Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Em dùng đầu lưỡi liếm đó, sếp tin không?
Đường Vực:“…”
Lưu Hựu Phongđãxem qua bản thiết kế, căn bản chẳng sửa gìcả, nếu không một phim trường lớn nhưvậy, sao cóthểsửa bản vẽthiết kếnhanh nhưvậy, còn cóthểlập tức khởi công, chẳng qua cũng chỉ đang tạoáp lực cho hộgiađình kia di dời thôi.Ông ta khâm phục nói:“Sếp tổng cao tay nha.”
Hôm qua Hàn Tiêu Tiêu vừa kểvới cô, gầnđây mấy lờiđồn thổi về Đường Hinh và Đường Vực vo ve khôngít,ởphòng tràhay trong nhàvệsinhđều cóthểnghe loáng thoáng. Họnói côvàTổng giámđốcĐường có “loại quan hệ đó”.
“Uhm”Anh không tiếp tục gửi tin nhắn thoại màlại gõchữ:“Lúc trước em gửi cái gìthế, dùng mặt gõchữ à?”
Đoánđược mới làlạ!
Đường Hinh ngước mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, cười tươi nói:“Cô đoán xem.”
Tổng giámđốcĐường bận rộn nhưthế, chắc chắn còn chưa xemđược tin nhắn!
Khi nãy côcùng Hoàng TưNghệcãi cọto tiếng nhưvậy, bên ngoàiđều nghe rõ.
Ông ta liền sững người, câm họng.
Hôm sau, Lưu Hựu Phong gọiđiện tới.
Đường Hinh tủm tỉm cườiđáp:“Không,đây làbímật.”
Lúc côlênđến tầng trên,đúng lúc Cao Hằngđang cầm tài liệu vào phòngĐường Vực, anh vừa ngẩngđầuđãthấy cômặcáo khoác lông màu hồng nhạt,đứng phía sau Cao Hằng.Đường Hinh nghiêng người,đứngởcạnh cửa, vừa cười ngọt ngào vừa nói:“Sếpà”
Ngày khởi công xây dựngđãnhanh chóngđược quyếtđịnh. Ba ngày sauđó,Đường Vực vẫnởTây An, chờtới ngày chính thức khởi công, anhđích thân tới hiện trường xem thử. Chủnhân căn nhàdi dời kia nhìn thấy anh, muốn xông tới nói gì đó,đều bịmấy công nhân ngăn từbên ngoài.
Đường Vực mờiđoàn làm phimăn cơm, hơn chín giờtrởvềkhách sạn. Anh vừađi vào sảnh vừa thuận miệng hỏi:“Hôm nayởcông ty cóchuyện gìkhông?”
Đường Hinh bước vào phòng, Cao Hằngđểtài liệu xuống, nói:“Đây lànhững tài liệu cần anh kýtên.”
Không trìnhđềtài vìhômđóanhđãtừchối côsao?
Thấy không, yêu thầm chính làtìm niềm vui trong nỗiđau.
Sách Hoathận trọngđáp:“Có ýtưởng nhưng tôi nghe không hiểu, hơn nữa cô ấy nói muốn làm phim xuyên không, ngài vẫn luôn không thíchđềtài này nên tôi cũng không nộp lên.”
Đường Hinh yên vịtrên ghế, chậm rãi thu dọnđồ đạc. Một lúc sau, Hàn Tiêu Tiêu từbên ngoài chạy vào, cười tủm tỉm lại gần cô, tìngười xuống bàn, hỏi nhỏ:“Côthực sựmách với sếp tổng hả?”
ThứsáuĐường Vực tới công ty,đầu tiên anh xem qua mấyđềtài kịch bản, không thấy cócái nào nổi bật, nếu không phải loại phim rác thìlà đềtài cũmèm, quákhôcứng sáo rỗng, không cókhảnăng hot, nhưng chỉcần mời mấy diễn viên nhiều fan, dùcho không quáhot cũng sẽkhông c·h·ế·t ngắc nửa chừng.
Bọn họ đồn côvà Đường Vực chắc làquan hệbạn giường.
