Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: “Tôi đến đón em nhé”

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: “Tôi đến đón em nhé”


Anh nheo mắt nhìn màn hình, rồi bấm gọi.

Chương Uẩn Nghi vốn xuất sắc, xứng đáng để nhiều người yêu thích.

“……”

“… Cũng bình thường thôi,” Chương Uẩn Nghi làm bộ như chẳng nghe ra hàm ý phía sau, nghiêm túc trả lời:

Anh im lặng.

“Chu Đình Tắc, kỳ nghỉ vui vẻ.”

Nghe vậy, anh ấy cũng chỉ nhún vai, cười nhạt:

Chu Lý Đàn lắc đầu:

“Tôi biết cậu chẳng để tâm, nhưng tôi nghe thấy lại ngứa tai.” Mạnh Tuy hừ một tiếng, thẳng thắn nói: “Bọn họ làm tôi khó chịu, tôi không thể để họ quá vênh váo.”

“… Vậy tôi vào nhé?”

“Trong thư phòng đọc báo cáo, lát nữa xuống.”

Thấy anh bước vào, Chu Lý Đàn liếc nhìn từ đầu đến chân, thuận miệng hỏi:

Ông nhướn mày, cũng không hỏi thêm.

“Đủ rồi, dù sao sau này cậu vẫn phải qua lại với họ.”

Mạnh Tuy: “Bận gì? Eva chẳng phải về quê rồi à?”

“Cảm ơn anh,” cô nói.

Anh khẽ cười, đáp:

Chu Đình Tắc: “Hửm?”

Giọng anh thấp êm, len vào tai khiến vành tai cô thoáng nóng lên. Cô không nói gì thêm.

“Mới mười giờ mà.”

“…” Mạnh Tuy dụi mắt, liếc đồng hồ:

Chu Đình Tắc ngắt máy xong, trầm ngâm mấy giây, rồi trước khi lên xe, anh nhắn cho Chương Uẩn Nghi một tin:

“Mạnh Tuy vẫn như cũ, bảo vệ cậu đến cùng.”

Anh ấy nhếch môi:

“Không cần cảm ơn, tôi còn đang kiếm thêm thu nhập mà.”

Anh ừ khẽ, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô:

Hai mươi phút sau, khi máy bay của cô cất cánh, anh mới lái xe về nhà bố mẹ.

Cậu biết cô ấy về quê từ khi nào?

“Hôm nào về?”

“…”

Anh bật cười khẽ, như thỏa hiệp:

“Cậu đừng vòng vo khen Eva trước mặt tôi, tôi biết cô ấy rất giỏi, ai cũng thích, ý tôi là—”

“Ê, Tuy ca, Chu Đình Tắc không đến à?”

Anh khẽ nhíu mày, nhắn lại:

“Không rõ, bà ấy chưa bàn với bố.”

Mạnh Tuy đã quen anh nhiều năm, đương nhiên hiểu ngay dấu chấm hỏi kia nghĩa là gì—anh đang hỏi:

Anh ấy uống cũng biết chừng mực, chẳng phải ngày nào cũng nhậu.

“Trường hợp phức tạp thế à?”

Chẳng bao lâu, điện thoại anh rung lên.

Chu Đình Tắc: “Không rảnh.”

Đôi mắt cô cong cong, ánh sáng trong đáy mắt long lanh như sao, nhìn anh cười:

Đối thoại im vài giây, Mạnh Tuy lại gửi:

“Yên tâm,” Mạnh Tuy đáp, “lần sau gặp nhau họ vẫn khoác vai bá cổ với tôi như thường.”

Anh thu ánh nhìn xuống thấp:

Chỉ vài câu đấu khẩu, chẳng ai thực sự để trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạnh Tuy nghẹn họng, thầm nhủ:

Nhưng cô không truy hỏi.

Anh khẽ gật đầu:

“Bố tôi là hoàng đế chắc?”

Anh chỉ khẽ ừ. Khi cô xoay người đi được vài bước, anh bỗng gọi:

Không khí trầm xuống, Mạnh Tuy bỗng ngáp dài:

“Chuẩn không cần chỉnh, tổng giám đốc Chu ạ.”

Mạnh Tuy nghẹn lời:

Mạnh Tuy cười khẩy, hất cằm:

Cả phòng c·h·ế·t lặng.

“Tôi đến đón em nhé?”

“Không.”

“Eva.”

“Ai da, bận gì tầm này? Nghỉ lễ rồi mà? Cậu là tư bản còn bắt cậu ta tăng ca hả?”

