Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Vì thế cô đành phải đeo cặp sách đứng dưới biệt thự Tiết gia chờ anh.

Mọi người vây xem một lần nữa kinh ngạc: "Ah ah, cậu thấy không! Hồ Đào đang giúp Tiết Vọng sửa tóc, bọn họ chắc chắn là một đôi.”

"Cậu đây là đang mời tôi về nhà ăn cơm sao?"

"Không có, mùi rất dễ chịu."

Hồ Đào khởi động máy giặt rồi trở về phòng ngủ ngủ trưa, Tiết Vọng cũng nằm trên sô pha định nghỉ ngơi một lát.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tiết Vọng xuống bếp, anh không hề có kinh nghiệm, vụng về cầm dao thái, đem khoai tây cắt đến chanh bành, còn có mấy lần suýt nữa cắt vào tay.

Nói xong Hồ Đào xoay người muốn đi, Tiết Vọng vội vàng đi đến bên cạnh xe nói với tài xế : "Lão Trần hôm nay không cần đưa tôi đi học!”

“......” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ phút này, Tần Y và Quan Tư Tư đã chuyển thành fan CP của Hồ Đào và Tiết Vọng, hơn nữa bọn họ còn loan tin ra hai người yêu nhau đã lâu. Tiết thiếu gia vì tiểu Hồ Đào mà từ bỏ trường quý tộc tư thục chuyển đến trường Ninh Trung của bọn họ, chỉ để nhìn thấy cô mỗi ngày.

"Cậu ấy còn xoa tóc Tiết Vọng, ôi ôi, thật tình cảm, ngọt c·h·ế·t tôi."

Đến trường học, Hồ Đào vẫn như cũ nằm sấp xuống bàn ngủ bù, Tiết Vọng bởi vì tối hôm qua đi theo cô, cho nên cả đêm cũng không ngủ được, giờ phút này cũng mệt không chịu nổi, liền nằm xuống bàn quay đầu ngủ.

"Tôi mặc kệ cậu chính là không thể làm." Tiết Vọng lại bắt đầu đùa giỡn vô lại.

Dọc đường đi Tiết Vọng đều ở bên tai Hồ Đào nói không ngừng, cô nghĩ thầm Tiết Vọng đường đường là con trai sao có thể nói nhiều như vậy, cô thật sự rất khó chịu, nên dừng bước nghiêm mặt nói: "Tiết thiếu gia, cậu đi bộ đi học chung với một người bình thường như tôi, tôi sợ thân thể quý giá của cậu chịu không nổi, bằng không cậu vẫn là nên ngồi Bugatti của cậu đi.”

Tiết Vọng vừa bỏ tỏi vào, dầu nóng bốc lên, trong nồi bốc lên một làn khói trắng. Tiết tiểu thiếu gia chưa từng nấu cơm nên khi thấy việc này anh muốn nổ tung, hét lớn trốn sang một bên ôm cánh tay Hồ Đào.

"Tôi cảm thấy chúng ta cắt khoai tây trước thì tốt hơn."

Phương Đồng đang cầm sách giáo khoa trong tay giảng dạy hăng hái, nhìn thấy hai người khoan thai đến trễ, lại một lần nữa chỉnh đốn: "Hai bạn nói đi, trong tiết học trước của tôi thì ngủ một ngày, hiện tại lại cùng nhau đến trễ, như thế nào? Hai người sống với nhau à?”

"Đúng vậy thì sao?"

"Khoan đã, áo Hồ Đào mặc trên người không phải là áo khoác Tiết Vọng mặc ngày hôm qua sao?” Tần Y tinh mắt phát hiện ra điều này.

"Đúng vậy, cậu không nói tôi cũng không chú ý, hai người bọn họ là quan hệ gì.”

Hồ Đào làm nửa ngày cũng không xong, Tiết Vọng vẫn cúi đầu có chút khó chịu, thúc giục cô: "Cậu nhanh lên được không, tôi muốn chảy máu não luôn rồi!”

"Tiết Vọng, tôi phát hiện cậu rất thích xuyên tạc ý tứ của người khác."

Hồ Đào không tin tưởng đem chảo giao cho anh, dầu trong chảo đã nóng, cô chỉ đạo Tiết Vọng bỏ tỏi vào trước sau đó mới bỏ khoai tây vào.

Nhưng đám đông xung quanh thậm chí còn phấn khích hơn.

Bởi vì tối hôm qua Tiết Vọng ngủ trên sô pha cả một đêm, nên buổi sáng khi về nhà chuẩn bị cặp sách lại sợ Hồ Đào chờ quá lâu, đến tóc cũng không trải, vì thế hôm nay tóc thật sự rất rối.

Tiết Vọng như trút được gánh nặng ngẩng đầu lên, sờ sờ, phát hiện vẫn còn có chút lộn xộn: "Chậc, tiểu Hồ Đào kĩ thuật này của cậu không được rồi.”

Lúc này Tiết Vọng mới phản ứng lại, anh ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên buông cánh tay cô ra.

"Cậu có thể không làm dưa chuột hay không, tôi không thích ăn."

