Linh Đang, người che chắn cho cô, lại bị than cháy thiêu trụi cả lưng, da thịt rách nát đẫm máu, cuối cùng c.h.ế.t vì vết thương bị nhiễm trùng.

Cứ như thể người cô muốn g.i.ế.c không phải Đại phu nhân hay nam chính, mà là nó vậy.

Cả hai người đều không chú ý tới Thẩm Khê vẫn còn đứng trong phòng.

Dù bản thân cũng cảm thấy việc cứ bị hấp dẫn bởi từng cử chỉ của cô đã là b**n th** rồi.

Không có sự đồng ý của lão gia, thì không ai được quyền làm nhục cô.

Hoàn toàn không để tay y chạm vào môi cô.

Không phải người trong bếp đột nhiên đổi tính, mà rõ ràng là do sự xuất hiện của đại quản gia hôm nay đã thức tỉnh họ.

Sau khi Trầm Ngư ăn xong cháo kê và nghỉ ngơi một lát, Linh Đang thổi nguội bát thuốc đã sắc sẵn rồi gọi vọng ra cửa:

Xem ra ông chỉ tình cờ đi ngang qua rồi ra tay giúp đỡ...

"Phu nhân không sao rồi thì tôi quay lại làm việc đây."

"Không sao... Tôi chỉ lơ đãng chút thôi... Phu nhân sao rồi? Sao em lại ra đây?"

Còn Đại phu nhân thì vẫn ung dung sống cuộc đời phú quý.

Trầm Ngư cười nhạt đầy khinh bỉ.

Tiếng Linh Đang vang lên bên tai khiến Thẩm Khê giật mình tỉnh lại.

Sau khi bắt mạch cho Trầm Ngư, vị đại phu râu tóc bạc phơ nói bằng giọng chắc chắn khiến Linh Đang và Thẩm Khê yên tâm phần nào.

Lúc ấy, Linh Đang vén ống quần trắng như tuyết, lộ ra đôi chân trắng ngần, rồi bắt đầu dùng ngón tay xoa bóp dọc theo các mạch m.á.u trên chân.

Cô chưa từng uống thứ thuốc nào đắng đến thế, dù là ở Thương Lan giới hay trong hai kiếp trước.

Điều khiến Thẩm Khê thất vọng là, có lẽ vì sự cố hôm qua, hôm nay Trầm Ngư ăn mứt hoa quả vô cùng cẩn thận...

Thẩm Khê rời khỏi phòng.

"Thể chất của vị phu nhân này yếu quá, ngay cả vào mùa hè cũng phải cẩn thận, không được để nhiễm lạnh."

Linh Đang thấy người của đại quản gia đã đi gọi đại phu, liền từ bỏ ý định mang Trầm Ngư đến y quán.

Thẩm Khê thấy vậy ánh mắt loé lên, đi ra ngoài một lát rồi lập tức quay vào.

"Không sao thật mà. Được rồi, muộn rồi, mọi người về nghỉ đi."

Tiểu Ngũ làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đưa Trương đại phu quay về.

[Yên tâm, ta sẽ không để bà ta đi một mình. Nhất định sẽ tiễn cả con trai bà ta theo cùng.]

"Phu nhân..."

Y không thể nói rằng mình bị đôi chân của Trầm Ngư mê hoặc đến mức thất thần...

Dù Trầm Ngư có bị ghét đến đâu thì vẫn là Thập Tam phu nhân của phủ họ Lạc.

Trong mắt Đại phu nhân, nguyên chủ chẳng khác gì hồ ly tinh, không chỉ cướp chồng bà ta, mà giờ còn định quyến rũ cả con trai bà ta. Bà ta hận đến mức chỉ muốn xé toạc gương mặt cô ra.

"Xem ra sốt nặng rồi. Phải gọi đại phu tới xem mới được. Được rồi, Tiểu Ngũ, đến Hồi Xuân Đường mời Trương đại phu tới khám cho Thập Tam phu nhân."

Thẩm Khê rút tay lại với vẻ mặt bình thản.

Linh Đang đã làm xong hết việc từ lâu và chờ sẵn bên cạnh. Thấy Trầm Ngư tỉnh, cô ấy lập tức lấy nước ấm và khăn đã chuẩn bị, giúp Trầm Ngư s·ú·c miệng và rửa mặt.

"Mau mang mứt hoa quả tới! Phu nhân phải uống thuốc!"

"Vâng... Phu nhân cũng nghỉ sớm nhé."

Linh Đang quay đầu nhìn Trầm Ngư đầy tự trách:

Dù vẫn dùng được, nhưng rõ ràng không tiện chút nào.

Linh Đang thì không để ý tới sự cố nhỏ này. Thấy mặt Trầm Ngư đỏ bừng, cô chỉ tưởng phu nhân vẫn còn khó chịu vì thuốc đắng nên cười trêu:

Rồi hắn nhẹ nhàng bỏ qua mọi chuyện.

"Hai viên."

