Hoa Hồng Đỏ
Bán Tiệt Bạch Thái
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81
Người bạn học kia nói có bộ phim tên ‘xxxx’ nhắc tới việc này phải không, Phó Lâm Viễn suy nghĩ một chút rồi nói đúng. Người bạn học nữ ở kế bên bạn học vừa rồi cũng giơ tay, nói: “Vậy em hỏi thầy một chút.”
Những từ ngữ chuyên ngành phát ra, giọng nói anh trầm trầm: “Trong cuộc khủng hoảng tài chính của HK98, Trung Quốc đã cứu thành phố…”
Lúc này, chuông cửa vang lên, Trần Tĩnh để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi mở cửa, anh trai bên chuyển phát nhanh đứng ở ngoài nhanh tay đưa một chồng hộp cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh sững sờ, Tiếu Mai đứng dậy ra hỏi: “Cái gì thế?”
Lâm Tú Lệ nhận lấy khăn lau từ trong tay Tiếu Mai, giúp bà ấy lau đi vệt nước trên bàn, vừa rồi Tiếu Mai không cẩn thận đụng phải cái chén. Trần Tĩnh đi ra thấy thế, cầm lấy khăn lau, cười nói: “Bác Lâm, để con làm cho.”
Cố Trình kéo tay của chị họ ra, anh ta dựa vào ghế sô pha, cà lơ phất phơ nói: “Sao em biết được, từ trước đến nay anh Phó không có đề cập gì đến việc riêng của mình, huống chi là chuyện tình cảm cơ chứ.”
Lúc này.
Cô lấy ra một tấm thẻ được kẹp trong đó ra.
Nhìn thấy cô vào phòng bếp, Lâm Tú Lệ kéo tay Tiếu Mai nói: “Trần Tĩnh là một cô gái tốt, tương lai ai cưới được con bé thật sự rất có phúc.”
Cái gì?
Dưới bục giảng, sinh viên ngồi thẳng người, chuyên chú nghe. Anh giảng một hồi, có bạn sinh viên giơ tay. Phó Lâm Viễn buông phấn, chống tay lên bàn, mời bạn học nói.
Ông ta nhìn về phía Phó Lâm Viễn, cầm chén rượu lên uống. Hiệu trưởng Tần đã cao tuổi, ông ta coi Phó Lâm Viễn như đệ tử, cũng quan tâm anh như một người cha. Ông ta trố mắt mấy giây, nói: “Trần Tĩnh rất tốt, cũng rất ưu tú, nhưng mà Cố Quỳnh…”
Lâm Tú Lệ nghe xong cười nói: “Không có việc gì, mấy bước này bác tự đi được.”
Bà ấy nói: “Không có việc gì, con bận gì cứ bận đi, bác ở đây chơi với mẹ con, cũng không dám giấu giếm gì con, trước đó bác đi đứng không được tốt, cảm thấy ở một mình rất cô độc, sau lần nằm viện lại quen biết mẹ con, cảm thấy có thêm một người để nói chuyện.”
Tưởng Hòa: [Người phụ nữ để anh ấy viết code ở cuộc họp thượng đỉnh lần trước, Tĩnh Tĩnh, chắc chắn là cậu rồi, ở tòa nhà Tinh Tọa ấy. Hiện tại, hàng chữ này cũng là dành cho cậu phải không?]
Tiếu Mai chưa từng khiêm tốn, Trần Tĩnh tốt thật, cũng ưu tú thật, cho nên người khác khen cô, bà ấy đều nhận hết.
Cho nên, vào thời khắc này.
Anh mở sách ra, ngước mắt nhìn lên.
Tiếu Mai đứng dậy, cầm lấy gậy đi tới: “Đây là gì vậy con?”
Phó Lâm Viễn cầm một viên phấn, tay đặt lên bàn, nhẹ liếc qua bạn nữ sinh kia, ngay tại lúc mọi người cho rằng anh sẽ không trả lời.
Đầu ngón tay Phó Lâm Viễn chạm vào màn hình, tắt hòm thư vừa mở đi.
Cô ta sửng sốt, cô ta mặc một bộ quần áo cao cấp trên người, đi tới đi lui trong phòng làm việc, cô ta nắm lấy tay áo em họ Cố Trình: “Em biết Phó Lâm Viễn đang nói tới ai không?”
Lâm Tú Lệ gật đầu.
Tiếu Mai ồ một tiếng.
Anh bắt đầu với một câu ngắn gọn.
Mặc dù không thể nói là không cam lòng nhưng dường như cô ta lại có chút không cam lòng.
Trần Tĩnh lau mặt bàn, sau đó đứng dậy rót nước cho Lâm Tú Lệ. Hôm nay Tiểu Mang được nghỉ, đã đi ra ngoài. Lâm Tú Lệ cầm cốc nước, nói “cảm ơn”, bà nhìn Trần Tĩnh, nói: “Hôm nay con không cần đi đến khách sạn à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông cắn chặt răng, mắt phượng mày ngài phản chiếu trên màn hình, lạnh lẽo vô cùng.
