Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình
Tô Mạc Mạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95
Nàng ta khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía nàng.
“Phụ thân ngươi Bình Nam Vương, tuy c·h·ế·t dưới tay ta, nhưng kỳ thực, ông ấy là người mà ta kính trọng nhất. Ngươi nếu thật sự đi đến cùng trên con đường bất nghĩa này, ta sẽ chỉ nghĩ rằng, ánh mắt của nàng nhìn lầm người, là nàng không có mắt. Nhưng nay ngươi có thể dứt khoát buông tay, thật khiến ta khâm phục. Lan Phương công tử… chung quy vẫn là Lan Phương công tử.”
“Là tâm phúc của hoàng đế Nam Việt, trước đây từng thấy hắn chung với đoàn người sứ giả.”
Lưu Phong thần sắc ngây dại, ánh mắt trống rỗng, như thể hồn vía đã rời khỏi thân xác. Lưu Tiểu Hạnh trên mặt còn vương nước mắt, bi thương khó nén. Lúc bị áp giải ngang qua Tiết Nghi Ninh.
Ngay khoảnh khắc ấy, sau lưng hắn vang lên một âm thanh sắc lạnh " Phập" tiếng lưỡi dao c*m v** da thịt.
“Thỉnh Lạc đại tướng quân vào.”
Nàng thậm chí còn nói đã sớm quên y.
Tiết Nghi Ninh nghe vậy liền không hỏi nữa, do dự một chút, rồi dè dặt cất tiếng:
Người kia vận bố y, đầu đội mũ hắc sa. Tiết Nghi Ninh chỉ liếc qua đã nhận ra chính là vị Quan đại nhân kia.
Nữ tử khóc rống, tiếng nức nghẹn như xé nát tâm can.
Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi bước tới mấy bước, thấp thỏm đứng canh chừng ngoài sân, trong lòng không yên.
Ngoài cửa, hai người canh giữ, một nam một nữ lập tức ngoảnh đầu nhìn vào trong.
Không lâu sau, Lưu Tiểu Hạnh bị áp giải đi. Tiếp đó, từng chiếc rương, từng thi thể lần lượt được khiêng ra.
“Đây là quyết định của Bùi Tuyển… trước khi đi, y đã dặn nàng phải sống cho thật tốt.”
Dưới ánh chiều tàn, nàng thoáng thấy đó là một chiếc ngọc bội treo bên dây lụa, một nửa lộ ra bên ngoài lớp y bào.
“Vừa rồi… hình như ta nghe có người gọi tên ‘Bùi Tuyển’?”
Tất cả đều sáng tỏ, cầm phổ quý giá kia, sự xuất hiện của Trần Cẩm, cơ hội nàng được thả đi… hết thảy, đều không phải trùng hợp.
Kế hoạch này, là đường lui duy nhất của Nam Việt, cũng là hy vọng cuối cùng của bọn họ, nhưng nàng không muốn, nàng đã lựa chọn quay lưng.
“Bùi Tuyển! Vì sao? Ngươi điên rồi sao? Vì sao lại làm như thế?!”
Ở gian ngoài tận cùng trong viện, một nam một nữ toàn thân đã mang không ít thương tích, lúc này vẫn còn đang giằng co cùng người bên mình.
“Đi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có lẽ là nàng nghe lầm.”
Lạc Tấn Vân thuận miệng đáp:
Cho nên y bắt đầu sốt ruột, buộc phải đánh một canh bạc lớn, một ván cờ dẫu là phản lại đại nghĩa, nhưng nếu thành công, có thể mang Nam Việt thoát khỏi diệt vong, trở mình sống lại.
Vừa nhìn thấy miếng ngọc ấy, lòng nàng bỗng chấn động.
Chương 95
Trước mắt Lạc Tấn Vân, là một công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, dung mạo như ngọc, chính là Bùi Tuyển.
Nàng không c·h·ế·t, là vì… người kia là Bùi Tuyển.
Lạc Tấn Vân lúc này đã hiểu.
Lạc Tấn Vân siết chặt nàng trong ngực, cúi đầu, giọng khàn khàn:
Từ lúc buông tay nàng, buông cả đại cục, y đã không còn muốn sống nữa.