Đường Vực:“…”
Dáng ngườiĐường Vực cao lớn, mảnh khảnh, thong thảxoay người hướng vềcửa thang máy, anh nhìn cửađangđóng lại, nhớtới từsau buổi tối hômđó, anh và Đường Hinh chưa gặp lại nhau cũng không cóliên hệgì, không bịcôquấy rầy, cảm giác bên tai cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Hàn Tiêu Tiêu:“…”
Côgái nhỏbỗng dưng ngẩngđầu, nhìn anh cười khanh khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
_“Nhật kýnữ đại gia”_
Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem thử, thấy trên tin báo trên WeChat xếp hàng dài 99+. Anh rót chén nước, tựa nửa người vào tủquầy, tay phải cầm cốc uống hai ngụm, cúiđầu chăm chúnhìnđiện thoại trên tay trái, ngón tay từtừlướt trên nềnđiện thoại. Cho tới khi nhìn thấy chuỗi kýtựvônghĩa mà Đường Hinh nhắn cho anh…
Người còn chưa tới gần nhưngđãphára cười:“Em ngayđến cảmặt mũi bạn trai còn vẽkhông nổi, bây giờcòn muốn vẽcái gì, liệu người khác xem cóhiểuđược không thế?”
NếuĐường Vực gửi cho tôi một chuỗi kýtựvônghĩa, cólẽtôi vẫn sẽgiải mãthành một bức thưtình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Editor: Hannah
Cao Hằngđóng cửađi ra ngoài.
Đường Hinh lấyđiện thoại từsau lưng ra xe, vừa cúiđầu cười nói:“A, qua hai phút rồi, không xoá được nữa.”Côcười gượng gạo nói tiếp:“Chúng ta bàn luận tiếp thôi, hai ngày nữa sếp tổng vềmàchưa ra ngôra khoai gìsẽlạiăn chửiđó.”
Đường Hinh lấyđược vởcùng bút,ôm lấyđồxoay người ngồi xuống sô-pha, cúi người vẽsơ đồ, nhưng bàn tràhơi thấp, côtừtừtrượt xuống, cuối cùng quỳhẳn trên thảm, cắm cúi vẽ, vẻmặt cực kỳchăm chú.
Đường Vực:“……”
Đường Hinh vui vẻvào nhàvệsinh tôlại son môi rồi mới phóng lên tầng trên.
Đường Vực khôngđểmắt tới người chủnhàkia, sau khi thuận lợi làm lễkhởi công liền xoay người rờiđi. Chủnhàkia vẫnở đólàmầmĩvừa kêu vừa khóc, lúcđầu còn nói năng rađầu rađũa, ngay sauđó đãmắng chửiĐường Vực vônhân tính.
KhoémiệngĐường Vực trễxuống, lại gửi tin trảlời:“Thấy rồi.”
Đềtài này cô đãsuy nghĩrất lâu. Côthuộc kiểu biên kịch nhữngđềtài mới lạ,“hại não”, cách tưduy không giống người bình thường, thếnên kịch bản cô đưa ra thường khôngđi theo lối mòn nhưng cũng khiến người ta không dễdàng mạo hiểmđầu tư.
Anh nhất thời cũng cạn lời, không biết phải nói sao.
Đường Vực nghe thấy giọng nói của côcũng bật cười.
“Thếnên tôiđãmắng gìcô đâu, côcuống quít cái gì?” Đường Hinh lạnh nhạtđáp trả.
Chủnhà:“…”
Lưu Hựu Phong ngơngác nhìn theo bóng lưng anh, Cao Hằng cảm thấy người phụtrách này thực sựkhông nhanh nhạy cho lắm, cólòng tốt nhắc nhở:“Ýcủa sếp tổng là, nửa tháng sau kýhợpđồngđể ông ta dọnđi.”
Đường Vựcđưa cho cômột quyển vởtrắng, hất cằm vềphíaốngđựng bút,ýnói:“Tựlấyđi.”
Hoàng TưNghệ:“…”
Đường Vực:“Cứ để đó đi.”
Đường Hinh ngước khuôn mặt nhỏnhắn nhìn anh, không ngờanh lại nhắc tới chuyện này, nụcười trên gương mặt cônhạt dần, khôngđểtâm hừmột tiếng:“Không sao hết, em cóthểvẽmột cáiđầu heo.”
Một lát sau nhậnđược tin nhắn trảlời vẫn chỉlàmột chuỗi kýtự.