Xe dừng lại. Anh xuống xe, lấy hành lý đưa cho cô:

Lý do đơn giản—ngày xưa là anh ấy đích thân mời anh ở lại Nexalith. Bất kể trong nội bộ hay bên ngoài, anh ấy đều cho anh đủ mặt mũi. Dù thiên hạ thích đùa rằng anh làm công dưới tay nh ấy, chịu sự ràng buộc… Chu Đình Tắc chẳng mảy may để tâm.

Anh khẽ nhướng mày, khóe môi dâng lên ý cười, nhẹ giọng đáp:

Còn ánh mắt thiên hạ? Anh chưa từng để tâm.

Cô chẳng còn nhiều thời gian.

Thực ra, anh đoán được—chắc chắn cậu ta đã hỏi chính Uẩn Nghi.

Ai nấy biết bọn họ thân, nhưng không ngờ lại thân đến mức này.

“Vừa tăng ca xong?”

“Alô?” Đầu dây bên kia còn ngái ngủ, thậm chí còn chả thèm nhìn số:

“Đi đi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Nhưng Chu Đình Tắc chưa từng bận tâm.

“Thôi, thế nhé.”

“Nhìn tụi nó đá xéo mà ngứa mắt.”

“Giờ nào rồi?” Anh cười nhạt.

“Buồn ngủ rồi, tôi về trước.”

“Không nói.”

“Còn cái kiểu cha truyền con nối ấy à?” Anh ấy lười biếng gác chân, giọng nhạt như gió:

“Cậu ta chưa có bản lĩnh đó.”

“Không ạ.”

“Mẹ đâu rồi bố?”

“Kỷ Việt Trạch ở câu lạc bộ?”

Ném lại câu đó, anh ấy cũng không để ai giữ, rảo bước đi thẳng. Dù sao, anh ấy là tổng tài treo bảng, tiệc tan hay chưa, chẳng ai dám cản.

Chu Đình Tắc: “Ừ.”

Lát sau, có kẻ hỏi nhỏ:

“Cậu phải có chút cảm giác nguy cơ, đừng để nó thừa cơ chen vào.”

Chương 33: “Tôi đến đón em nhé”

Không hiểu sao, câu nói ấy của anh lại khiến cô cảm thấy có chút… mờ ám.

“…”

Bởi vậy, có nói gì cũng chỉ dám đùa miệng: rằng anh ở dưới trướng Mạnh Tuy, làm công ăn lương…

“Cậu ấy mà không sắp xếp công việc cho tôi đã tốt lắm rồi.”

Khóe môi đang muốn cong lên, cô chỉ khẽ ừ một tiếng, chậm rãi đáp lại.

Hôm sau, Chu Đình Tắc mới biết chuyện ở câu lạc bộ, do một người bạn chung báo lại:

“Không, bận việc.”

“Hửm?”

“Ai đấy?”

“Đâu có,” Mạnh Tuy nhếch môi, thong thả:

Nhưng chẳng ai dám chọc thẳng, vì nhà họ Chu tuy không kinh doanh, song bố mẹ anh đều là nhân vật có tiếng trong giới y học. Một người là viện trưởng bệnh viện hạng nhất, người kia là trưởng khoa danh tiếng, nghiên cứu đứng đầu ngành.

Đoạn nhắn tiếp:

“… Ý gì?”

“Đêm qua cậu nói mấy câu đó làm gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ý cậu là không muốn tiếp quản Nexalith?”

Chu Đình Tắc hơi cau mày:

Anh hơi khựng lại:

“Con tin.”

Từ bé, Chu Đình Tắc vốn không hợp bọn công tử kia, đám ấy chẳng thích anh—một phần vì anh quá giỏi, phần vì suốt tuổi thơ, họ bị ép sống dưới cái bóng của anh.

“Đến lúc tính tiếp. Dù tôi hay cậu ấy nắm Nexalith cũng thế thôi. Nói thật, năng lực của cậu ta mạnh hơn tôi. Nếu cậu ta muốn ngồi ghế đó—cho cậu ta ngồi.”

Xung quanh im bặt, chẳng ai biết nên nói gì.

“Đến trưa là tới.”

Đèn đỏ ở phía trước nên xe dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp như chạm nhẹ vào tai: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cậu không thấy lo sao?”

“Cậu không tò mò Kỷ Việt Trạch biết bằng cách nào à?”

