Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Chung Linh – Đàm Hành (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Chung Linh – Đàm Hành (1)


Cô gật đầu:

Anh giỏi che giấu, thì cô cũng có thể.

Anh thong thả gật đầu, giọng chậm rãi:

— Ngày mai gặp lại.

Chung Linh gật đầu, khẽ gọi: “Thưa thầy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đó, họ chỉ bàn về phương án phẫu thuật. Làm bác sĩ phụ, cô cũng không cần tìm hiểu nguyên nhân gãy xương.

“…Anh thấy khó chịu ở đâu sao?”

Sau đó, về việc Đàm Hành bị thương, Chung Linh không hỏi thêm nữa. Mỗi ngày, cô chỉ theo lệ thường mà đi buồng bệnh, thăm khám, hỏi xong thì rời đi, không nấn ná giây nào.

“Tôi không hề có ý né tránh bạn học cũ.” Cô bình tĩnh, mực thước nói: “Là vì trước đó, tôi chưa nhận ra cậu.”

Khi mở mắt lại một lần nữa, trong phòng đã có mấy người. Một bác sĩ đeo khẩu trang đang đứng đó.

Mím môi một thoáng, Chung Linh hạ giọng:

Cô thật sự chưa từng ngờ, lại có chuyện trùng hợp đến vậy.

Ánh mắt hai người chạm thẳng vào nhau.

Điều khiến cô sững sờ không phải chuyện ngã gãy xương. Con người khi vận rủi, đôi khi chỉ cần vấp nhẹ cũng có thể gãy xương.

Thầy dừng lại, nhìn vẻ mặt cô, hỏi: “Sao trước đó không nói?”

Cô sững người, lúc ấy mới chợt nhớ khẩu trang đã bị giằng rơi mất trong lúc chen lấn vừa rồi. Bản năng khiến cô đưa tay khẽ chạm lên mặt, ánh mắt lộ rõ sự ngẩn ngơ, bối rối.

Cô lặng vài giây, chỉ khẽ gật nhẹ, đáp:

người nằm trên bàn mổ lại chính là người cô từng yêu thầm suốt những năm tháng cấp ba.

Chỉ duy nhất, cô không hề nghĩ đến khả năng——

“Anh ấy…” Chung Linh im lặng giây lát, cuối cùng thành thật, “là bạn học cấp ba của em.”

“Bác sĩ, bao lâu nữa tôi có thể xuất viện?”

“Sao thế? Gặp khó khăn à? Cứ nói với thầy, nếu giúp được, thầy sẽ giúp.”

“Bác sĩ Chung, thì ra làm kiến trúc sư cũng nguy hiểm thế này sao?”

“Sao vậy?”

Chung Linh mím nhẹ môi, quay sang Đàm Hành:

“Quá nhiều năm không gặp, quả thực tôi đã quên mất dung mạo của bạn học Đàm.”

“Anh nôn nóng muốn ra viện đến vậy sao?”

Anh khẽ nâng đôi mày:


Dù không phải bác sĩ chính, cảm giác đó vẫn rõ rệt đến mức khó tả.

Hôm ấy, khi Chung Linh đến kiểm tra, cô hỏi:

“Không sao cả.” Chung Linh lắc đầu, “Tôi về phòng làm việc. Cô ở đây để ý giúp tôi, có gì bất thường lập tức báo.”

Chung Linh rất hiếm khi cảm thấy một ca mổ dài dằng dặc. Từ lâu cô đã quen với nhịp sống như thế.

Chung Linh đáp, đều đều:

Chung Linh: “Dạ?”

“Dù sao cũng là bạn học, đúng lúc. Thầy giao cho em phụ trách ca này luôn. Vài hôm nữa thầy phải đi công tác, sau đó tình trạng hồi phục ra sao, em chú ý sát sao nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Linh hơi thu mắt lại:

Nghĩ vậy, Chung Linh liền ngẩng đầu, giả bộ thản nhiên:

Cô hơi muốn từ chối, nhưng lời ra đến môi, cuối cùng vẫn nuốt lại.

Chung Linh giả bộ bình tĩnh, lập tức dời mắt đi, nói giọng công việc:

Đàm Hành mỉm cười nhạt, không nói là nôn nóng, cũng chẳng bảo là không. Chỉ đáp:

“Tôi hỏi vậy thôi.”

Chỉ một thoáng, anh bồi thêm câu:

Chương 82: Chung Linh – Đàm Hành (1)

“Nghe nói là bị ngã.”