Nói xong liền bỏ đi.
Đường Vực dựa vào ghếxoay, ngẩngđầu nhìn Sách Hoa, hỏi bâng quơ:“Đường Hinh không có ýtưởng nào sao?”
“Cô!”Hoàng TưNghệtức muốn nổi khùng, khuôn mặtđược trangđiểm kỹcàng nhăn nhóvặn vẹo, côta nghiến răng nghiến lợi nhìnĐường Hinh, quát:“Rốt cuộc côcóxoáhay không? Mọi người chỉ đang nóiđùa sau lưng, côviệc gìphải làm tới mức này?”
Nữ đại gia:“shjd#8irunbjdjd&hdj……”
Đường Vực quắc mắt,ánh mắt lạnh lùng.
Đường Hinh vừa mớiăn xong miếng bánh kemđãbịgọi lên tầng.
Nụcười củaĐường Hinh chậm rãi nhạt dần, côlạnh lùng nói:“Nóiđùa sau lưng? Cô đang nói trước mặt tôi, còn sau lưng tôi côcòn nói gì đừng tưởng tôi không biết.”
Sách Hoacũng nhíu mày, gõgõtay lên mặt bàn nói:“Đúngđó, ngồi xuống cả đi, cãi cọ ầmĩchẳng ra thểthống gì.”
“Tổng giámđốcĐường, tôiđồngý, ngài rađiều kiện gìtôi cũngđồngý, xinđừng sửa bản thiết kế! Nếu không…cảhai tađều khôngđược lợi.” Ông ta nhìn thấyđội công trìnhđãbắtđầu khởi công thìhoảng loạn tới mứcđổmồhôi, nói:“Ngài xem, các ngài sửa bản thiết kếrồi, sau nàyđóng phim còn phải làm hậu kỳchỉnh sửa, sẽmất rất nhiều tiền, sẽkhông cólời lãiđâu.”
Anh gửi một dấu“?”choĐường Hinh.
Cônghĩthầm, cho dù Đường Vực gửi cho cômột chuỗi kýtựvônghĩa, cólẽcôcũng cóthểgiải mãthành một bức thưtình.
Đường Vực cụp mắt, gõgõngón tay trên mặt bàn, nói:“Gọi cô ấy quađây chút.”
Đường Vực nhếch miệng cười,điềm nhiênđáp:“À, tôi chẳng sót chút tiềnấy.”
Đường Hinh gửi một icon ngượng ngùng:“Không, sếp chưa thấy gìcả!”
Cũng cóngười thửdòhỏi Cao Hằng nhưng Cao Hằng cực kỳkín miệng, chưa từng lộra nửa câu vềchuyện riêng củaông chủ. Bảo vệ ông chủnhưvậy, nếu là ởthời cổ đại chắc chắn làbậc trung thần.
Nữ đại gia:“Màn hìnhđiện thoại em nhỏlắm, dùng mặt không gõchữ đượcđâu. Em dùngđầu lưỡi l**mđó, sếp tin không?”
Đãnhiều ngày qua côkhôngđược gặpĐường Vực.
Sách Hoagậtđầu:“Cônói qua về ýtưởng của côxem sao.”
Sau giữa trưa,ánh nắng mặt trời chiếu qua lớp kính, rọi sáng cảcăn phòngấmáp.Ấy vậy màcũng không rực rỡbằng lúmđồng tiền xinh xinh bên máphải của cô, sáng ngời sinhđộng.Đường Vực ngơngẩn nhìn cô, từtừ đứng dậy, lấy một chiếc bút chìtừtrongống bút lại gần.
Gợi d·ụ·c khódiễn tảthành lời!
MàcònĐường Vựcđích thân“triệu tập”côlên.
“Sao phải xoá đi?” Đường Hinh giấuđiện thoại sau lưng,đứng tại chỗcười tủm tỉm nhìn côta, nói:“Côcòn chưa nói gì, sao lại sợsếp biếtđược?”
Sắc mặt Hoàng TưNghêthoạt xanh thoạtđỏ, giậnđếnđiên cuồng, côta chưa từng thấy người con gái nào như Đường Hinh, chỉbiết tức giận quát to:“Cũng chẳng phải chỉcómình tôi nói. Nếu không phải côcảngày cứtót lên tầng trên thìngười khác sẽ đồn rađồn vào hay sao?”
