Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Kinh Tước chưa chờ tiệc tàn đã rời đi, ta liền đuổi theo. Nàng cảnh giác giữ khoảng cách với ta, bảo vệ bụng mình.

Nàng tự có suy nghĩ riêng của mình.

Ta đứng dậy, Kinh Tước theo phản xạ lùi lại một bước.

Ta khẽ cười: “Ngươi có nhận ra ngươi và Thôi Noãn có vài nét tương đồng không? Nhưng mà, Thôi Noãn xinh đẹp hơn ngươi, khí chất hơn ngươi, tài hoa hơn ngươi, gia thế cũng tốt hơn ngươi. Nhưng nghe nói, trưởng bối Thôi gia lại không mấy coi trọng Lý Mặc Bạch.”

“Thật không hiểu tân khoa Trạng nguyên nghĩ gì, lại đi cưới một nha hoàn?”

Khi Lý Mặc Bạch ném ta xuống dòng sông lạnh giá, nàng không màng tính mạng định nhảy xuống cứu ta. Bị Lý Mặc Bạch cản lại, nàng còn lớn tiếng hét với ta:

Sắc mặt nàng tái nhợt: “Ngươi đang ly gián.”

Không ai ngờ rằng, cuối cùng hắn lại cưới một nha hoàn có thân phận thấp hèn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kinh Tước không kìm được nước mắt, nàng bật khóc rồi định chạy ra ngoài.

Khi ta bệnh nặng sắp c·h·ế·t, Lý Mặc Bạch không cho gọi đại phu, chính nàng cố ý làm mình phát bệnh để nhân cơ hội xin thuốc từ đại phu mang về cho ta.

Nàng là cháu gái của Trấn Vũ tướng quân, từ trước đến giờ luôn đối đầu với ta, lúc nào cũng tranh giành danh hiệu “Đệ nhất tài nữ kinh thành”. Thực ra cũng chẳng phải muốn bênh vực Kinh Tước, chỉ đơn giản là nhân cơ hội châm chọc ta.

Chương 4: Chương 4

Nàng hoảng hốt bỏ chạy, trong mắt ngấn lệ. Ta biết nàng sẽ không đi hỏi.

Vào dịp thọ lễ bảy mươi của lão phu nhân nhà Trấn Vũ tướng quân Thôi gia, họ cũng mời gia đình hắn.

Cả phòng cười ầm lên.

“Phu quân của ta là người đứng đầu kỳ thi khoa bảng, còn phu quân của ngươi chỉ đứng hạng ba mươi bảy bảng nhì. Ngươi thân phận cao quý, ta chỉ là nha hoàn, nhưng phu quân của ta lại giỏi hơn của ngươi, ngươi tất nhiên không cam lòng.”

Thế nhưng, vì Thôi Noãn có vài nét giống Kinh Tước, nên Lý Mặc Bạch đã cứu nàng, đưa vào hậu viện. Bề ngoài, nàng đối đầu với ta, nhưng trong thầm lặng, nàng đã giúp ta không ít lần.

Thôi Noãn như thấy quỷ: “Nam Cẩm Bình, ngươi bị làm sao thế? Ăn nhầm thuốc à?”

Kiếp trước, Thôi gia cũng giống như Nam gia của ta, bị cuốn vào vụ án mưu phản. Nhưng khác ở chỗ, Thôi gia thực sự có tội. Đại bá của Thôi Noãn – Trấn Vũ tướng quân – đã thông đồng với An Vương, tạo điều kiện thuận lợi khi An Vương tiến đánh kinh thành.

“Hơn nữa,” ta nhìn nàng từ đầu đến chân, nhếch môi cười, “ta không chịu được những ngày tháng khổ cực.”

Những người này vừa khinh thường, vừa ghen tỵ với Kinh Tước. Lý Mặc Bạch tài hoa xuất chúng, diện mạo tuấn tú, dù là kiếp trước hay kiếp này, không ít người thích hắn.

Ta cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Trạng nguyên tuy lợi hại, nhưng không phải của hiếm. Từ khi khai quốc đến nay, thiên triều ta tổng cộng có năm mươi sáu vị Trạng nguyên, thêm ba năm nữa sẽ lại có thêm một người. Ngươi không cần phải tưởng rằng ai cũng trân quý như vậy.”

Trong bữa tiệc, ta gặp Kinh Tước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có người bàn tán:

Thôi Noãn kịp thời giữ nàng lại, trừng mắt nhìn ta: “Ngươi nói ít thôi, đừng gây chuyện ở nhà ta, người ta còn đang mang thai mà.”

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng hỏi, giọng đầy đề phòng.

“Tiểu thư, ta biết ngươi ghen ghét ta,” đôi mắt nàng đỏ hoe, “nhưng ngươi không thể xúi giục bọn họ sỉ nhục ta như vậy. Dẫu sao, ta cũng là phu nhân của Trạng nguyên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xem bộ y phục của nàng ta kìa, nha hoàn nhà ta còn chẳng thèm mặc…”

Thấy ta nhìn, mặt nàng hơi đỏ.

Sau này, An Vương thất bại, Trấn Vũ tướng quân bị bắn c·h·ế·t bởi loạt tên, cả gia tộc họ Thôi bị xử trảm.

Kinh Tước cúi đầu, ngón tay từng chút một vò góc váy. Sau đó, như thể không thể chịu đựng được nữa, nàng ngẩng đầu nhìn ta thật nhanh rồi bước tới trước mặt ta.

“Ngươi có thể tự hỏi Lý Mặc Bạch.” Ta đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bụng nàng đã lộ rõ, mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc rộng thùng thình, chất liệu không tốt lắm. Trâm cài vàng hình phượng trên đầu nàng vẫn là món ta từng thưởng cho.

“Đúng vậy, nhìn nhan sắc bình thường, khí chất cũng không có, rụt rè sợ sệt.”

Thậm chí có người trực tiếp gọi nàng: “Này, ngươi không đến chào hỏi chủ tử nhà mình sao?”

Ta cảm thấy buồn cười: “Ta tại sao phải ghen ghét ngươi?”

Nhưng ta vẫn c·h·ế·t, ta không thể cầm cự được.

Thôi Noãn rùng mình: “Nam Cẩm Bình, ngươi đừng như vậy, ta sợ lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta lại cảm thấy sống mũi cay cay, giọng nói cũng bất giác dịu đi: “Được, nể mặt ngươi, ta không chấp với nàng ta.”

“Nam Cẩm Bình, ngươi cố lên! Triệu Tư Tắc đã giúp nhà ngươi lật lại bản án, đại ca ngươi sắp trở về kinh rồi! Ngươi tuyệt đối không được c·h·ế·t! Ngươi c·h·ế·t rồi, sau này ta biết tranh đấu với ai?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4