“Nếu hắn đã đích thân mời, ta đi một chuyến cũng không sao. Yên tâm, ta sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm.”
(1). “Rợ chưa diệt, tóc sương thâu, lệ tuôn sầu” Chí chưa thành, giặc ngoài chưa dẹp, mà tuổi đã già, chỉ biết đau lòng rơi lệ.
Y không nói rõ là ai, nhưng Lạc Tấn Vân hiểu rất rõ người y nhắc tới là ai. Gật đầu đáp:
Từ yêu cầu ấy, y đã hiểu nàng tính làm gì.
Tiết Nghi Ninh theo bản năng nhìn sang. Hắn cũng nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Lạc Tấn Vân hiểu ra.
Bùi Tuyển đáp:
“Không sao, cứ đóng cửa lại. Là quân lệnh.”
“Ngài không sao chứ?”
“Nghi Ninh…”
Từ bỏ toàn bộ hy vọng, thành toàn cho nàng cùng Lạc Tấn Vân.
Hắn lắc đầu.
Bùi Tuyển nhẹ giọng nói:
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ như vỡ tan trong lòng nàng.
“Đừng mang huynh ấy đi… buông ta ra… buông ta ra…”
“Ta biết. Nàng tốt như vậy, Lạc tướng quân là một bậc anh hùng, làm sao có thể không động tâm?
Trong phòng có một người mặc bố y, đầu đội mũ hắc sa che rèm, tay chống trượng gỗ, ngồi phía dưới, thoạt nhìn như một vị lão nhân tuổi đã ngoài sáu mươi.
Cùng lúc đó, nữ tử bên phía Nam Việt và Trương Bình đồng thời lên tiếng, đều lo bên trong sẽ xảy ra biến cố.
Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên vai nàng, như một lời hứa chắc chắn.
Chỉ là giờ khắc này, sắc mặt y so với khi còn ở kinh thành đã nhợt nhạt đi nhiều, không khó để nhận ra trong người đã mang bệnh nặng.
Lạc Tấn Vân im lặng một lúc, rồi hỏi:
Lại hỏi:
Đúng lúc này, lại có người khiêng ra thêm một thi thể.
Lạc Tấn Vân khựng lại một chút, sau mới đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Tuyển mở miệng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là, hắn sợ là giấu không nổi. Ít nhất, hiện giờ… nàng vẫn đang chờ ở bên ngoài.
Vị Quan đại nhân kia có thể âm thầm từ Nam Việt vượt đường xa đến tận Lương Châu, lại còn liên thủ với Thạch Vinh, Trần Thiếu Dương, và Ô Hoàn bày ra đại cục như vậy, tất nhiên không phải hạng người tầm thường. Nàng lo sợ lần này lại là một cái bẫy.
“Vị Quan đại nhân ấy… là ai vậy? Ngài đã từng gặp qua chưa?”
Chỉ thấy Bùi Tuyển đã ngã xuống, một thanh chủy thủ cắm sâu vào ngực trái. Máu tươi phun ra như suối, loang đỏ cả vạt áo.
Nhưng bản thân hắn… sẽ nỗ lực hết lòng, để nàng quên đi sớm một chút.
Nhưng linh cảm trong nàng đã trỗi dậy mãnh liệt.
Cũng đồng thời, nếu mọi việc thuận lợi, y có thể cùng nàng rời đi, từ nay ẩn cư ở Nam Việt, yên ổn mà sống nửa đời còn lại.
“Mau đưa đi.”
“Ngài có nhớ ra đó là ai không? Có khả năng là bẫy không?”
Lão nhân thoạt nhìn thân thể suy nhược, còn Lạc Tấn Vân lại là võ tướng, nếu thật sự động thủ, muốn g·i·ế·t lão nhân là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng nơi này là sào huyệt của Nam Việt, ai biết được bên trong có sẵn mai phục hay cơ quan gì, lỡ đâu lão nhân có ý đồng quy vu tận thì sao?
Lời còn chưa dứt, hắn lại khẽ ho một trận, lần này không ngừng lại được, cơn ho dồn dập mà kéo dài, khiến ngực như thắt lại.