Hìnhảnhđó…
Anh bật cười rồi gậtđầu.
Anhđiđến gần cô, cụp mắt nhìn cô.
Sách Hoacứ để Đường Hinh trình bày nhưng trong lòngđã âm thầm gạt bỏkịch bản của cô.
Cao Hằngđứng phía sau, bịLưu Hựu Phongđứng bên cạnh kéo kéo tay, anh ta cúiđầu nhìn Lưu Phong.
Đường Vực nheo nheo mắt, hơi thất thần nhìn cô, bỗng nhiên nhớtới bức tranh“Bạn trai không cómặt”xấu hoắc màcô đãvẽ.
Đường Vực vừa bịngười ta mắng vônhân tính, trên mặt không thểhiện bất cứcảm xúc gì, hơi cụp mắt nhìn người phụtrách bụng biaụcịch, thản nhiên nói:“Loại người không biết phải trái này, chỉvì ông ta màlễkhởi công bịtrìhoãn lâu nhưvậy, không khiếnông taăn không ngon ngủkhông yênđủmười ngày nửa tháng thìkhôngđưa tiền,đừng dễdãi làm gì.”
Chương 7: Em dùng đầu lưỡi liếm đó, sếp tin không?
DùHàn Tiêu Tiêu không nói thẳng nhưngĐường Hinhđương nhiên hiểuđược. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Hựu Phong vội vàng cho ngườiđuổiông ta ra ngoài, lại chạy tới chỗ Đường Vực, xin chỉthị:“Sếp tổng, khi nào chúng ta cùng chủnhàkia kýhợpđồng?”
Đường Hinh bịanh nhìn chăm chúthìgiật mình, hỏi nhỏ:“Khôngđượcà?”
Cao Hằng không bình luận gìthêm, không cao tay thìsao làm CEOđượcđây?
Đôi mắtđen chớp chớp, mởtin nhắn ra xem cũng chỉthấy những kýtựlộn xộn.
Sách Hoacũng không rõtinđồn giữa Tổng giámđốc và Đường Hinh cóbao nhiêu phần làthật, bao nhiêu phần làgiả, làm công việc nàyđãlâu,ông tađương nhiên biết cónhững thứkhông thểnhắm mắt tin bừa,đặc biệt làtrong ngành giải trí điệnảnh, mấy câu ba hoa chích choèkia tuyệtđối khôngđáng tin cậy.
Đường Hinh ngheđược giọng nóiđànông trầm khànấmáp, vui sướng lăn lộn một vòng trên giường, khuỷu tay chống lênđệm, ghémiệng vào loađiện thoại, dịu dàng ghiâm tin nhắn thoại:“Sếp tổng, buổi tối vui vẻ.”
Cuối cùng, chỉvỏn vẹn ba chữ.
KhoémiệngĐường Vực giật giật, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua:“Nói tiếng ngườiđi, tôi không hiểuđược ngôn ngữhành tinh mẹcủa em.”
“Hai ngườiđừng…”Cóngười mởmiệng khuyên can,“Chúng ta tiếp tục thảo luậnđềtài kịch bảnđi. Khi nãy bàn tớiđâu rồi? Phim xuyên không phải không?Đường Hinhà, cônói gìvềngười từhai thờiđại…”
Cao Hằng nói xong thìliếc nhìn sếp tổng, không biếtđây cóphải là “chuyện”hay không.
“Tổng giámđốcĐường, hộgiađình kia nói chỉcầnđền bùtheo giáchúng tađã đềnghịlần thứhai họsẽlập tức dọnđi, ngài xem chúng ta cóthể…”
“Cóthểcho em mượn giấy bút không?”
Vìsao lại xoá đi? Vìsao chỉgửi ba chữnày?
Sau một lúc lâu, anh hơi khom người, nhếch mép cười lạnh, tay dùng bút chìgõlênđầu cô.
Quẹt thẻbước vào phòng,Đường Vực cởiáo vest, tiện tay ném trên giường ga trắng muốt, tháo cà-vạt ném xuống, hơi nghiêngđầu tháo hai nútáo sơ-mi, lộra cần cổthon dài.