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại chẳng khỏi cảm khái: Đàm Hành quả thật là người như thế, dẫu trong tình cảnh bệnh tật chật vật, anh vẫn giữ được phong thái quang minh tuấn tú, giống như mảnh tuyết vĩnh cửu trên đỉnh sơn cao, thanh lãnh, bất khả xâm gần.

Thầy gật đầu: “Ngạc nhiên lắm sao? Bệnh nhân ngã gãy xương, chúng ta tiếp nhận đâu phải ít.”

Chỉ là, ngay sau đó, đối phương đã dời mắt, bắt đầu hỏi anh vài câu.

Thực ra lúc ca phẫu thuật kết thúc, thuốc mê đã dần tan, nhưng đầu óc mơ màng, người không tỉnh táo, nên anh lại thiếp đi.

“Bác sĩ Chung thích đeo khẩu trang đến vậy à?”

Người trợ lý bối rối, ngập ngừng:

Thầy bật cười: “Ý gì đây?”

“Ra vậy.” Anh chậm rãi buông lời, khóe môi như có như không:

Bác sĩ Chung: Anh biết là tốt.

Hàng mi Chung Linh khẽ run, không đáp.

“Bác sĩ Chung.” Anh bất ngờ gọi cô, ngắt lời.

“Tưởng thế nào?”

“?”

“Em quên chưa hỏi… bệnh nhân bị thương thế nào ạ?”

“Chị yên tâm.” Y tá gật đầu.

Chính quyền cân nhắc nhiều phía, cuối cùng tìm đến văn phòng của anh và thế là Đàm Hành gánh lấy. Nào ngờ, ngay ngày đầu tiên nhóm của anh đến công trường khảo sát, đã bị dân cư xua đuổi. Trong lúc xô đẩy hỗn loạn, anh đứng ngay bên sườn dốc, bị va chạm rồi ngã lăn xuống triền núi nhỏ, dẫn đến gãy xương.

“Đeo khẩu trang để phòng lây chéo.”

Anh nhận ra ánh mắt của cô, liền thản nhiên nhìn lại.

“Bác sĩ Chung, có chuyện gì vậy?”

Trong những ngày kế tiếp, giữa Chung Linh và Đàm Hành hầu như không có nhiều qua lại.

“…”

“Có lẽ là anh ấy hơi… kém may mắn.”

Thầy hiểu, không gặng hỏi thêm, chỉ đáp:

Đàm Hành chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn, ánh mắt lạnh đi, không cần lời.

Đàm Hành tỉnh dậy đã là vài tiếng sau.

“Đỡ tôi dậy.”

Phẫu thuật kết thúc, thay xong áo mổ, cô theo thầy về văn phòng.

Nghe thế, trợ lý thoáng khó xử:

Cũng chính khoảnh khắc này, cô mới rõ: thì ra Đàm Hành đã sớm nhận ra cô. Chỉ vì cô luôn che giấu sau chiếc khẩu trang, nên anh không vội vạch trần. Hoặc có lẽ, anh cố tình chờ đợi, muốn xem cô sẽ giả vờ đến bao lâu.

“Em cứ tưởng chỉ trùng tên thôi,” giọng cô rất khẽ, “nên không nghĩ nhiều.”

Nhìn dáng vẻ như muốn nói lại thôi của cô, thầy cau mày hỏi:

Chung Linh thấp thoáng nhận ra ẩn ý trong câu nói, thoáng nghi hoặc:

Cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Tôi…” Cô gượng gạo cúi thấp hàng mi, nhỏ giọng: “Không rõ nữa.”

Bao năm qua, tuy không chủ ý nhớ tới Đàm Hành, cũng chẳng theo dõi tin tức về anh, nhưng đôi lúc, vẫn vô tình nghe bạn bè loáng thoáng nhắc đến, rằng anh đang ở đâu, thành tựu thế nào. Thậm chí đôi khi, bóng dáng gương mặt ấy còn bất chợt hiện về trong trí nhớ.

Lời nói ấy, cô biết rõ, giả dối đến mức nào.

“Anh có chỗ nào khó chịu không?”

Rõ ràng trước ca mổ cô đã xem kỹ, vậy mà chẳng hiểu vì sao, giờ cô vẫn muốn nhìn lại một lần nữa.

——

Khi biết rõ sự tình, một cô y tá còn thì thầm với Chung Linh:

Chưa kịp để anh trả lời, cô đã nghiêng mắt nhìn sang trợ lý: “Chân anh ấy còn chưa thể chịu lực, tình trạng vẫn chưa hồi phục, không nên tùy tiện đi lại. Dù có đi lại, cũng không thể tới chỗ ồn ào như thế này, rất dễ bị va chạm, gây tái thương.”