Lạc Tấn Vân nói:
Là nàng truyền tin ra ngoài, là nàng khiến cho toàn bộ kế hoạch y khổ tâm suy nghĩ tan thành mây khói.
“Đại nhân!”
Ánh mắt kia, chất chứa đầy hận ý và không cam lòng, khiến Tiết Nghi Ninh bất giác rùng mình.
“Chỉ là… ta lại sợ… nàng sẽ thật sự mau chóng quên ta…”
Lạc Tấn Vân từng bước tiến vào tiểu viện. Trong sân, mấy tên thủ vệ Nam Việt đã bị khống chế. Một công tử trẻ tuổi mặc trường bào, trông như người mà Tiết Nghi Ninh từng nhắc Trần Cẩm đang bị trói, giao cho Trương Bình và Cát Hưng trông giữ.
Nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn Bùi Tuyển được họ đưa đi, từng bước đi xa.
“Ngươi đưa nàng đến Lương Châu, nay cũng đích thân đến cứu nàng. Ta nghĩ, có lẽ… ngươi cũng thật lòng để tâm đến nàng. Ngươi… sẽ đối tốt với nàng chứ?”
Tiết Nghi Ninh cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
Nhưng ngọc bội của nàng vẫn còn ở phủ Trấn Quốc Đại Tướng Quân tại Lương Châu, nàng chưa từng mang theo bên người, càng không thể làm rơi.
Vừa rồi nàng đã kể với hắn tình hình bị giam giữ trong viện, còn nói là được một người quen cũ, tiểu công tử phủ Bảo Ninh Hầu thả nàng ra.
Tiết Nghi Ninh lúc này cũng hỏi:
Chính vì như thế nên y mới buông tay.
“Ta dẫn quân tập kích đại doanh của chúng, chủ lực đã trọng thương, chống đỡ được cũng chẳng bao lâu nữa.”
“Bùi Tuyển!”
Từ trong viện bước ra, Lạc Tấn Vân vừa ra tới, Tiết Nghi Ninh đã vội bước lên đón, lo lắng hỏi:
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi gật đầu:
“Nàng… đã bình an thoát ra rồi chứ?”
“Là ngươi cố ý thả nàng đi?”
“Ngài muốn làm gì?”
Y dừng một chút, lại nói tiếp:
Nói rồi, y ngẩng đầu, đưa mắt nhìn sang.
Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, dịu giọng nói:
Không phải lão nhân.
Không phải bọn họ sơ suất để nàng truyền tin ra ngoài, mà là Bùi Tuyển cố ý buông tay, tạo đường thoát.
Nam tử đang giằng co ngoài cửa liếc nhìn Lạc Tấn Vân, thần sắc vẫn chưa yên tâm. Nhưng lúc này thế cục đã không còn xoay chuyển được nữa, cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ buông kiếm xuống.
Người ấy dưới lớp mũ hắc sa khẽ ho hai tiếng, dùng khăn tay che miệng, sau đó mở miệng nói:
“Không ——!”
Hắn trầm giọng hỏi:
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Y không muốn bị bắt, đã… tự sát.”
Lạc Tấn Vân lập tức bước tới, ôm chặt lấy nàng, lần này cánh tay siết rất mạnh, như muốn giữ nàng lại, không để nàng tiến thêm nửa bước.
Nàng run tay đưa lên, muốn gỡ chiếc mũ sa trên thi thể xuống.
“Đừng nói cho nàng biết ta chính là 'Quan đại nhân', được chứ?”
Không do dự, nàng lập tức gạt tay Lạc Tấn Vân, bước nhanh đến trước thi thể.
Nàng nghiến răng vùng khỏi vòng tay hắn, giơ tay vén chiếc mũ sa che mặt lên.
Qua thêm một thời gian nữa, lại tìm cơ hội nói với nàng... rằng ta đã c·h·ế·t ở đất Nam Việt.”
Bùi Tuyển lắc đầu, đau đớn đáp:
Cho dù nàng có muốn giấu, cũng giấu không qua được y.
