Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: “Chẳng lẽ lúc đó anh đã để ý đến em rồi…”
“Thật mà.”
Anh nhớ, Caroline và Nhâm Hoài Mộng từng nói, cô vốn không thích lái xe, đặc biệt là đường cao tốc. Cô là kiểu “nếu có thể không lái thì sẽ không lái”. Ấy vậy mà, chỉ bằng nỗ lực của mình, năm ngoái cô đã ký được hợp đồng truyền thông cả năm cho một hãng xe, còn tập được kỹ thuật đua cừ khôi.
“Em tin.” Cô nghiêm mặt nhìn anh, “Sau này đừng nói vậy nữa.”
“Thật mà, anh không tin à?”
Chỉ có điều cô không ngờ, điểm đến lại là câu lạc bộ đua xe.
Anh siết cô vào lòng, môi khẽ chạm lên mái tóc mềm, đặt một nụ hôn nhẹ tựa lời thề.
Cảm nhận hơi ấm ấy, nơi khóe môi cô, một nụ cười chầm chậm nở ra.
“Thực ra em thích chỗ này lắm. Trước đây em từng tới với Chung Linh.”
…
Tháo dây an toàn, anh ôm lấy cánh tay cô, siết nhẹ: “Xin lỗi, anh sẽ chú ý.”
“Đến bao giờ vậy?”
Bước xuống xe, cả hai chợt khựng lại khi thấy một nhóm người đang tiến về phía này.
“…” Cô không tin, “Làm gì có chuyện đó.”
Trước khi Chương Uẩn Nghi gửi tín hiệu cho anh, Chu Đình Tắc đối với cô chỉ có khâm phục và tán thưởng – mà tất cả những điều ấy, đều nảy sinh trong bối cảnh biết cô chẳng ưa mình.
“Anh quan tâm em ghê nha,” Chương Uẩn Nghi cố ý trêu chọc, “Không lẽ hồi đó anh đã phải lòng em rồi hả?”
Hồi xảy ra tai nạn, mấy người ngồi sau đều được ôm che chở. Chỉ riêng cô… không một vòng tay, không một câu hỏi han.
“Đừng sợ,” anh an ủi, rồi như biết lời an ủi ấy chẳng mấy tác dụng, bèn chậm rãi bổ sung: “Cho dù có sơ suất… cũng đáng.”
Cô không giải thích, nhưng anh biết. Chắc hẳn cô từng gặp chuyện ứng nghiệm tới rợn người, nên mới căng thẳng vậy.
Cô nghẹn lời, vội nói: “Anh… quẹt miệng ngay!”
Anh nắm tay cô, khẽ cào lòng bàn tay, giọng nhẹ bẫng: “Có bạn gái bên cạnh, đáng chứ.”
Gọi một tiếng xong, cô mới đáp:
Cô sững sờ: “Gì cơ?”
Dù không trực tiếp chứng kiến, anh cũng hình dung ra được sự cố gắng của cô.
Nghĩ thế, cô tò mò hỏi:
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Cô mở to mắt: “Ý gì?”
Xe chạy ra con đường rộng thênh thang.
Tất nhiên Chương Uẩn Nghi không quên chuyện đó, chỉ là không ngờ Chu Đình Tắc lại nắm rõ đến thế.
Nhắc tới bạn, cô bảo: “Có dịp em giới thiệu hai người.”
Trước khi bắt đầu, cô nói mình căng thẳng.
Anh tháo dây an toàn cho cô, hỏi:
Nghe vậy, chân mày Chu Đình Tắc hơi nhướng, “Em vừa gọi anh là gì?”
“Muốn thử không?”
Ngừng một nhịp, anh ta hỏi ngược: “Còn hai người?”
“Lần sau anh sẽ chú ý.” Anh hứa.
“…Không có, em chỉ lo cho anh thôi.”
Làm việc với hãng xe, chắc chắn cô phải tìm hiểu kỹ ngành này, dù ban đầu xa lạ, không am hiểu. Anh đoán cô thậm chí còn từng lái thử nhiều mẫu xe của hãng.
“Cũng chẳng hẳn là gắng. Anh biết vì sao em ghét cao tốc không?”
“Còn có sếp.” Chu Đình Tắc nói.
“Sao anh chẳng thấy ngạc nhiên gì hết vậy?”
Nhưng khi bắt đầu, cô như biến thành người khác gương mặt điềm tĩnh, tốc độ giữ ở mức ổn định, không nhanh quá cũng chẳng chậm. Tới khi dừng hẳn, cô không xoay đuôi xe, vì vốn không biết làm.
“Hơn hai năm… sao vậy?”