Cô y tá theo sau, ngạc nhiên hỏi:


“Ý anh là gì?”

Cô được thầy gọi đi hội chẩn một ca phẫu thuật. Đây là ca mổ cần cô đảm nhận vị trí bác sĩ phụ.

Ánh mắt hai người thoáng giao nhau. Đàm Hành mơ hồ cảm thấy vị bác sĩ này có chút quen.

Từ chính miệng Đàm Hành, dẫu có hỏi cũng chẳng khai thác được gì. Song qua lời vị trợ lý tận tâm bên cạnh, Chung Linh mới tỏ tường nguyên do tai nạn: Đàm Hành vốn là kiến trúc sư, gần đây tiếp nhận một dự án công ích của chính phủ. Ban đầu, công trình vốn do một văn phòng khác đảm trách, nhưng mới bắt đầu đã liên tục vướng mắc, khiến dân cư địa phương bất bình, khiếu nại dồn dập, thậm chí còn nảy sinh xung đột.

Trong bệnh viện, vi khuẩn vốn nhiều, lý do này quả thật chính đáng.

“Ồ?” Thầy ngạc nhiên nhướn mày, “Sao giờ mới hỏi?”

“Có thân nhân bệnh nhân gây rối.”

“Khôi phục tốt thì khoảng một tuần nữa.” Giọng cô bình thản, không chút dao động “Nhưng xuất viện không đồng nghĩa với việc anh đã hoàn toàn bình phục đâu nhé.”

“Bên kia…” – chưa kịp dứt câu, đã nghe tiếng huyên náo vọng đến. Chung Linh liền xoay người rời đi, cũng chẳng kịp để tâm đến bệnh nhân phía sau.

“…”

Không còn cách nào, trợ lý đành đỡ anh đứng lên, lại đưa cây nạng vào tay.

“Có cảm thấy… thế này thoải mái hơn chút không?”

Đàm Hành chau mày:

“Tôi còn tưởng—”

Đàm Hành khẽ nhấc mí, ánh mắt vẫn chuyên chú nơi cô, định mở lời, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã:

Nghe ra tầng nghĩa phía sau, Chung Linh lập tức nghiêm trang đáp:

Trợ lý gật đầu:

Chung Linh chưa từng nghĩ đến chuyện, lần tái ngộ với mối tình thầm mến thuở cấp ba, lại diễn ra trong tình huống thế này.

Anh khẽ “ừ” một tiếng, bỗng hỏi:

Cho đến khi thật sự bước vào phòng phẫu thuật, nhìn rõ người đang nằm đó, cô mới chắc chắn——

Chung Linh liền cảnh giác:

Cậu ta không tiện nói thật rằng chính ông chủ ép buộc phải đi theo.

“Nhưng chân anh chưa lành…”

Cô ngoảnh lại:

Ngay từ khi thầy đưa cho cô hồ sơ bệnh án, vừa nhìn thấy cái tên ấy, Chung Linh đã thoáng nghĩ: Có lẽ chỉ là trùng hợp. Thế giới này bao nhiêu người trùng tên trùng họ, không nhất thiết phải là anh ấy.

Cái khiến cô bất ngờ là——một người như Đàm Hành, lại có thể ngã đến mức phải mổ?

“Sau này chú ý một chút. Nơi này nhiều người, rất dễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”

“Không.”

Trợ lý: Tôi còn tồn tại trong câu chuyện này không vậy?

Xung quanh tựa hồ lặng đi vài giây. Rồi khi Chung Linh hoàn hồn, ngước lên, liền bắt gặp nụ cười mơ hồ phảng phất nơi đáy mắt Đàm Hành.

“Vậy thì là lỗi của tôi rồi.”


Một lần nữa – bốn mắt giao nhau.

Trong giọng điệu của anh thấp thoáng ý cười, khiến Chung Linh bất giác ngước nhìn thêm một lần nữa.

“—tưởng rằng bác sĩ Chung không muốn cùng tôi, một người bạn học cũ, ôn lại chuyện xưa, cho nên mới che kín gương mặt.”

“Hiểu rồi.”

Chung Linh quay về phòng làm việc, ngẩn người ngồi mấy phút. Sau đó mở máy tính, lại lật xem các kết quả kiểm tra của bệnh nhân.

“Phục hồi chức năng không cần vội, trước mắt đừng vận động quá nhiều.”

Đàm Hành nhìn cô, khẽ nhướng mày:

“Bác sĩ Chung!”

“Anh còn vấn đề gì khác không?”