“Đương nhiên. Nàng là thê tử của ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tự thấy lời ấy không nên nói ra lúc này, nàng khẽ gật đầu, không truy vấn thêm.
Kế tiếp là Lưu Phong bị dẫn ra, rồi đến Lưu Tiểu Hạnh.
Ngực đau như bị xé. Lòng như rơi xuống vực sâu không đáy.
“Còn… vị Quan đại nhân kia đâu? Cũng… c·h·ế·t rồi sao?”
(Câu này phỏng theo lời Gia Cát Lượng khi ra nhận mệnh giúp Hán thất.)
“Về thôi.”
“Đại nhân…”
Người này tồn tại, mãi mãi là một nỗi vướng bận trong lòng Tiết Nghi Ninh. Nhưng nếu y c·h·ế·t... nàng rồi sẽ sống thế nào?
Lạc Tấn Vân đáp:
Lặng hồi lâu, hắn xoay người bước ra khỏi phòng.
Những lời này, là hắn nói ra từ tận đáy lòng.
“Lạc tướng quân, đã thắng Ô Hoàn đại quân rồi?” Bùi Tuyển hỏi.
Lão nhân buông trượng gỗ xuống, chậm rãi vén hắc sa trên mũ.
Máu tươi đã nhuộm đỏ cả nửa thân áo vải, y nằm yên nơi ấy, không còn chút hơi thở.
Nàng vội nắm lấy ngọc bội dính đầy máu trong tay, vừa vùng vẫy trong vòng tay Lạc Tấn Vân, vừa nghẹn giọng nói:
Lạc Tấn Vân khi ấy cũng mở miệng nói:
Lạc Tấn Vân đi qua họ, bước sâu vào trong, tiến thẳng đến gian trong cùng.
Lạc Tấn Vân đứng trước mặt Bùi Tuyển, hồi lâu không nói nên lời.
Ta đi rồi, ngươi đừng nói với nàng rằng người kia là ta. Nàng vốn không rành chuyện triều chính, ngươi cứ vì ta bịa một thân phận phù hợp là được.
Bùi Tuyển khẽ gật đầu.
Một cảm giác lạnh buốt lan khắp sống lưng, như thể có bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy tim nàng.
Nói xong, y mím môi cười khẽ, trong mắt đã ngấn nước, thoáng hiện một tia chua xót. Giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng vẫn cố gắng nói ra từng chữ:
Hai người kia đồng thanh gào lên, giọng thê lương, đồng loạt lao vào trong phòng.
Không phải Trần Cẩm vì nghĩ đến tình cũ mà thả Tiết Nghi Ninh, là Bùi Tuyển ra lệnh.
Lạc Tấn Vân cất bước, từng bước tiến vào phòng.
Vậy mà suốt thời gian qua vẫn không được nghỉ ngơi, ngày đêm vì Nam Việt mưu tính, dốc hết tâm huyết. Đến khi hai bên hoà đàm, y lại đường xa vào kinh, bôn ba không ngừng. Cho nên khi ấy y đã mang dáng dấp của một người hao kiệt sức lực.
Nghe y nói vậy, Lạc Tấn Vân liền hiểu, y sẽ không để quan binh bắt sống, cũng không để mình trở thành điều kiện trao đổi với Nam Việt.
Xuất thân thường dân áo vải, từng sống ẩn, làm ruộng ở đất Nam Dương.
Đội hộ vệ muốn thu dọn tiểu viện này trước khi trời tối, thật sự không còn nhiều thời gian chần chừ.
Lạc Tấn Vân nhìn nàng, giọng ôn hòa:
Tiết Nghi Ninh đi theo hắn mấy bước, rồi lại thấy trong lòng bất an, bèn dừng chân, ngoảnh lại nhìn về phía sau. Thấy từng người một được đưa ra, nàng khẽ hỏi:
Nàng lại hỏi:
Chỉ biết siết chặt lấy vạt áo của hắn, cả người như bị rút sạch khí lực, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tướng quân, không được!”
Nhưng khuôn mặt kia, bàn tay kia, thân thể kia… đều lạnh buốt, đều chân thực đến rợn người.