Cô gật đầu, không nói thêm.
“Em nói đi.” Anh cúi mắt nhìn cô.
Cô lắc đầu khe khẽ: “Không sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ổn chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Nhưng không phải em lái, nên anh đừng lo.”
Đến cú drift cuối cùng và dừng hẳn, cô vẫn còn hơi ngẩn ngơ.
“Anh mau thắt dây lại đi, em sắp khởi động rồi.” – Giọng cô pha chút hồi hộp.
“Được.”
“Anh sợ không?” Giọng cô có chút thấp thỏm.
Hai người ôm nhau trong xe một lúc lâu, đến khi bên ngoài, từ xa vọng lại tiếng ồn ào náo nhiệt, họ mới chịu buông ra.
“Lý lẽ đó em hiểu.”
“Vậy sao anh không ngạc nhiên khi em từng lái xe đua?”
“Chị C nói gì với anh vậy?”
Cô bình tĩnh lại rồi hỏi:
Cô theo anh bước vào, thấy anh chào hỏi thân quen với chủ sân rồi giới thiệu mình.
“Năm trước Tư Duy giành được hợp đồng PR cả năm của một hãng xe nổi tiếng, dự án đó là em ký được.”
Anh tháo mũ bảo hiểm, liếc sang:
Nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, cô nghiêng đầu:
“Tổng giám đốc Chu.” Cô nghĩ ngợi, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.
“Tổng giám đốc Kỷ.”
Nghĩ vậy, cô lập tức kìm lại cơn bốc đồng trong đầu, làm ra vẻ vô tội:
Anh cúi đầu, bất ngờ hôn nhẹ lên cổ tay cô, giọng trầm thấp:
“…”
“Anh tin.”
Mím môi, cô nói nhỏ: “Nhưng kỹ thuật em đâu bằng anh, em chỉ sợ… có sơ suất.”
Xong, anh còn giơ tay báo cáo: “Báo cáo, em xem, anh thắt xong rồi.”
Kỷ Việt Trạch nhìn hai người đang đứng sóng vai, đáp: “Mới nãy thôi.”
Cô khựng lại, đưa tay chạm mũi, cười gượng:
Sao lại nói mấy lời gở thế.
“Đúng là em không thích, nhưng em lái được.”
“Lúc nãy anh lái, em có sợ không?” Anh hỏi lại.
“Có lần gặp tai nạn. Em ngồi ghế phụ, tận mắt thấy mấy xe đâm liên hoàn.”
Cô ngẩn ra, hiểu ngay hàm ý.
“Anh lái trước đi, để em quen đường đã.”
Ngồi trong xe anh, cô biết anh lái xe bình thường rất ổn định, kiểu ổn định đến mức có thể ru cô ngủ. Nhưng đua xe thì lại khác hẳn.
Từ lúc về nước, anh mới đến đây hai lần, cả hai lần đều là do Mạnh Tuy rủ.
Qua vài nhịp, cô tháo dây, nghiêng người ôm chầm lấy anh: “Bạn trai ôm em một cái là được.”
“Muốn biết à?”
“Muốn chứ.”
Cô bật cười: “Em không thích lái ngoài đường, chứ không ghét đua xe.”
“Anh đoán rồi.” Giọng anh trầm lại.
“Trong mắt anh, em chính là như vậy.”
“Muốn tự lái một vòng không?”
Anh câm lặng, nhưng vẫn thấy mình sắp xếp chưa ổn.
“Có dịp thì anh hỏi thử xem.”
“Có chứ.”
Cô bật cười trước giọng điệu mỉa mai của anh, bất lực nhún vai:
Dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn bất ngờ trước sự thuần thục và tốc độ mạnh mẽ khi anh cầm lái.
“Sao còn tin mấy chuyện này?”
Mặc xong đồ đua, anh hỏi:
Nhưng giữa hai người vốn không đủ thân, anh ta cũng chẳng thể ép.
Anh hiểu ý, khẽ “Ừ”.
Trong khoảnh khắc ấy, Chương Uẩn Nghi suýt chút nữa đã buột miệng nói: Thực ra hôm nay mình không ra ngoài cũng được.
Anh không tỏ ra bất ngờ, chỉ gật nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh bật cười, rồi bất chợt hỏi:
Những lời không căn cứ, họ chẳng cần để tâm.
Cô chỉ đơn thuần… không thích.
Anh biết cô vốn thích những trò cảm giác mạnh và cũng biết những thứ này có thể giúp cô xả bớt áp lực.
Hít sâu một hơi, cô nói: “Em chuẩn bị lái đây.”
Và thực tế đúng là thế.