“Lỗi vì gương mặt tôi chẳng đủ khiến bạn học ghi nhớ.”

Trước khi đi, Chung Linh đã đoán ca này hẳn khá phức tạp, đến mức phải mời thầy trực tiếp ra mặt. Cũng có thể bệnh nhân có thân phận đặc biệt, mới khiến thầy cô phải đích thân tham gia.

Chung Linh khẽ lắc đầu, cũng không có ý trách cứ gì. Giọng cô nhu hòa hơn, chậm rãi dặn dò:

“Rõ rồi, cảm ơn bác sĩ Chung đã nhắc nhở.”

“Không.” Anh trả lời, ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp: “Khẩu trang của cô đâu rồi?”

Chung Linh ngẩn ra, đối diện ngay ánh mắt sâu thẳm như hồ u tịch kia. Nhịp tim cô khẽ loạn, khóe môi run nhẹ:

Giọng Đàm Hành trầm xuống:

Sau khi ghi nhận câu trả lời, Chung Linh dặn dò thêm vài điều, rồi rời khỏi phòng bệnh.

“Ngã…?” Chung Linh ngẩn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đỡ tôi dậy.”

“…”

“Đi xem thử.” Đàm Hành quay sang trợ lý “Có chuyện gì vậy?”

“Ừm?”

Nghe cô nói vậy, anh chẳng nổi giận, chỉ bật cười khe khẽ, giọng đều đều:

Cô cũng không rõ liệu anh còn nhớ ra mình là bạn học năm xưa, hay đã nhận ra gương mặt quen thuộc ấy chưa. Mọi đối thoại đều giới hạn trong phạm vi bệnh tình, dừng lại ở mức hỏi – đáp thưa thớt, lạnh nhạt như công vụ.

Trợ lý vâng lời, chạy ra nhìn, rồi trở vào:

“Xin lỗi.”

“Thật sao?” Giọng anh có vẻ hồ nghi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em sang đây làm gì?” Thầy ngoảnh lại nhìn, “Em theo sát tình trạng bệnh nhân này giúp thầy.”

Khi họ đi đến nơi, bảo vệ bệnh viện đã kịp thời can thiệp, tách những kẻ gây sự ra. Đàm Hành đảo mắt một vòng, bắt gặp Chung Linh đang đứng phía trước, giọng ôn hòa mà kiên quyết, trấn an thân nhân bệnh nhân. Chiếc khẩu trang trên mặt cô chẳng rõ do vô tình rơi xuống hay tự tay gỡ bỏ, để lộ gương mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt vẫn sáng, sống mũi thanh tú, hầu như không khác biệt bao nhiêu so với dáng vẻ thời trung học.

Vừa bước ra ngoài, cô tháo khẩu trang, khẽ thở ra một hơi.

“Gì ạ?”

Nửa tháng trôi qua, tình trạng của anh dần khởi sắc, thậm chí đã có thể chống nạng đi lại trong phòng.

không phải trùng hợp. Chính là người ấy.

Khi đám người gây rối đã bị đưa đi, Chung Linh cùng đồng nghiệp dàn xếp, tản hết những kẻ đứng xem. Đám đông vừa rời, cô khẽ thở ra một tiếng, toan quay về phòng làm việc. Nhưng khi ngoảnh lại, ánh mắt bất ngờ chạm ngay bóng dáng anh đứng nơi xa.

Khi nói câu ấy, ánh mắt anh vẫn chuyên chú trên gương mặt cô. Giọng điệu bình thản, không nghe ra cảm xúc nào, nhưng chẳng hiểu sao, Chung Linh lại cảm thấy anh đang ngầm châm chọc.

“…Em muốn biết.”

Nghe thế, anh khẽ nhướng mày, khóe môi cong nhẹ:

Nghe vậy, cô mỉm cười: “Cũng không có vấn đề gì lớn.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chung Linh hơi sững lại, rồi chau mày bước về phía Đàm Hành, gương mặt giữ nguyên vẻ nghiêm nghị: “Anh sao lại tới đây?”

Đàm Hành: “…”

Trợ lý ngẩn ra:

Đàm Hành nhìn cô, đáp gọn:

Thế nhưng lần này, cô lại thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh nên trở về—”

“Cụ thể thì thầy cũng không rõ lắm.” Thầy nhìn cô, “Em muốn biết, đợi cậu ta tỉnh thì tự hỏi đi.”

Những lời sau, Chung Linh không nói ra. Cô biết, cả Đàm Hành lẫn trợ lý đều hiểu.

“Bạn học Đàm đã hiểu lầm rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Chung Linh – Đàm Hành (1)