Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình
Tô Mạc Mạc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88
Lạc gia vốn luôn sống giản dị, vậy mà nay hắn mở lời đến mức ấy, cũng xem như hiếm có.
“Không nhiều lắm, chỉ có vài lượng bạc vụn mang theo bên người.”
“Hóa ra là các hạ. Không ngờ cách mấy ngày, lại gặp được nơi đây.”
“Chúng ta mang theo bao nhiêu bạc ra ngoài?”
“Cô nương sao lại ra nông nỗi này? Người nhà đâu?”
Vì thành Phu Lương công phá quá chậm, đánh lâu không hạ, Ô Hoàn sau khi chiếm được thành liền nổi giận điên cuồng, tàn sát bách tính trong thành, phóng hỏa, g·i·ế·t người, cướp bóc, không việc ác nào không làm. Toàn bộ Phu Lương chẳng khác nào địa ngục trần gian, máu chảy thành sông.
Nàng vừa định phân phó Yến Nhi đến hỏi chuyện nữ tử kia, thì phía sau lại có một cỗ xe ngựa đi tới. Có người từ trên xe bước xuống, sải bước nhanh đến trước mặt Trương Bình, chắp tay nói:
Tiết Nghi Ninh liếc nhìn Trương Bình, lại nhìn thiếu nữ kia, rồi mới chậm rãi nói:
“Nhưng về vị cô nương này hôm nay, thứ cho ta không thể để nàng theo tiên sinh hồi phủ. Nàng thân thể yếu nhược, lại mang thương tích, ta sẽ đưa nàng về tạm dưỡng thương. Ngày nào đó tiên sinh có thể đưa ra bằng chứng xác đáng, chứng minh lời nàng là dối trá, ta ắt sẽ giao người lại cho tiên sinh.”
Tiết Nghi Ninh nghe xong, trong lòng như có gì chẹn ngang, không thốt nên lời.
Thiếu nữ dưới đất khóc nghẹn:
Lạc Tấn Vân im lặng một thoáng, rồi mới đáp:
Tiết Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi:
Người nọ cười cười, nói:
“Ngươi đến nói với Trương Bình, không cần đi tiếp về phía trước. Chia xong đồ ăn thì lập tức quay về.”
“Nhưng ta thấy nơi này cũng yên ổn, sao ngài lại sắp xếp như thể có người theo dõi ta vậy?”
“Ngươi vốn nên ở chiến trường, không phải ở đây canh giữ chốn hậu viện này. Phù Lương thất thủ, chúng ta nên ra ngoài nhìn xem.”
“Chỉ là để phòng ngừa vạn nhất. Nàng chỉ cần nhớ kỹ là được. Nếu không có việc gì thì đừng đến gần, càng không được tiết lộ cho bất kỳ ai.”
Tiết Nghi Ninh khẽ hỏi Yến Nhi:
Thực sự là đã từng gặp qua.
Sân trong nơi họ trú vốn yên tĩnh, quanh quẩn cũng chưa thấy bóng dáng dân chạy nạn. Nhưng khi vừa ra đến phố lớn, càng tiến gần các con đường chính giữa thành, liền bắt đầu thấy cảnh tượng từng tốp từng tốp người, quần áo tả tơi, mặt mày bợt bạc, nam phụ lão ấu chen chúc.
Mấy năm nay, chiến sự vẫn chưa một ngày yên.
Đây là khúc sông lớn nhất trong thành Lương Châu, nước sâu khó dò. Phần lớn nữ tử vùng này không biết bơi, đã nhảy xuống như vậy thì gần như không còn đường sống.
Tiết Nghi Ninh nghe vậy liền xuống xe.
“Ngươi là ai? Muốn giả mạo thân thích để mang người đi, có mưu đồ gì?”
Uống thuốc thì thôi cũng đành, nhưng việc hắn lưu lại quá nhiều hộ vệ khiến Tiết Nghi Ninh thấy không thoải mái. Cái sân nhỏ giờ đã chật kín người, lại toàn là nam nhân trẻ tuổi rắn rỏi, nàng thật sự không thích, liền định bảo hắn mang bớt đi vài người.