Hai bố con ngồi thêm chốc lát, anh nhận tin nhắn từ Mạnh Tuy rủ đi chơi.

“Cậu để ý thằng Kỷ Việt Trạch một chút.”

Anh đi một vòng, chẳng thấy bóng dáng giáo sư Đoàn, bèn quay sang hỏi:

Nói dăm câu rồi chuẩn bị cúp máy, Mạnh Tuy chợt nhớ ra điều gì, nhắc nhở:

“Chúc em kỳ nghỉ vui vẻ.”

Ngụ ý rõ rành: vị trí ấy không phải của Chu Đình Tắc, dù sao anh ấy vẫn là sếp.

Chu Đình Tắc: “?”

“Đúng lúc tặng anh chút đặc sản.”

Mạnh Tuy nhíu mày:

“… Đừng rủa tôi.”

Đường hơi tắc nghẽn, nhưng vì nơi cô ở cách sân bay không xa, chưa đầy bốn mươi phút, hai người đã đến nơi.

Cô bước vào cửa sân bay, anh quay lại xe, nhưng không vội rời đi.

Nghe anh nhắc đến chuyện này, cô có chút ngượng, lại muốn bật cười:

Thấy vẻ căng thẳng ấy, ông vỗ vai anh, nói khẽ:

Chu Đình Tắc hiểu ý, chỉ nhướng nhẹ mày, giọng trầm ổn:

“Em thích không?”

Anh trả lời: “Không đi.”

Anh không trả lời nữa.

Anh ấy cũng chẳng thừa hơi lo thay người khác.

“Chậc.” Anh ấy nhớ lại, bực dọc:

Trong lúc trò chuyện, có người ghé tai Mạnh Tuy hỏi:

“Em đến nghĩa trang chưa? Về nhà thấy sao? Tôi cũng sắp đi viếng, nên có thể trả lời chậm.”

Chu Đình Tắc: “Ừm.”

Kỷ Việt Trạch thích cô, chẳng qua là chứng minh mắt nhìn của anh ta không tệ.

“… Cậu tự biết là được.”

Anh đủ sức khởi nghiệp, đủ lựa chọn tốt hơn—ở lại Nexalith, đơn giản vì anh muốn, và vì một lần đánh cược thua anh ấy.

Dù sao, sức ảnh hưởng của Nexalith ở đó, họ không muốn đắc tội với Chu Đình Tắc, càng không muốn đắc tội với Mạnh Tuy.

“Tôi đi đây, anh về chậm thôi, đừng vội.”

“Đi đường cẩn thận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gật nhẹ, ngước mắt nhìn anh:

“Cậu không dám thật à?” Người kia hơi thất vọng, cố chọc:

“Ít uống thôi, kẻo lăn ra c·h·ế·t.”

“Đêm qua hình như nó liên lạc với Eva, tôi nghi là nó để mắt đến Eva rồi.”

Chu Đình Tắc nhàn nhạt nhắc nhở:

“Xưa rồi, giờ ai có bản lĩnh người ấy ngồi. Với lại, tôi chẳng thiết cái danh duy nhất ấy.”

“Ừ, tôi phải ra ngoài, cúp trước đây.” Bên kia, Chu Lý Đàn đang gọi anh đi viếng mộ.

“Tin giáo sư Đoàn đi.”

Anh bất lực bật cười, khẽ nói:

Mạnh Tuy: “Sao? Nghỉ lễ rồi mà, phải rảnh chứ?”

“Được thôi,” cô chẳng do dự, còn cố ý nói đùa:

Anh ấy khẽ nhếch môi:

“Cậu là người thừa kế duy nhất của Nexalith cơ mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quá nhiều thì cô không chịu nổi.

“Một chút thì chấp nhận được.”

Cô ngoái đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc:

Nếu không tin, ngay từ giây đầu tiên khi nghe Uẩn Nghi nhắc chuyện này, anh đã chẳng lập tức nghĩ đến mẹ.

“Mấy giờ?”

Hy vọng cậu mãi cứng miệng như thế.

“… Chủ nhật,” cô đáp.

Chương Uẩn Nghi: “Đã qua cửa an ninh rồi.”

“Tôi dám chắc?”

“Lo gì?” Anh hỏi ngược lại, “Cậu ta thích Eva là chuyện bình thường.”

Anh lại hỏi:

Họ từ bỏ cơ hội ở nước ngoài về nước, cứu vô số sinh mạng—uy tín ấy, ai chẳng kiêng dè?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: “Tôi đến đón em nhé”