Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107
Người đàn ông bên kia bập bẹ nói tiếng Hoa Hạ một cách kích động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Phong lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Vào lúc này, nhân viên ngân hàng nhanh chóng làm ra một loạt thao tác.
“Khi nãy cậu không nghe giám đốc nói gì à? Cái thằng này bị điên, đầu óc đâu có bình thường”.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong với vẻ mặt khinh thường: “Sao hả? Có tấm thẻ đen thì hếch mặt lên trời rồi sao?”
“Cậu ta thật sự cho rằng chỉ bằng một cú điện thoại là có thể cách chức tổng giám đốc của chúng ta sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bớt nói xàm đi! Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Cậu chỉ là một nhân viên quèn mà dãm cãi lời tôi hả?”
Quan Hữu Kỳ cầm lấy một chiếc túi trong tay tùy tùng của mình.
“Thẻ đen, ông đây cũng có!”
Nhưng mà, chỉ có điện thoại của Quan Hữu Kỳ lại không có động tĩnh gì!
“Liên minh ngân hàng ở chỗ tôi có một tổng giám đốc tên là Quan Hữu Kỳ, cách chức ông ta đi, ngoài ra thông báo với ngân hàng trên toàn thế giới vĩnh viễn không được sử dụng người này nữa”.
Nhân viên ngân hàng đứng quầy tủi thân cúi đầu xuống.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong gọi điện thoại với vẻ đắc ý, ông ta cười ha hả không ngớt.
Phải biết rằng, tấm thẻ đen là vật tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Chương 107
“Để tôi nói rõ cho cậu biết, chỉ cần tôi là giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh một ngày, tập đoàn Lăng Tiêu của cậu đừng hòng hoạt động tiếp!”
Thật ra anh ta muốn nói, tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ khác với tấm thẻ đen của Lý Phong.
Lý Phong bất thình lình hỏi một câu: “Ông tên là Quan Hữu Kỳ, đúng không?”
“Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
Quan Hữu Kỳ cười sằng sặc: “William? Còn là tên nước ngoài nữa à”.
“Tổng giám đốc Quan Hữu Kỳ vi phạm quy tắc của liên minh ngân hàng thế giới, vì chuyện cá nhân mà phạm pháp, đút túi riêng…”
“Thượng Đế thế nào thì tôi không biết, thế nhưng tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho anh”.
“Khá đấy, đến người nước ngoài cũng quen, nhưng thế thì sao? Người nước ngoài có nhúng tay vào chuyện của tôi nổi không?”
Lý Phong vừa mới cúp máy.
Vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
“Cậu nói đi! Chỉ cần cậu dặn dò là được!”
“Đầu óc thằng này có vấn đề hả?”
Bởi vì nhìn con số hiển thị, 2 tỷ trong tấm thẻ này chỉ là số lẻ mà thôi!
“Ha ha ha ha! Bây giờ cậu có gọi điện thoại lên trời thì cũng không có ai cứu được cậu đâu!”
Tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ có được là thẻ được ngân hàng trong nước phát cho khách hàng quan trọng.
Người ta có thể tùy tiện rút ra vài tấm thẻ đen trong túi. Ôi chao, đây mới là ông lớn thật sự!
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cho dù cậu gửi 2 tỷ cho tập đoàn Lăng Tiêu thì có làm sao?”
Người đàn ông mang tên ‘William’ ở đầu dây bên kia vô cùng kích động khi nhận được cuộc điện thoại của Lý Phong.
Người bình thường có tấm thẻ như thế này đã đắc ý lắm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tinh tinh tinh…”
Rất nhiều nhân viên bên cạnh đều nhìn Quan Hữu Kỳ với vẻ mặt hâm mộ và sùng bái.
Nhưng tấm thẻ của Lý Phong lại khác!
“Đó cũng chỉ là hạt muối bỏ bể mà thôi”.
Sau khi nối máy, Lý Phong hờ hững mà nói: “William, đã lâu không gặp”.
Khóe môi Lý Phong cong cong, anh vặc lại: “Anh cảm thấy 2 tỷ trong tấm thẻ này có nhiều không?”
Nhân viên đứng quầy làm việc với Lý Phong vội vàng vẫy tay rồi nói: “Không phải thế, không phải thế, tổng giám đốc, tấm thẻ đen này…”
Ông ta mở túi tiền ra, tiện tay rút ba tấm thẻ đen, ném xuống mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sáng ngày hôm nay, tôi đã cho tập đoàn Hoàng thị vay 5 tỷ”.
“Bọn họ muốn thôn tính tập đoàn nho nhỏ của cậu cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi”.
“Nếu như cậu thức thời thì mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi”.
“Liên minh ngân hàng thông báo khẩn”.
“Đúng thế, tôi tên là Quan Hữu Kỳ, khắp cả tỉnh không có ai là không biết tên tôi!”
Trong số đó cũng bao gồm Cố Hưng Thuận.
“Bây giờ lập tức cách chức giám đốc của Quan Hữu Kỳ ngay”.
“Nói không chừng tâm trạng của tôi vui vẻ, còn tha cho các cậu một con đường sống”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Hưng Thuận kích động mở loa ngoài.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Phong chăm chú như thể đang nhìn một thằng ngốc.
“Trời ạ, Phong, không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi, Đây là thần chỉ mà Thượng Đế ban cho tôi hay sao?”
Điện thoại của tất cả nhân viên trong ngân hàng có mặt ở đây đều đổ chuông cùng một lúc!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.