Nói xong các bạn trong lớp đều cùng nhau "Ồ ồ" ồn ào, đương sự ngược lại không có phản ứng gì. Vẻ mặt Phương Đồng bất đắc dĩ để cho hai người bọn họ tiến vào.

Hồ Đào dùng dao rất tốt, tốc độ rất nhanh đã đem khoai tây cắt thành sợi, vừa muốn bỏ vào chảo chiên, Tiết Vọng ở một bên vẻ mặt chờ mong nhìn cô: "Có thể để tôi thử xem?”

Tiết Vọng tựa vào khung cửa phòng bếp, trêu chọc: "Tiểu Hồ Đào, cậu còn rất toàn năng, biết thu âm ca nhạc lại còn biết nấu cơm.”

"Một cô gái như cậu sao trong nhà lạnh như băng vậy?" Tiết Vọng nhìn quanh bốn phía.

Các bạn trong lớp đều hoài nghi liệu hai người này có phải c·h·ế·t rồi hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồ Đào thấy không đuổi được anh, chỉ có thể chịu đựng anh tiếp tục lải nhải bên tai cô.

"Cảm ơn vì lời khen ."

"Lại còn là hai lần.”

“......”

Tiết Vọng nghe được tin tức này thiếu chút nữa rớt cằm: "Từ khi nào tôi lại từ bỏ gia sản?”

Vì thế trong lớp có tin đồn này, mọi người truyền tai nhau, cuối cùng cũng truyền đến tai hai người họ nhưng lại biến hóa thành Tiết Vọng vì Hồ Đào mà từ bỏ gia tài Tiết gia.

"Cậu nhàn rỗi không có việc gì thì qua giúp đi."

Tiết Vọng thấy rất khó chịu với mái tóc của mình, không có ý tốt cười xấu xa: "Tiểu Hồ Đào, cậu lại giúp tôi giải quyết đi.”

"Vậy cậu cắt đi, tôi đi bóc vỏ hành."

Hồ Đào đi dép lê vào mở cửa tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, cô xắn tay áo lên đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.

"Tôi về nhà ăn."

“...... Rõ ràng là tôi đã làm nó.”

“Không biết.” Hồ Đào đối với ánh mắt của bọn họ lại không cảm thấy hứng thú.

Nhưng cả hai đều quên đặt đồng hồ báo thức.

"Cậu có thể buông tôi ra trước được không?" Hồ Đào nhìn cánh tay mình bị ôm chặt lấy.

Không bao lâu sau, Tiết Vọng cũng đeo cặp sách chạy ra, vẫy vẫy tay với cô.

Từng bộ quần áo của Tiết Vọng đều là hàng hiệu số lượng giới hạn, rất dễ khiến người khác nhận ra, tối hôm qua sau khi Hồ Đào mặc về cũng quên cởi ra.

Tiết Vọng liền đi theo đến cửa nhà cô, vào nhà, diện tích trong phòng không lớn, trang trí cũng là màu lạnh làm chủ.

Hồ Đào nhún nhún vai: "Thật là một câu chuyện tình yêu cảm động.”

Anh đi phía sau cô ngơ ngác hỏi: "Ba mẹ cậu không có ở nhà sao?"

Sau đó, anh vội vàng đuổi theo Hồ Đào, kéo cặp xách của cô: "Hồ Đào sao cậu đi không đợi tôi.”

Tiết Vọng cùng cô đi ra khỏi phòng học, anh đề nghị: "Tiểu Hồ Đào, buổi trưa chúng ta đi ăn bít tết ở Wellington đi? Tôi mời cậu.”

"Không phải Tiết Vọng là học sinh mới tới à, sao họ lại thân thiết thế kia?"

Cô vừa bóc hành tây xong quay đầu nhìn lại thấy khoai tây bị cắt nát trên bàn, thở dài một hơi, cầm lấy dao thái: "Đưa đây để tôi tự cắt.”

Hai người vô cùng ăn ý ngủ cả buổi học.

"Được rồi, vậy thì đến nhà cậu ăn."

Trên người Hồ Đào đang mặc áo khoác của Tiết Vọng, hai người bọn họ bây giờ lại đang lăn ra ngủ mê man, khiến mọi người trong lớp không khỏi nghi ngờ về mối quan hệ của bọn họ cùng với tối hôm qua đã làm cái gì đen tối.

Vốn dĩ Tiết Vọng chỉ là đùa giỡn, vì tự nhiên đến nhà cô không tốt lắm, không nghĩ tới Hồ Đào lại không có từ chối anh.

"Zumaron, làm sao vậy?"

“...... Nó được gọi là xuất huyết não.”

"Được rồi."

Ăn sáng xong, Hồ Đào trở về phòng lấy cặp sách chuẩn bị đi học, Tiết Vọng lại gây khó dễ bắt cô phải chờ anh.

Các nữ sinh hôm qua say mê Tiết Vọng giờ phút này đang đứng cách họ không xa, bàn tán.

"Tối qua hai người bọn họ đã làm gì?” Quan Tư Tư khó hiểu.