“Đem chỗ bạc ấy mua hết màn thầu, chia cho bọn họ đi.”
Trận này, liệu có thể thắng?
Liệu có thể đuổi được đám Ô Hoàn kia đi không?
Tiết Nghi Ninh chậm rãi quay đầu nhìn về phía cỗ xe ngựa phía sau.
Hắn vì sao lại để mất thành?
“Phu nhân xin cứu ta! Hắn không phải biểu ca gì cả, chỉ là người cùng thôn. Ta một thân một mình trốn khỏi Phu Lương, đi lạc tới đây, gặp phải hắn. Hắn dối gạt ta, đem ta dâng cho chủ nhân nhà hắn… ta bị kẻ đó hành hạ, làm nhục… Xin phu nhân cứu ta, đừng để hắn dẫn ta đi…”
Yến Nhi nghẹn giọng:
Thế nhưng sự nhàn nhã ấy chỉ kéo dài được bảy ngày.
“Chỉ cần nàng nhớ kỹ chỗ ấy là được.”
Lạc Tấn Vân dùng xong cơm, nhin nàng đang chậm rãi ăn canh bánh thịt dê bên cạnh.
Trời vừa hửng sáng, việc đầu tiên Lạc Tấn Vân làm chính là sai người đi bốc thuốc . Thuốc mang về, liền sắc, chuẩn bị cho Tiết Nghi Ninh uống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả người nàng đầy thương tích, y phục rách nát, phần vạt áo trước còn có chỗ bị xé rách, giờ đây lại thêm nước thấm vào, càng chẳng che nổi thân thể. Tiết Nghi Ninh ngồi trong xe ngựa, liền đưa một tấm thảm ra ngoài, giao cho Yến Nhi mang xuống đắp cho nàng.
“Phu nhân vạn an.”
“Triều đình có một cơ cấu bí mật gọi là Ưng Vệ, chuyên phụ trách do thám, mật thám, hành sự trong bóng tối. Mà quán vịt Như Ý kia, chính là một điểm liên lạc bí mật của họ. Nếu có chuyện khẩn cấp, mà người của Trương Bình không thể ứng cứu kịp, nàng có thể tìm đến bọn họ.”
Thậm chí đến lúc này, hắn cũng bắt đầu hối hận vì đã mang nàng đến Lương Châu.
Tiết Nghi Ninh thấy vậy cũng không tranh cãi nữa, chỉ khẽ gật đầu.
“Phu nhân mau nhìn!”
Ai ngờ nữ tử kia bất chợt nắm chặt lấy cánh tay Trương Bình, giọng run rẩy:
Gia nhân nọ vừa thấy nàng, liền khom người hành lễ:
“Đa tạ vị tráng sĩ ra tay cứu giúp. Nữ tử kia là biểu muội của tại hạ, mới từ Phu Lương tới, vì trong nhà gặp nạn nên nhất thời nghĩ quẩn. Tại hạ xin đưa biểu muội về chăm sóc.”
Nói đến cuối, Yến Nhi bật khóc:
Thế nhưng, vừa hay nhận được tin có loạn đảng Nam Việt âm thầm ẩn mình tại Lương Châu, hắn thật lòng không yên tâm. Luôn cảm thấy, mọi tầng phòng bị đều cần phải được bố trí thật vững chắc.
Trương Bình sớm đã nhìn thấy tình hình bên kia, lập tức vừa chạy về phía cầu vừa cởi giáp trên người, rồi như bay lao tới đầu cầu, nhảy thẳng xuống sông.
“Sao vậy?”
“Đám Ô Hoàn ấy... thật sự quá tàn độc!”
Trong lòng nàng dâng lên từng đợt áy náy sâu không thấy đáy. Nàng sợ ánh mắt người đời nhìn vào xe ngựa, sợ người ta biết nàng là thê tử của vị chủ tướng thất thủ nơi biên ải, là người mỗi ngày vẫn yên ổn ngồi trong phủ pha trà, đọc sách, đánh đàn.