Cô biết anh vững vàng tới mức nào, cũng tin anh sẽ không để mình gặp chuyện.
“Vẫn bận chứ, tối qua mới xong việc thôi.”
Chương Uẩn Nghi khẽ mỉm cười chào lại, rồi cùng anh đi thay đồ.
“Vậy mình đi thôi?”
“Anh đã nghe những gì?”
Và cô cũng biết, những yêu cầu ấy của anh chẳng hề vô lý.
“Nói chung là giám đốc Chương không chỉ xinh đẹp mà còn rất giỏi giang.”
Câu trả lời này nghe cứ như một trò đùa lạnh, khiến đám người đi cùng Kỷ Việt Trạch lập tức có biểu cảm khó tả.
Mà anh, vì đoán được suy nghĩ của cô, nên dù có khâm phục cũng sẽ không bao giờ để lộ.
Rõ ràng là anh không tin.
Anh tháo mũ, xoa thái dương: “Anh vừa quên mất chuyện em không thích lái xe.”
“Ừ.”
“Anh nghe không ít lời đồn về giám đốc Chương.”
Từ đầu tới cuối, anh chưa từng để tâm quá mức tới sự “chán ghét” ấy. Anh hiểu, cô chỉ thấy anh quá thẳng tay, quá khắt khe, soi mói từng ly từng tí.
“…” Cô vừa buồn cười vừa bất lực liếc anh, rồi lập tức tập trung lại.
“Kỹ thuật đỗ xe của hàng xóm em sao lúc hay lúc dở thế nhỉ,” anh nhìn theo ánh mắt cô, buông một câu nửa đùa nửa thật.
Cô cười:
“…”
Cô lắc đầu: “Không sợ.”
Trước đây, tuần nào anh ta cũng rủ cô, mà lần nào cô cũng nói bận khi thì về quê, khi thì tăng ca, hoặc giúp đồng nghiệp trông con. Lý do phong phú đến mức… nghe đã biết là bịa.
Cô chẳng buồn đoán. Trong thâm tâm, cô biết rõ năm ngoái Chu Đình Tắc vẫn chưa để ý đến mình.
Sân đua nằm ở ngoại ô, diện tích rất rộng, xung quanh h gần như không có nhà dân.
“Không cần xin lỗi. Nếu em thật sự sợ lái, em đã không ngồi vào đây từ đầu rồi.”
Khi nhận ra hai người vừa bước ra từ trong xe, ánh mắt đôi bên giao nhau mấy giây, không ai lên tiếng.
Cô không truy hỏi quá khứ, chỉ liếc anh một cái đầy trách móc: “Em không đoán đâu.”
Kỷ Việt Trạch khẽ “ừ”, đưa mắt nhìn quanh: “Chỉ có hai người à?”
Dù cô vẫn cố gắng làm được như vậy, nhưng đôi khi nghe mấy lời thị phi vô nghĩa ấy, cô vẫn thấy bực mình, khó chịu.
Nếu thật sự khi ấy đã thích, họ đâu phải lề mề tới tận năm nay mới thân quen. Cô là kiểu người nói làm liền, anh cũng vậy. Họ đều là những người, một khi nhận ra đối phương có điểm khiến mình rung động, xác định tình cảm đã vượt quá ngưỡng ngưỡng mộ thuần túy, thì sẽ lập tức phát tín hiệu.
Xe dừng lại gọn ghẽ, êm ru.
“Trước đây từng lái chưa?”
Chương Uẩn Nghi khẽ “hừ” một tiếng, kiêu ngạo nhướng mày:
“Không cần gắng đâu.” Anh nói.
“Hồi đó có bữa tiệc, trùng lúc gặp ông chủ hãng xe là đối tác của em. Caroline kể chuyện em vất vả thế nào mới ký được hợp đồng.”
Anh khẽ cười:
“Lúc đó anh vẫn là tổng giám đốc Chu mà.”
Chu Đình Tắc nhướng mày, ánh mắt như cất giấu ý cười:
Lúc rủ cô tới đây, anh chỉ nghĩ muốn giúp cô xả stress. Cô thích boxing, thích leo núi, anh đoán chắc cô cũng sẽ thích tốc độ đường đua.
“Ừ?” Chu Đình Tắc khẽ đáp.
“Thư giãn một chút.”
Nhìn cô sốt ruột, anh dở khóc dở cười mà làm theo.
Chiếc xe của cô đã được đưa sang chỗ của Chu Đình Tắc, hôm nay anh sang tìm cô bằng một chiếc xe khác của mình.
“Có tốt có xấu,” anh nói, “Chỉ cần nghe cái tốt thôi.”