Ánh sáng chiều tà rọi lên khuôn mặt trắng nhợt, thanh tú như ngọc, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là đôi mắt ấy chỉ là… giờ đã khép lại mãi mãi.
“Ta vốn có thể tính toán lâu dài, có thể dùng cả đời để mưu đồ… Chỉ là, trời cao ngay cả chút thời gian ấy cũng không cho ta…”
Nhưng Lạc Tấn Vân đã nhanh tay kéo nàng lại, nhẹ giọng:
Nàng nói, nàng không muốn cùng bọn họ quay về Phúc Châu, tình nguyện cùng Lạc Tấn Vân cùng chôn thân ở đất Lương Châu.
Trương Bình nhìn hắn, bất đắc dĩ bước lên, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Mà y, lại từ bỏ chỉ vì nàng nói không muốn.
Nàng muốn khóc, nhưng một tiếng cũng không phát ra được đều nghẹn lại nơi cổ họng.
“Trời cũng không còn sớm, đi thôi.”
Nhưng... nàng đã gửi tin ra ngoài.
Hắn không khỏi liếc nhìn Tiết Nghi Ninh một cái.
Lạc Tấn Vân tiến lên, khom người ôm lấy nàng từ dưới đất, quay đầu ra lệnh:
Hơn nữa, y biết rõ nàng không ăn thịt vịt. Từ xưa đã biết.
“Đóng cửa lại.”
Tiết Nghi Ninh bật kêu đau đớn, lập tức lao về phía thi thể, muốn giữ lại.
Lúc ấy, có người áp giải Trần Cẩm từ trong viện ra.
Tiết Nghi Ninh gật đầu, đang định xoay người rời đi, thì chợt thấy có thứ gì đó từ cổ thi thể vị Quan quan đại nhân rơi ra, thõng xuống phía sau gáy.
Sau khi hòa đàm, y rời khỏi kinh thành, mạo hiểm vượt đường xa đến Lương Châu. Đến lúc này, vì đường xa hiểm trở, lại đã mang bệnh trong người từ trước, thân thể y đã không chịu nổi nữa, bệnh càng lúc càng nặng. Y biết, thời gian còn lại của mình chẳng còn bao nhiêu.
Lạc Tấn Vân nghĩ thầm, nàng đương nhiên sẽ không quên y nhanh như vậy.
“Ngươi mạo hiểm thâm nhập Lương Châu, bày ra kế hỗn loạn cả triều cục, nay đại cục đã thành, vì sao lại tự mình buông bỏ?”
Còn bản thân y, chỉ có thể lấy cái c·h·ế·t để kết thúc.
Lần ấy y vào kinh nghênh đón Ngũ hoàng tử, đã nhiễm bệnh. Chưa kịp điều dưỡng, y đã xuôi về phương nam, từ đó thân thể vốn đã tổn thương gốc rễ.
Hộ vệ đã tiến lên nâng người, nàng vươn tay chộp lấy, nhưng Lạc Tấn Vân đã siết chặt nàng trong lòng, không cho giãy giụa.
“Ta đáp ứng ngươi.”
Hắn biết rõ, không thể để nàng biết người đó là Bùi Tuyển. Bằng không, chỉ sợ đến chính nàng cũng không chịu nổi.
(2). “Thần vốn áo vải, canh cày nơi Nam Dương”
Bùi Tuyển muốn mở miệng nói, nhưng không nhịn được mà ho khan hai tiếng, lại đưa khăn tay lên che miệng.
Bùi Tuyển khẽ cất lời:
Về sau, mọi người mới biết nam tử tên gọi Lưu Phong, là Đô úy cấm quân của Nam Việt, lần này theo lệnh làm thị vệ thân cận của Bùi Tuyển. Còn nữ tử kia, gọi là Nhạc Vân Sương, chính là ái nữ của Thừa tướng Nam Việt, cũng là biểu muội bên ngoại của đương kim hoàng đế Nam Việt.
Nàng không kìm được, bước vội vài bước muốn đến gần xem rõ, xem có phải người mình từng gặp, từng quen biết.
Nàng nhận ra rõ ràng, đó là ngọc bội mà năm xưa nàng từng tặng cho Bùi Tuyển.