Nhà mẹ đẻ của bà ta chỉ là nông dân bình thường, có được vị trí hôm nay là nhờ vào lão gia, nên tất nhiên không dám trêu chọc ông ta.

Mẹ chồng?

Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ ban đầu đã phải chịu đủ mọi đớn đau dưới tay của người đàn bà tâm thần này sau khi ở bên Lạc Thiên Kiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Như thể làm vậy, y có thể quét sạch cả những suy nghĩ mơ hồ vừa trỗi dậy trong lòng.

Y nhìn cô gái yếu ớt trước mặt. Sau một khoảnh khắc bối rối, dường như cô nhận ra y không để ý chuyện vừa xảy ra, nên sắc đỏ trên má cô cũng dịu đi nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không sao đâu. Sau này chỉ cần cẩn thận hơn là được."

Thẩm Khê cúi đầu nói:

"Nhưng phu nhân, người phải uống mới mau khỏi. Cố gắng một chút nha? Uống một hơi hết luôn sẽ đỡ đắng hơn đó."

Nghĩ đến đây, bà ta tức tối vung khăn tay, dẫn theo hai hầu gái rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nghĩ xem nên lăng trì hy ngũ mã phanh thây bà ta, hệ thống truyện ngọt lập tức lên tiếng cảnh báo:

"Không sao cả. Tôi không phải phu nhân nhà cao cửa rộng, cần gì phải tuân theo mấy quy tắc ấy? Hơn nữa... đôi chân tàn phế này, nhìn hay không có khác gì nhau đâu."

"Phu nhân, có lẽ chúng ta trách oan người trong bếp rồi." Linh Đang ngây thơ nói.

Nếu bỏ qua ánh mắt ngầm trao đổi giữa ông và Thẩm Khê.

Linh Đang ngồi cạnh giường, vừa đút cháo cho Trầm Ngư vừa vui vẻ nói.

Nghe đến đây, mặt Linh Đang bừng sáng, nhưng cô còn chưa kịp cảm ơn đại quản gia thì Đại phu nhân đã mím môi, lên tiếng:

Dù bây giờ vẫn còn nhiều người mê mẩn thứ mỹ học đẹp b*nh h**n ấy, nhưng Thẩm Khê từng tiếp thu giáo d·ụ·c phương Tây lại từng chứng kiến mẹ mình khổ sở trong mưa vì đôi chân bó. Y biết rõ bó chân bất tiện như thế nào.

Hôm nay y không cố tình làm giọng trầm khàn như thường lệ, mà dùng giọng thật nhẹ nhàng và đầy thu hút của mình.

Nghe xong, Ngô Bình cau mày:

"Phu nhân đã uống thuốc và ngủ rồi. Em định tranh thủ lúc phu nhân ngủ làm xong hết việc, để khi phu nhân tỉnh dậy là có thể ở bên ngay."

Trầm Ngư không nhịn được khẽ cười.

Lỗi là ở cô ấy, vì đã không để ý nhìn lại sớm hơn.

Trong mắt Thẩm Khê, chân của Trầm Ngư là hoàn hảo.

Đại quản gia là người lão gia tin tưởng nhất, bà ta không thể chọc giận ông được... Nếu Thiên Kiêu của bà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ không để mẹ mình bị một lão người hầu đối xử như vậy!

Nếu như...

"Anh Đại Tráng! Anh Đại Tráng!"

Thuốc sắc xong, Linh Đang đỡ Trầm Ngư ngồi dậy uống.

Linh Đang cũng đỏ hoe mắt, dịu dàng nói:

Sau khi viết xong đơn thuốc, ông dặn dò lần cuối rồi vội vã trở lại y quán.

Có lẽ do đã uống thuốc, Trầm Ngư ngủ rất ngon, đến khi mặt trời lặn mới tỉnh dậy.

Chân của cô gái nhỏ đến đáng kinh ngạc, đặt trong bàn tay Linh Đang cũng chẳng lớn hơn là bao.

Thẩm Khê đi theo đại phu tới Hồi Xuân Đường lấy thuốc rồi mang về cho Linh Đang sắc. Cô gái nhỏ vừa sắc thuốc vừa rơi lệ.

"Đại Tráng! Anh đang làm gì vậy? Anh chẻ củi thành mảnh vụn luôn rồi!"

Lời nói khiến Đại phu nhân cứng họng, tay siết chặt khăn tay đến nhăn nhúm.

"Không có gì nghiêm trọng. Tôi sẽ kê đơn thuốc, uống vài ngày là ổn."

Trầm Ngư ngẩng đầu mỉm cười với Linh Đang, giọng dịu dàng:

"Mẹ chỉ là quá tức giận thôi. Chúng ta là con trai và con dâu, nên bao dung cho bà."

Nghe lý do xong, Linh Đang yên tâm phần nào. Cô ấy sợ phu nhân lại khó chịu trong người. Nếu chỉ là vì sợ vị đắng thì vẫn dễ xử lý.