Nàng không vòng vo thêm, nói thẳng:
Tiết Nghi Ninh như sực tỉnh khỏi bi thương, theo tay nàng chỉ nhìn về phía trước. Chỉ thấy nơi đầu cầu cách đó không xa, có một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi đang đứng bên lan can, dáng người gầy mảnh, bất động nhìn xuống dưới cầu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể gieo mình xuống.
Nàng vẫn nhớ rõ, trước kia khi chinh chiến với quân Càng Triều, hắn đã nổi danh là “Thần tướng”, sau khi xuất quân đánh Bắc Địch cũng đại thắng trở về. Một người như thế… nàng vẫn luôn cho rằng, lần này cũng sẽ không có chuyện gì.
Một lúc sau, lão nhân trong xe rốt cuộc cũng mở miệng:
“Tráng sĩ chớ hiểu lầm. Quả thật là biểu muội ta. Chẳng qua là do tâm trí rối loạn nên nàng mới nói bậy thôi.”
Không lâu sau, xe ngựa quay đầu, men theo đường cũ trở về phủ.
“Hắn không phải biểu ca ta! Ta không đi với hắn! Cứu ta… cứu ta với…”
Kẻ nhà giàu có người thân nương nhờ hoặc còn phòng cao cửa rộng để trú chân. Còn bách tính nghèo khó, chỉ biết ôm con dắt cái lang thang nơi phố chợ, có người xin ăn, có người cắm cỏ rao bán chính mình.
Gia nhân biến sắc, vội nói với Tiết Nghi Ninh:
“Đã mua hết toàn bộ màn thầu trong lồng hấp của chủ quán, còn dư lại hai lượng, nô tỳ lại ghé thêm hai cửa tiệm, mua ít bánh nướng cùng một ít lương khô. Bạc tiêu sạch cả rồi, Trương Bình và các hộ vệ đang chia nhau phân phát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chủ nhân ngươi chính là thứ mặt người dạ thú, ngoài miệng đạo mạo, trong lòng hiểm ác!”
Từ lúc nghe giọng nói của người này, nàng đã cảm thấy quen thuộc. Giờ nghe Trương Bình xác nhận, nàng lập tức nhớ ra, người đứng trước mặt chính là gia nhân trong phường cầm hôm trước, kẻ đã nhân danh chủ nhân đưa cho nàng quyển cầm phổ kia.
Nàng ngồi trong xe ngựa, mang theo tùy tùng, dáng vẻ rõ ràng là người có tiền. Nhưng bên cạnh nàng lại có tới mười hộ vệ thân mặc áo giáp, dáng đi lạnh lùng nghiêm ngặt, khiến đám dân đói khát chỉ dám nhìn từ xa, không ai dám bước lại gần.
Đúng lúc các nàng đang nhìn về phía ấy, thiếu nữ nơi đầu cầu đột nhiên buông người nhảy xuống, gieo mình vào dòng sông dưới cầu.
Dùng xong bữa sáng, Lạc Tấn Vân rời phủ. Vì nàng không muốn, hắn cũng không đưa nàng đến xem tiệm quán vịt Như Ý kia nữa. Dù sao toàn thành Lương Châu cũng chỉ có một cửa hàng bán món tô da vịt, không đi cũng chẳng thể lầm.
Bên đường chợt truyền đến một mùi thơm của bánh màn thầu vừa hấp, lập tức khiến cả đám dân chạy nạn xôn xao, ào ào dồn về phía ấy.
Phu Lương trấn thủ bao lâu nay không việc gì, hắn vừa mới nhậm chức chủ tướng, vừa mới tới nơi… lại thất thủ.
Trương Bình không muốn để nàng ra ngoài. Nhưng Tiết Nghi Ninh chỉ nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Chuyện quan trọng như thế, vì sao lại nói cho ta? Nếu bị Hoàng thượng biết thì phải làm sao?”
Nàng bước tới, đứng yên trước cửa xe, nhẹ giọng nói:
Yến Nhi gật đầu, lập tức xuống xe.