Trong nháy mắt, những người khác bùng nổ, oa a a a a a a a a, bọn họ vừa nghe được cái gì đây, tay nữ sinh đang cầm điện thoại phát trực tiếp cũng run run.
Hốc mắt của Cố Quỳnh đỏ lên.
Sau đó, điện thoại bị tắt, màn hình tối sầm.
Người độc nhất vô nhị.
Trong nháy mắt, hiệu trưởng Tần có chút ngơ ngác.
Lần này, vậy mà Kiều Tích không xúm lại bàn tán, có lẽ đã mơ hồ đoán ra được người đó là Trần Tĩnh. Trần Tĩnh xem hết tin nhắn trong Wechat của Tưởng Hòa, cô bấm vào vòng bạn bè của Phó Lâm Viễn.
Người tên Phó Lâm Viễn này, trong vòng bạn bè có chuyện gì tất cả mọi người đều biết rõ, anh hầu như không phô trương chuyện của mình, nhưng bởi vì không khoe khoang không lộ liễu, lại thần bí, cho nên mọi người cảm thấy rất hứng thú với anh, nhất là về chuyện tình cảm của anh. Vì có rất nhiều người con gái thích anh, từ những người ở tầng của tổng giám đốc cho đến tầng quản lý của công ty, những người giống như Hoàng Mạt đều hận bản thân không thể trở thành ‘người duy nhất’ của anh.
Cô đi vào phòng bếp xem có đồ ăn hay không.
Cô nhìn ngắm một lúc lâu.
Cũng nhớ tới những lời anh nói hôm qua.
Cái gì cơ?
Phó.
Màn hình tối sầm lại.
Trần Tĩnh không giấu đi, cô trả lời: “Là đồ được gửi tới từ Bắc Kinh, không thích hợp để sử dụng, con mang về phòng trước.”
Không chỉ trong vòng bạn bè.
Nhưng cô nhìn thấy logo được đóng gói trên hộp, đến từ một cửa hàng xa xỉ nào đó ở Bắc Kinh. Trần Tĩnh dừng một chút, sau khi đóng cửa lại, cô đặt ba cái hộp lên bàn ăn.
Tiếu Mai che miệng cười: “Nó a, con bé cũng tạm được thôi.”
Hai người có chủ đề chung thì lập tức hòa hợp trò chuyện. Mãi đến tận giờ cơm trưa, Lâm Tú Lệ mới rời đi, Trần Tĩnh làm xong cơm trưa, bưng ra, đặt lên bàn, đẩy Tiếu Mai đi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Trần Tĩnh rửa xong bát đĩa lại ra ngồi trên ghế sô pha xem tivi cùng Tiếu Mai, Trần Tĩnh cầm máy tính bảng nhìn bản thiết kế của khách sạn.
Chương 81
Trần Tĩnh nhìn sang cây gậy đang đặt ở một bên.
Chỉ có mình em.
Chỉ chốc lát sau, Phó Lâm Viễn cầm quyển sách, mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài, đi lên bục giảng.
Giới con nhà giàu cũng vậy, nhất là Cố Quỳnh.
Tưởng Hòa: [Bởi vì mọi người đều biết gần đây tổng giám đốc Phó luôn ở thị trấn Chu.]
Giọng nói của Vu Tùng phát ra: “Tổng giám đốc Phó… Ông Chung nói, Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ sắp kết hôn rồi.”
Phó Lâm Viễn đặt tay lên tay vịn, sau khi nghe xong, giọng nói anh trầm trầm trả lời: “Trần Tĩnh.”
Phó Lâm Viễn uống rượu, “ừm” một tiếng.
Thì ra về Bắc Kinh là để dạy học.
Anh nói: “Còn đang theo đuổi.”
Ai vậy?
Phó Lâm Viễn vén tay áo lên, cầm lấy phấn, quay về phía bảng đen bắt đầu viết.
Lâm Tú Lệ nói: “Trước đó Chu Bạc Vĩ đúng là không phải người, sau khi Trịnh Lệ trở về cứ nói muốn qua nhà tôi chơi, tôi cũng không cho bà ấy đến. Nhìn xem Chu Bạc Vĩ đã làm ra những chuyện gì, cậu ta chính vì không được dạy dỗ đàng hoàng mới thế, Trịnh Lệ quá chiều chuộng cậu ta rồi.”
Không cẩn thận mà bấm vào trang diễn đàn của đại học Bắc Kinh, từ thời học đại học, Trần Tĩnh luôn ghim trang này ở đầu tiên, bình thường ấn mở rất dễ dàng.
Nhưng cô ta cũng muốn biết.