Anh hơi sững lại, rồi thoáng chợt hiểu.
Kỷ Việt Trạch: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Đình Tắc giơ tay, bật nhẹ lên mũ bảo hiểm của cô: “Em đoán xem.”
Anh nhìn trọn quá trình, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia tán thưởng, xen lẫn xót xa.
“Không hẳn là hay, chỉ thỉnh thoảng thôi.”
Cuối cùng, vẫn là Chu Đình Tắc phá vỡ sự im lặng ấy:
“Xin lỗi em.” Anh nói.
Cả hai đều có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Khi cô khởi động xe, anh hỏi:
“Caroline với trợ lý Nhâm từng nói.”
Chu Đình Tắc khẽ cong môi: “Lái đi.”
Chương Uẩn Nghi làm như không nhận ra ẩn ý trêu chọc, chỉ mỉm cười:
Phía bên kia cũng dừng bước.
Được câu trả lời ấy, anh mỉm cười như lường trước: “Thế thì anh cũng không sợ.”
Hai người lái xe ra ngoài.
Vậy nên cứ giữ khoảng cách, không ai chịu bước gần hơn.
…
Ánh mắt hai người giao nhau.
Khi từ hầm xe bước ra, Chương Uẩn Nghi thấy xe của hàng xóm đã đỗ gọn gàng hơn hẳn thường ngày — chắc là vì bên cạnh đang có chiếc SUV địa hình to lớn của Chu Đình Tắc.
Nhưng rồi, cô chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, ở nhà cô không có “dụng cụ hỗ trợ gây án”, thế nên ra ngoài vẫn an toàn hơn.
“Vài lần rồi,” cô thành thật đáp.
Cô khẽ sững lại, cảm giác bực bội bỗng tan biến.
“Chắc toàn tin xấu chứ gì?”
Rồi dạo gần đây, khi Nhâm Hoài Mộng nhờ anh đưa em lên núi cắm trại, cô ấy cũng nhắc – bảo em không thích cao tốc, sợ em khó chịu.
Chương Uẩn Nghi chớp chớp mắt, giả vờ chẳng hiểu: “Là ý gì?”
Cô nghĩ ngợi:
“Được.” Anh nhìn cô, “Chắc chắn không sao?”
Chương 48: “Chẳng lẽ lúc đó anh đã để ý đến em rồi…”
Anh ngoan ngoãn làm theo.
Anh im lặng.
Từ sedan, SUV gia đình cho tới siêu xe thể thao cô nhất định đã trải nghiệm hết, vì chỉ khi tự mình lái, cô mới viết được những chiến dịch quảng bá vừa thuyết phục vừa ấn tượng.
“Em quên rồi à?”
Bị chặn họng, Kỷ Việt Trạch thôi không bắt chuyện với anh nữa, quay sang Chương Uẩn Nghi, nửa cười nửa không:
Chu Đình Tắc không mở định vị, Chương Uẩn Nghi cũng chẳng hỏi sẽ đi đâu. Với cô, đi đâu không quan trọng, miễn là đi cùng anh.
“Sao lại đưa em đến đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô trừng mắt nhìn anh, ý tứ rất rõ: Anh mà dám nói không tin, thì cứ chờ đấy.
Anh thấy sắc mặt cô vẫn ổn, đứng dậy lấy chai nước mở nắp đưa cho cô:
“Eva cuối tuần này rảnh rồi à?”
Hai người đổi chỗ.
Cô chậm rãi “ừ” một tiếng, khóe môi cong cong:
“Một tiếng trước.” Chu Đình Tắc đáp.
“Thế nào?” Tháo mũ bảo hiểm, cô hớn hở hỏi. “Em lái ổn không?”
“Quên gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật không?”
Đã lâu rồi cô không chạm vô vô-lăng đua, lòng vẫn phập phồng.
“…”
“Trước đây anh hay chơi cái này à?”
Dẫu hiểu nhau, dẫu thấy đối phương có những việc làm vô cùng xuất sắc, cũng sẽ không mở miệng khen ngợi. Chính vì thế, mới chậm chạp đến năm nay mới thân hơn, rồi tiến xa hơn.
“Không sao.” Cô mỉm cười, rồi tò mò: “Mà sao anh biết em không thích lái?”
Cô nghi hoặc:
“…” Câu trả lời ấy khiến anh chẳng biết phải làm sao, chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “Biết người biết ta.”
Đôi mắt cô sáng hẳn lên:
Từ đó, cứ nghĩ tới cao tốc là tim cô lại chùng xuống.
Sao anh dám không tin cơ chứ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.