Trương Bình lập tức che chắn phía trước, trầm giọng hỏi người kia:
Ngay lúc ấy, Trương Bình nhìn kỹ lại, bỗng nói:
“Đi qua phía đầu cầu!”
Yến Nhi cúi đầu đáp:
Kỳ thực, hắn cũng hiểu rõ, chuyện cơ mật trong triều mà tùy tiện nói ra, là tội có thể chém đầu.
“Đã như vậy, ta xin xem như tiên sinh đã đồng ý. Vậy thì, ta đưa nàng đi trước.”
Sao có thể như vậy? Hắn chẳng phải luôn rất giỏi sao?
Đến khi xe ngựa đi đến giữa cầu, Yến Nhi bỗng thấp giọng gọi:
Tiết Nghi Ninh trong lòng cũng đoán giống vậy, thấy nữ tử toàn thân thương tích, bèn nghĩ trước mắt nên đưa nàng về phủ, khuyên nhủ vài lời rồi tìm đại phu chữa trị.
Yến Nhi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
“Lần trước được tặng cầm phổ, ta gảy đàn mới biết giá trị quý hiếm đến nhường nào. Đa tạ tiên sinh đã ưu ái tặng.”
“Tóm lại, việc ấy đã định. Ngoài chuyện đó ra, còn lại đều tùy ý nangy. Muốn mua đàn, đọc sách, ăn gì, trồng hoa hay bày biện đồ dùng trong nhà... tất thảy đều được.”
Tình hình trong thành Phu Lương lúc này, nàng không dám tưởng tượng. Nhưng mỗi cảnh trước mắt, mỗi lời nghe được, lại khiến thảm cảnh như hiện ra rõ ràng ngay trước mặt.
Vốn dĩ hôm nay cũng không định ra ngoài mua sắm, nên không mang theo nhiều tiền.
Phải một lúc lâu sau Yến Nhi mới quay lại, bẩm với Tiết Nghi Ninh:
Lão nhân vẫn im lặng, không nói một lời.
Bàn tay siết chặt lấy cổ tay áo, nàng trầm giọng phân phó:
Tiết Nghi Ninh khi nghe được tin ấy, gần như không thể tin vào tai mình.
“Phu nhân không cần khách khí.”
Vì lòng ngổn ngang hổ thẹn, Tiết Nghi Ninh không dám ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Trái lại, Yến Nhi cứ vài bước lại vén màn xe nhìn về phía đường phố.
Tuy nàng sống trong phủ võ tướng, tin tức chiến sự chưa từng thiếu, nhưng đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy bản thân cách chiến tranh thật gần đến thế.
Nhưng giờ, sau khi nghe được tin bách tính Phù Lương bị tàn sát, nàng không thể ngồi yên được nữa.
Trương Bình cụp mắt xuống, lòng như thắt lại, tay nắm chặt chuôi đao đến trắng cả khớp.
Nàng mím nhẹ môi, rồi mới nói:
Sau đó, nàng liền nghĩ tới Lạc Tấn Vân, nghĩ đến lời hắn nói trước khi đi, nghĩ đến vẻ nặng nề nơi chân mày hắn lúc ấy.
Lạc Tấn Vân lại dứt khoát đáp:
Giờ đây chẳng rõ hắn ra sao ở Phù Lương, Hoàng thượng liệu có giáng tội hay không…
“Người không thể thiếu. Nàng nếu muốn ra ngoài, ít nhất cũng phải mang theo sáu người trở lên. Việc này ta đã dặn Trương Bình kỹ lưỡng.”
Thanh âm kia cách một lớp rèm, lại tựa như còn cách thêm lớp khăn tay, mơ hồ mà nhẹ, phải lắng nghe kỹ mới nghe ra.
“Phu nhân! Nàng ta nói năng bậy bạ. Chủ nhân ta chính là người hôm đó tặng phu nhân cầm phổ trong phường cầm. Giờ người đang ở trên xe ngựa phía sau, tuyệt đối không có chuyện lạm nhục nữ tử như lời nàng nói.”