Một suy đoán mơ hồ lập tức dâng lên trong lòng hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngay khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy người Ô Hoàn g·i·ế·t chóc, ta đã biết mình không còn xứng đáng lưu lại trong lòng nàng nữa. Trong lòng nàng, ta vẫn như năm xưa, thuần hậu, trong sáng, tâm không gợn bụi. Ta không muốn để nàng biết, kẻ mà nàng khinh bỉ, oán hận, lại chính là ta. Thế nên, ta chỉ cầu ngươi đừng nói với nàng. Coi như là… vì nàng.”
Nàng nói, chiến tranh là coi mạng người như cỏ rác.
Tiết Nghi Ninh bất đắc dĩ nhìn hắn, còn định khuyên thêm mấy câu, nhưng hắn đã xoay người, cất bước đi vào bên trong viện.
“Lạc Tấn Vân, ta chỉ còn có thể chúc ngươi, chiến công hiển hách, đời này yên ổn, phu thê ân ái, con cháu đầy nhà… tất cả là vì A Ninh.”
Gương mặt thanh tú của Bùi Tuyển khẽ hiện một nét cười, nhẹ nhàng nói:
Lạc Tấn Vân đáp:
“Nàng đang ở bên ngoài.”
“Ta biết hôm nay các ngươi sẽ tới, tất sẽ không tránh được một trận giao chiến.”
Bùi Tuyển đáp:
Đời này, ta rốt cuộc không thể khiến mình làm ô nhục khí phách tổ tiên.”
Vậy thì y chỉ có thể từ bỏ.
Đợi đến khi hắn đi tới gần, lão nhân cất lời:
“Hắn tính tình ôn hòa, không giống người tàn nhẫn… Nếu còn thời gian, ta vẫn cảm thấy… có thể khuyên được.”
Y nằm đó, không nhúc nhích, Tiết Nghi Ninh nhìn chằm chằm gương mặt ấy thật lâu, nước mắt lặng lẽ trào ra, từng giọt từng giọt, như suối cuộn không ngừng.
“Phủ Bình Nam vương ta, mấy đời trung liệt, lấy việc kháng địch vệ quốc làm gốc, thề c·h·ế·t không lui. Còn ta… tuy chỉ là một thư sinh gầy yếu, nhưng từ nhỏ đã đọc sách Thánh hiền mà lớn lên. Ba tuổi học thơ, thuộc câu 'Rợ chưa diệt, tóc sương thâu, lệ tuôn sầu'(1), năm tuổi đọc văn, nguyện như câu 'Thần vốn áo vải, canh cày nơi Nam Dương'(2).
Bùi Tuyển nếu sinh vào thời thái bình, tất sẽ là hiền thần một đời. Nếu sinh giữa thời loạn, cũng có thể khơi dậy phong vân thiên hạ. Nhưng tiếc thay, hắn lại sinh vào thời kỳ Nam Việt tàn mạt suy vong, chính là vận số trớ trêu.
Chỉ là lần này, sau khi ho xong, y hạ khăn tay xuống, không còn tiếp tục nói chuyện qua lớp khăn nữa.
“Giá như ngươi để nàng biết thân phận thật của ngươi, có lẽ nàng sẽ không ngăn cản ngươi,” Lạc Tấn Vân nói.
Lạc Tấn Vân khẽ nói:
Chạm phải ánh mắt kia, Lạc Tấn Vân chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, như có một ngọn lửa kìm nén bao năm bỗng cuộn trào. Cuối cùng chỉ lạnh giọng đáp:
Kế hoạch kia vốn có thể giúp Nam Việt thu về giang sơn, cũng có thể để y và nàng cùng ở bên nhau.
Nàng run rẩy vươn tay, ôm lấy vai y, chậm rãi siết chặt, không tin được cảnh tượng trước mắt là thật.
Lạc Tấn Vân quay đầu liếc nhìn Trương Bình, ánh mắt chỉ khẽ động. Mấy hộ vệ lập tức hiểu ý, nhân lúc hai kẻ kia rối loạn lao tới, lập tức áp chế bắt sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.