Xem ra, Lâm Tú Lệ phải chống gậy để đi lên. Cô nói: “Nếu bác Lâm ở dưới mà muốn đi lên, cứ nói với con một tiếng, con đi đón bác.”
Trần Tĩnh nhìn màn hình, không động đậy.
Phó Lâm Viễn ăn cơm cùng mấy người hiệu trưởng Tần. Trên bàn ăn, hiệu trưởng Tần nhìn thấy bên cạnh Phó Lâm Viễn không có người khác, ông ta biết Trần Tĩnh đã từ chức, về quê nhà sinh sống.
Trần Tĩnh cũng muốn hỏi đồ ở trong mấy cái hộp này là cái gì.
Ai có khả năng làm được điều đó?
Tưởng Hòa: [Cậu biết không, hiện tại trên dưới công ty đều đang suy đoán muốn điên rồi, Kiều Tích đã đoán đến cậu rồi đấy.]
Ban đêm, trở về Trác Việt Vạn Đại, Phó Lâm Viễn tháo cà vạt rồi vào phòng tắm tắm rửa, lúc anh đi ra cả người đầy hơi nước, anh mở máy tính, cầm điện thoại di động lên bấm vào khung WeChat của Trần Tĩnh.
Phòng học lập tức yên tĩnh, bạn học đang phát trực tiếp nuốt nước bọt, cũng yên tĩnh lại. Trần Tĩnh hơi hoảng hốt, cô yên lặng nhìn người đàn ông trên bục giảng.
Nhưng những năm gần đây, phụ nữ ở bên cạnh anh nếu không như khói thì cũng sẽ như bọt biển, chỉ truyền ra ngoài được chút tai tiếng, một thời gian sau lại biến mất. Chưa có người con gái nào có được chứng thực cả.
Lúc câu nói này xuất hiện, mới khiến cho tất cả mọi người bùng nổ.
Hẳn là anh đã tuyển thư ký mới nhưng lại không đi đến cùng anh. Hiệu trưởng Tần dựa vào tay vịn, thấp giọng hỏi: “Gần đây cậu đang theo đuổi ai vậy?”
“Bây giờ thầy có bạn gái rồi sao?”
Phòng học xôn xao, mọi người thầm nghĩ sao bạn đó to gan quá vậy.
Trần Tĩnh sững sờ.
Cô ta còn từng ảo tưởng, đợi đến khi danh tiếng và địa vị của cô ta đứng ở một độ cao nhất định, có lẽ lúc đó mới gặp lại Phó Lâm Viễn, nhiều khi thứ chúng ta không có được lại làm ta nhớ mãi không quên.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, Trịnh Lệ chiều cậu ta quá.”
Phó Lâm Viễn: [Em ngủ chưa?]
Sau khi tin nhắn được gửi, bên kia không trả lời, anh để điện thoại di động xuống, lúc này chuông điện thoại lại kêu lên, anh cầm lên nhìn, ấn mở, cho lên tai.
Lâm Tú Lệ cười nói: “Cũng không có gì nặng nhọc mà.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiếu Mai, nói là Lâm Tú Lệ muốn vào trong nhà ngồi một chút, Trần Tĩnh để điện thoại di động xuống, ra ngoài đón khách, bởi vì chân của Tiếu Mai vẫn chưa thể động đậy.
Ngoại trừ anh, không có người nào khác.
Hiện giờ người đàn ông lơ đãng mở miệng cũng dễ dàng khiến người nghe miên man bất định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tĩnh cười nói: “Dạ có, xế chiều con đi, cho Tiểu Mang nghỉ một ngày.”
Sực nhớ ra, hình như cứ hơn nửa năm anh sẽ có một tiết dạy ở Đại học Bắc Kinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ, anh nói với ai, và người phụ nữ kia là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy những lời này dưới tấm ảnh.
Buổi chiều, sau tiết học.
Trần Tĩnh không có ở đây.
Cô bấm vào tin đó, thấy có bạn học đang phát trực tiếp, cô ấy giơ điện thoại ngay trong phòng học, đặt ống kính đối diện bục giảng. Vấn đề là vị trí của cô ấy giống hệt vị trí mà Trần Tĩnh ngồi những năm đó, trí tưởng tượng của cô lại bay về năm tháng kia, phòng học cũng ồn ào sôi nổi như vậy.
Cô nhấn vào, tin đầu tiên trên diễn đàn là Phó Lâm Viễn đứng lớp dạy học.
Người phụ nữ nào có thể khiến cho Phó Lâm Viễn làm việc này, thẳng thắn công khai với bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Hòa: [Không chỉ trong công ty, vòng bạn bè cũng có rất nhiều người kinh ngạc. Cậu biết mà, mấy năm nay có cực kỳ nhiều người quan tâm đến chuyện tình cảm của anh ấy.]
“Cô cậu năm năm không gặp, tôi đã đoán được, sẽ không có kết quả.”
Cô ta cắn môi.
Trần Tĩnh cười cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.