Rất nhiều dân chạy nạn ào ào vượt qua mấy tuyến pháo đài phía trước, đổ dồn về Lương Châu thành, chen chúc trên đường phố, hỗn loạn không chịu nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trương Bình! Có người nhảy sông! Mau cứu!”
Lão nhân trong xe không đáp.
Lạc Tấn Vân chỉ dặn:
“Vậy để ta chuẩn bị xe ngựa, hộ tống phu nhân ra ngoài.” Trương Bình đáp.
Tiết Nghi Ninh lập tức nghiêng người hô lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào ngày thứ tám kể từ khi Lạc Tấn Vân đến Phu Lương, một tin dữ kinh động truyền khắp thành, Phu Lương thất thủ.
Bên cạnh có người xì xào bàn tán, đều nói e rằng nàng cũng là dân chạy nạn từ Phu Lương tới, bị… làm nhục, nên mới một lòng tìm cái c·h·ế·t.
Sau đó, hắn lại đích thân sắp xếp, phân phó Trương Bình lưu lại hơn bốn mươi hộ vệ trong phủ. Một đội canh tiền viện, một đội thủ hậu viện, còn lại thay phiên tuần tra, bố trí chẳng khác gì cảnh vệ trong cung. Còn bản thân hắn, chỉ mang theo vài người, dùng xong bữa sáng liền lên đường tới biên quan Phu Lương.
Tiết Nghi Ninh khẽ thở dài, giọng thoáng buồn:
Canh bánh vốn không giống cháo hay điểm tâm, khó lòng ăn ra vẻ thanh nhã. Thế nhưng nàng lại khác. Nhìn nàng ăn món canh ấy, lại thấy cảnh đẹp ý vui, khiến người không nỡ thúc giục, thậm chí cảm thấy tô canh bánh kia dường như cũng mang thêm vài phần nhã khí.
Dù đã thuận theo, hắn vẫn không hề lơ là. Lần này xuất hành, ước chừng mang theo mười hộ vệ theo sát bên người.
Lạc Tấn Vân đáp:
Nàng bước lên một bước, nhìn về phía gia nhân kia, mỉm cười nhẹ giọng nói:
“Ở phía bắc thành Lương Châu có một cửa hàng lâu năm tên là quán vịt Như Ý, chuyên bán món tô da vịt. Trên đường ta rời thành, nàng theo ta cùng đi, ta sẽ dẫn nàng đi ngang qua cửa quán ấy, để nàng nhìn một chút.”
Chương 88
“Dạ, phu nhân.” Yến Nhi đáp lời rồi xuống xe.
Trương Bình bơi rất giỏi, chỉ chốc lát sau đã kéo được thiếu nữ kia từ trong nước lên.
Tiết Nghi Ninh không nói gì, chỉ âm thầm nghĩ bụng, nếu mình là quan viên trong triều, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiết lộ loại cơ mật này cho thê tử trong nhà, quá mức hồ đồ!
Dứt lời liền muốn tiến đến đỡ người.
Tiết Nghi Ninh đột nhiên muốn ra ngoài một chuyến.
Tiết Nghi Ninh thoáng khựng lại, rồi nhẹ giọng đáp:
Phía Nam loạn cũ chưa dứt, phía Bắc bị quân Bắc địch xâm phạm, phía Tây lại thêm loạn Ô Hoàn.
Tiết Nghi Ninh biết đối phương không muốn xuống xe, cũng không ép buộc, chỉ chậm rãi nói:
Dù Tiết Nghi Ninh không tường tận chuyện trong triều, nhưng cũng hiểu những cơ cấu bí mật như vậy thường là để tra xét phản tặc, hoặc nắm tin tình báo thời chiến. Mà điểm liên lạc của Ưng Vệ, vốn là nơi cơ mật tuyệt đối, người ngoài tuyệt không nên biết đến.
Tiết Nghi Ninh khó hiểu hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Quán vịt kia thì có gì đặc biệt?”
Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu.
“Tướng quân yên tâm, ta cũng chẳng ăn vịt, lại càng không hứng thú gì với quán vịt, tuyệt đối sẽ không bước chân tới.”