"Đúng vậy đúng vậy, tôi nhìn thấy bọn họ ngượng ngùng.”

Buổi trưa sau giờ học, Hồ Đào đói đến mức phải lập tức dời đi, cô nhanh chóng nhét sách vào cặp.

"Công lao của cậu chính là ôm cánh tay tôi kêu to?"

Tiết Vọng đi vào, phòng bếp vốn không lớn hai người đứng có chút chật chội.

"Tôi ở nhà một mình."

Tiết Vọng ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, nhớ tới cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vừa rồi của thiếu nữ bị anh ôm vào trong ngực, thần sắc trong nháy mắt có chút mất tự nhiên.

"Tôi cũng có công lao được không."

Tần Y trêu chọc nói: "Đây chính là cơn buồn ngủ của Hồ Đào truyền cho Tiết Vọng?”

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Chậc, cũng không phải làm cho cậu ăn, tôi tự mình ăn." Vẻ mặt Hồ Đào không nói nên lời.

"Cút." Hồ Đào đá một cước vào đùi của anh.

“...”

Cô cởi áo khoác ra lại lần nữa ngửi thấy mùi bạc hà trên áo khoác, ném vào trong máy giặt, cô vừa thêm nước giặt vừa hỏi Tiết Vọng trong phòng khách: "Tiết Vọng, cậu dùng loại nước hoa nào?”

Vì thế khi tiết học đầu tiên của buổi chiều sắp kết thúc, Tiết Vọng cùng Hồ Đào đồng thời thở hồng hộc dừng ở cửa phòng học.

Anh chạy đến trước mặt Hồ Đào, chỉ vào chiếc xe Bugatti đậu bên cạnh: "Có muốn ngồi xe tôi cùng đi học không."

"Tôi quý giá, tiểu Hồ Đào, cậu đừng xem thường tôi.”

Hồ Đào nhíu mày khó chịu nói: "Tóc cậu lại còn bị thắt nút.”

"Vì tôi thích.”

Chờ khi hai người tỉnh lại, phát hiện bạn học trong lớp đều nhìn bọn họ với ánh mắt nghi hoặc, hai người chớp mắt quay đầu nhìn nhau một cái.

Tiết Vọng nói không nên lời, đưa tay lên gãi đầu : "Ai da, ông đây đã cất công đi bộ đi học với cậu rồi đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đây là hiện tượng bình thường, cậu có thể đừng giật mình hay không."

"Vậy cậu đi học kiểu gì?"

Cô nghi hoặc nhìn về phía Tiết Vọng.

"À à xuất huyết não, vậy cậu nhanh lên một chút."

"Tại sao lúc nào cậu cũng đi theo tôi vậy.”

Chương 2

Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy dưa chuột trên bàn, Hồ Đào vừa muốn cắt nó, đã bị Tiết Vọng đoạt lấy dao.

"Không cần."

Thật trùng hợp, còn cố tình là tiết học của Phương Đồng, quả thực là đập vào họng s·ú·n·g.

Vẻ mặt Tiết Vọng ái muội nhìn về phía Hồ Đào: "Tiểu Hồ Đào, bằng không chúng ta đem tin đồn này biến thành sự đi được không?”

"Đi bộ."

Tiết Vọng khẩn trương nhìn dưa chuột: "Cậu rất thích ăn dưa chuột?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng Hồ Đào đã hoàn thành khoai tây sợi. Cô bảo Tiết Vọng bưng khoai tây sợi lên bàn ăn, còn mình chuẩn bị làm dưa chuột.

Vốn dĩ Hồ Đào không muốn giúp anh sửa sang lại tóc, thấy anh lại đang thúc giục nhanh lên, cô càng thêm không kiên nhẫn, lấy tay tùy ý xoa xoa đầu anh: "Được rồi."

"Nói không chừng trước kia đã quen biết nhau rồi?"

Cuối cùng Hồ Đào cũng không làm dưa chuột, vẻ mặt Tiết Vọng cảm động gắp cho cô một đũa khoai tây sợi: "Nếm thử món ăn lần đầu tiên bổn thiếu gia xuống bếp nấu đi.”

“......”

"Vậy cậu muốn đi ăn ở đâu."

Cô liếc nhìn anh một cái.

"Có chuyện gì xảy ra à, vì sao mà bọn họ chỉ vừa ngủ một giấc mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt đó.” Tiết Vọng gãi gãi đầu đang xù ra như ổ gà khó hiểu.

Hồ Đào biết nếu mình từ chối anh, anh sẽ lại làm khó cô, vì thế cô đã đồng ý sửa lại cái tổ quạ cho anh.

"Không cần.”

Cơm nước xong Tiết Vọng nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Hồ Đào định đem áo khoác Tiết Vọng cho cô mượn đi giặt sạch sẽ rồi trả lại cho anh.

"Cậu nhìn đi hai người bọn họ vừa mới nhìn nhau kìa, giống như là có cái gì đó!”

“......”

"Cũng không biết ai ăn sáng đều có thể bị bỏng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2