Chương 44: Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (6) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Là lỗi của em cả. Nếu em không quên đóng cửa sổ, phu nhân đã không bị cảm."

Lông mày cô nhíu lại vì vị đắng, uống xong liền sốt ruột nhìn về phía Thẩm Khê như chờ đợi.

[Vì Đại phu nhân là mẹ của nam chính, và tất cả những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, đúng không? Nếu ký chủ không muốn, lúc đó chỉ cần tránh đi là được. Vậy thì Linh Đang đã không phải c·h·ế·t, đúng không? Đã có cách xử lý tốt hơn, tại sao lại chọn phương pháp ích kỷ và ác độc như vậy? Là phụ nữ, dịu dàng và lương thiện chẳng phải sẽ tốt hơn sao?]

Tuy xuất thân nhà nông, nhưng chân cô lại nhỏ nhắn tự nhiên, khác hẳn với mấy phu nhân trong phủ từng bị bó chân thành gót sen ba tấc.

Đôi môi hồng của cô lập tức đón lấy viên mứt hoa quả trong tay y.

Y nhìn đống vụn củi như thể đang nhìn vào chính mớ cảm xúc rối ren trong lòng mình.

"Phu nhân muốn bao nhiêu cũng được."

"Phu nhân, ngoan ngoãn uống thuốc đi. Uống xong ngậm một miếng mứt hoa quả sẽ hết đắng ngay." Thẩm Khê mỉm cười nói.

Khi Trầm Ngư một lần nữa đẩy tay đang cầm chén thuốc của Linh Đang, Thẩm Khê đưa thứ trong tay ra trước mặt cô.

Nhưng trong lòng y lại dâng lên nỗi xót xa không nguôi. Y chưa từng nghĩ cô lại sống khổ cực đến vậy, đến cả lúc ốm đau, cần tiền chữa bệnh mà cũng không có ai giúp.

Linh Đang bị câu hỏi kéo về hiện tại, gật đầu:

Bà ta nghĩ vậy và thực sự đã ra tay. Khi Lạc Thiên Kiêu vắng nhà vì công việc, Đại phu nhân chuẩn bị một thùng than hồng rồi hắt thẳng vào người nguyên chủ đang ngồi bên cửa sổ.

Ngô Bình chẳng mảy may phản ứng, chỉ liếc bà ta một cái, thản nhiên đáp:

Đại quản gia Ngô Bình cũng không ở lại lâu. Ông sai người đi gọi đại phu, sau đó còn mắng nhị quản gia một trận rồi mới rời đi đến thư phòng gặp lão gia.

Trầm Ngư cố mỉm cười lần nữa:

Y vội nói: "Tôi sợ hai người cần gì nên ở lại chờ."

Thẩm Khê chỉ có thể an ủi:

Thẩm Khê đang bận ngoài sân nghe thấy, theo phản xạ muốn quay về phòng mình lấy mứt hoa quả. Nhưng mới đi được hai bước, y đứng khựng lại, do dự một lúc rồi vẫn quyết định nghe theo bản năng, rửa tay ở thau đồng đặt ngoài cửa phòng Trầm Ngư, rồi trở về phòng lấy hai viên mứt hoa quả, gói lại bằng khăn tay mình mang theo.

"Tôi thấy chẳng có gì nghiêm trọng cả. Đại quản gia, ông cũng tốt bụng quá rồi. Nói khí không phải chứ mấy người này giỏi giả vờ đáng thương lắm."

Thẩm Khê cứ nhìn như vậy, đến mức thất thần, mãi tới khi Linh Đang đắp lại chăn, đứng dậy đi ra, mới chợt nhận ra y vẫn đang đứng đó từ nãy đến giờ.

Nhìn dáng vẻ dè chừng của cô, trái tim Thẩm Khê lại đập thình thịch mất kiểm soát.

Linh Đang thấy Trầm Ngư ngẩn người thì khẽ gọi.

Sau khi cả hai rời đi, Trầm Ngư nằm nghiêng quay mặt vào trong vách.

Bàn tay y luôn giấu sau lưng khẽ động, như vẫn còn cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô lúc nãy.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Thẩm Khê giật mình, vội vàng thu tay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Khê bật cười, liền dùng tay kẹp lấy một viên mứt hoa quả đưa tới môi Trầm Ngư.

Sau khi uống thuốc, Linh Đang bắt đầu xoa bóp chân cho Trầm Ngư. Vì cả ngày nay cô không rời khỏi giường nên trước đó Linh Đang đã thay sẵn đồ ngủ cho cô để ngủ cho thoải mái.

Thế nhưng trước chuyện đó, Lạc Thiên Kiêu - người từng thề sẽ bảo vệ nguyên chủ cả đời - chỉ thản nhiên nói một câu:

"Đại Tráng, nãy giờ anh vẫn luôn ở đây à?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Thế Giới Thứ Ba - Nam Chính Vứt Bỏ Vợ Cả, Ép Cưới Vợ Lẻ Của Cha (6)