Một ngày trước nàng còn đang vì hắn mà lo lắng, không ngờ đến ngày thứ ba, tin dữ truyền đến lại càng khiến người người khiếp đảm.
Thiếu nữ ấy sặc nước, nhưng may được cứu kịp, không nguy hiểm đến tính mạng. Giờ đây chỉ ngồi dưới đất, nức nở không thành tiếng.
“Dưới mái hiên bên kia có một bà lão, trông thật đáng thương, nô tỳ đưa bánh cho mà bà không buồn đưa tay nhận, cứ ngồi đó như ngây như dại. Người bên cạnh nói bà được đệ đệ liều c·h·ế·t cứu ra. Hai nữ nhi của bà... đều bị người của Ô Hoàn làm nhục rồi g·i·ế·t. Bọn họ bảo... đám Ô Hoàn ấy, gặp nam thì g·i·ế·t, gặp nữ thì làm nhục. Trong thành Phu Lương bây giờ, khắp nơi đều là... thi thể lõa lồ...”
Nghe đến đây, nàng không khỏi biến sắc, vội nói:
“Đa tạ tiên sinh.”
“Vị này là hộ vệ bên cạnh ta, cô nương này cũng do ta cho người cứu lên. Các hạ nếu thật sự là biểu ca của nàng, vì sao để nàng một mình ở đây tìm đến cái c·h·ế·t? Lại vì sao chính nàng lại một mực không nhận các hạ là thân thích?”
“Ta hình như từng gặp ngươi rồi.”
Đoàn xe lập tức đổi hướng, chạy về phía đầu cầu, có người khác cũng chạy xuống dưới sông tiếp ứng. Trên đường, những kẻ qua lại trông thấy động tĩnh lớn như vậy cũng bắt đầu vây lại xem.
Quả thật là vậy, hắn là quân nhân, vốn không nên co mình trong thành Lương Châu lúc này.
Phàm là có người ăn mặc tươm tất đi ngang qua, đám dân chạy nạn liền ùa tới, vây quanh cầu xin một miếng ăn.
Tiết Nghi Ninh lại tiếp tục phân phó:
Hắn bỗng nói:
“Trong thành gần đây rối loạn, phu nhân... bảo trọng.”
Từ trong xe vang lên một tràng ho khan, theo sau là một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ mỏi mệt:
Hắn không phải chỉ lo Lương Châu bất ổn, mà là lo người của Nam Việt đã âm thầm theo dõi nàng.
Gia nhân nhất thời á khẩu, chưa kịp đáp lời, thì thiếu nữ kia bỗng buông tay Trương Bình, quỳ sụp xuống trước mặt Tiết Nghi Ninh, nghẹn ngào:
Chỉ riêng xe của Tiết Nghi Ninh, không một ai dám đến gần.
Thấy trong mắt Yến Nhi hoe đỏ, lại im lặng không nói gì, nàng liền hỏi:
Lạc Tấn Vân…
Tiết Nghi Ninh quả thực có ra ngoài, mua mấy quyển sách, sắm một bộ trà cụ, ngày ngày pha trà, đọc sách, đánh đàn, cuộc sống thoải mái ung dung.
Nàng không phải bách tính bình thường. Nàng là thê tử của chủ tướng nơi tiền tuyến, là người đứng trong phủ danh tướng, nàng không nên co mình trong nhà, tránh né thế sự, trong khi những người dưới tay bại quân đang gào khóc vì mất người thân, mất nhà cửa.
Ban đầu nghe nói ngoài thành hỗn loạn, dân chạy nạn tràn về, có cướp bóc xảy ra, ít nhiều cũng thấy ăn mày trên đường, bách tính trong thành Lương Châu đã bắt đầu đóng cửa không dám ra ngoài. Trương Bình cũng từng khuyên nàng chớ tùy tiện xuất hành.
Lạc Tấn Vân chỉ khẽ cười, thở dài một tiếng:
Tiết Nghi Ninh liền báo địa chỉ phủ mình tại thành Lương Châu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.