“Tổbiên kịchđềuđãtrìnhđềtài lên rồi, chỉtrừcô Đường.”
“Ngủsớmđi.”
Đường Hinhđang lặng lẽnhìn anh, nhất thời giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần, nói:“Được”. Nghĩnghĩmột lúc lại nói thêm:“Em cóthểvẽmột sơ đồminh hoạtrướcđược không, sauđósẽnói cho sếp về ýtưởng của em? Em sợsếp không hiểuýcủa em…”
Hàn Tiêu Tiêu tòmòkhông nhịnđược, gặng hỏi:“Tôi thấy Hoàng TưNghệtức muốnói máu rồi màkhông dám nói gì, cômau nói cho tôi biếtđi, tôi tòmò.”
***** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Hằng không rõsếp tổngđang hỏi vềcông việc hay chuyện riêng tư, việc công anh tađãbáo cáođầyđủrồi, chỉcòn lại mấy việc nhỏnhặt râu ria…Tới cửa thang máy, anh ta vội vàng nhấn nút lên lầu, nói:“Không biếtđây có được tính là ‘cóchuyện’hay không.”
Sau khi tan họp, Hoàng TưNghệtức giận quắc mắt nhìnĐường Hinh một cái rồi mới quay người rờiđi.
Đường Vực khi nãy cóuống chút rượu, hơi rượu bốc lên làm trong người nóng bức, anh kéo cà-vạt, cửa thang máy vừa mởra, anh liền bước vào, buôngđúng một từ:“Nói.”
Đợi một lúc lâu, côcực kỳháo hức cho rằngĐường Vực sẽgửi cho cômột tin nhắn thật dài thật dài.
Tới khi Sách Hoa nhìn qua, có ýtốt nhắc nhở:“TưNghệ, váy ngắn của cô…”
Đường Vực mặt không cảm xúc, trảlời:“Uhm, tôi biết rồi.”
Thành phốTây An, buổi tối.
Hoàng TưNghệcuống quítđứng thẳng người dậy, hung hung trừng mắt vớiĐường Hinh, rồi bỗng nhiên nhớra chuyện gì, lại nổi giậnđùngđùng vòng qua bàn nhào vàoĐường Hinh, nói:“Côxoá đi! Mau mau xoá đi!”
*****
Đường Vực:“……”
Côvà Đường Vựcđến cảcái nắm tay còn không có. Bạn giường?!!! Nếu côcóthểbòlên giường củaĐường Vực, côchắc chắn sẽmua mấy thùng pháo hoa,đốt cmn ba ngày bađêm!
Trong mắtĐường Vựcánh lên nét cười, nói:“Vàođi.”
Đường Hinh vừa nhấn gửi tin nhắn xong, chưa thấy anh trảlời,đột nhiên nhận ra lời mình nói cóchút gợi tình, dường nhưkhôngđứngđắn cho lắm, liền vội vàng xoá đi.
“Sếpơi, cóthểcho em mượn bút chì được không?”
Đều nhìn thấy hết rồi!
Côthật muốn phỉnhổvào những kẻloan tinđồn này.
Tâm trạngĐường Hinh hơi phức tạp, côrất muốn biết, lúc trướcĐường Vựcđịnh nói gìvới cô.
Đường Vực lạnh lùngđáp:“Không cần, cứtheo giáthịtrường mà đền bù, cóbao nhiêu trảbấy nhiêu, không cần hỏi lại tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Vực lại hơi mỉm cười, tiếp tục gõchữ, muốn nhắn tin hỏi côsao lại không nộpđềtài kịch bản, nhưng nghĩnghĩmột hồi rồi lại xoá đi.Đường Hinh nằm ra giường, mắt nhìnđiện thoại chăm chúkhông chớp, chờ “Đối phươngđang nhập văn bản”.
Đường Vực nhàn nhãdựa vào lưng ghếtựa, hơi nghiêngđầu, nheo nheo mắt, nhìn khuôn mặt nhỏnhắn kia rồi nói:“Em thửnói qua về đềtài kịch bản của em cho tôi nghe xem.”
Sắc mặt Hoàng TưNghệtái nhợt, côta với cảngười qua bàn, tay cốsức duỗi ra, cứngđờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.