Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: [Phần II] “Em thực sự ung dung thế à? Nói đi là đi luôn?”
EDITOR: HANNAH
Mọi ngườiđều nói, ai yêu trước sẽthua. Em rất sợ, nhưng em lại không cách nào kìm lòng màyêu anh trước.
_“Nhật kýnữđại gia”_
Đầu tiên làvẽtặng anh hình cáiđầu heo, sauđấy lại mắng anh là đồ điên.
Bây giờ Đường Hinh chẳng khác gìmột con nhím nhỏ, nếu anh muốn lại gần côdùchỉmột chút, anh bắt buộc phải nhún nhường.
Đường Vực siết chặtđiện thoại trong tay,đứngởhuyền quan không nhúc nhích, im lặng vài giây rồi mớiđưa tay mởchốt cửa, vừađi vào vừa nhíu mày nói với cô:“Giờngoại trừviệc mắng tôi thìem không còn gì đểnói nữaà?”
Khókhăn lắm mới khiến côchủ động nói chuyện với anh, thếmàngay câuđầu tiênđãmắng anh rồi, thậtđau lòng quá đi.
Đường Hinh cònđang nổi nóng, hừmột tiếng rồiđáp:“Không!”
Đường Vực:“……”
Trong nháy mắt, anhđột nhiên cảm thấy hoài nghi, không lẽanh lạiđi thích một con nhím như Đường Hinh sao?
Không, anh không nhầmđượcđâu.
Đường Vựcđưa tay cởi hai nútáo sơ-mi, lộrađường cong xương quai xanhđẹp mêngười, anh cốnín nhịn, trầm giọng hỏi:“Thật sựkhông có à?”
Giọng nói trầm trầm nam tính khẽvang lên trongđêm yên tĩnhđột nhiênêm taiđến kỳlạ.Đường Hinhđãtừng nghe thấyâm thanh này, tựa nhưdòngđiện chạm vào màng nhĩ, xuyên thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong tim, dịu dàng trêu chọc cô, khiến lòng cônhộn nhạo.
TayĐường Hinhđang vuốt lông Bánh Bao Cuộn chợt khựng lại, thậm chícôcòn cócảm giác“lỗtai sắpđẻ”rồi.
Côlập tức ngoáy ngoáy lỗtai, giọng nói cóphần hung dữ:“Không có, anh tưởng tôi muốn nói gìvới anh hả? Nghĩtôiđịnh cảmơn anh vì đãgiúp tôi tuyên truyền, vì đã đưa tôi lên hot searchà? Hay làvìanhđãgiúp tôi quảng cáo phim?”Côdừng lại một chút rồi hào phóng nói:“Được thôi, cảmơn anh nha, Tổng giámđốcĐường.”
Đường Vựcđi vềphía bàn nước,đem quyển sách cóvẽhìnhđầu heo kiađểtrên bàn, nghe cônói xong thìlại liếc nhìn quyển sáchđó, khom lưng lấy từtrên bàn một bao thuốc lá, rồi lại cầm lấy bật lửa,đi ra ngoài ban công.
Anh hỏi:“Còn gìnữa không?”
Đường Hinh:“Cái gìcơ?”
“Mấy câu mắng mỏ ý.” Đường Vực tựa vào lan can,đứng hóng gió, lấy mộtđiếu thuốc từtrong baođưa lên miệng,đánh bật lửa nhưng khôngđược. Anh nhíu mày, xoay người lại, lưng tựa vào lan can, cúiđầu bật lửa, giọng nói vẫn trầm trầm nhưcũ:“Em mắng luôn một lần cho xongđi.”
Đem hết tức giận xảlên tôi một lần rồi giảng hoà đi.
Anh không muốn cứ đểquan hệhai người trong tình trạng giằng co chiến tranh lạnh nhưbây giờ, anh chỉmuốn cóthểhoàhoãn với cômột chút.
Đường Hinh nghe thấyâm thanh của bật lửa thìhơi ngạc nhiên, trongđầu lập tức tưởng tượng hìnhảnhĐường Vực hút thuốc, thật sựthấy bất ngờ.
Cho tới giờcôthấyĐường Vực hút thuốc chưa quába lần.
Cảba lầnđều vào lúc anh làm thêm giờcòn côthìmặt dày xinăn chực cơm hộp của anh, vìcũng nhiều lần loanh quanhởgần anh nênđúng lúc nhìn thấy. TrợlýCao cótừng nói sếp tổng không nghiện thuốc lá, chỉcónhững lúc mệt mỏi mới hút mộtđiếuđểlấy lại tinh thần.
Đường Vực…
Hình nhưanhấy làm gìcũngđều rất hấp dẫn.
Cólẽ đây chính là ưu thếcủa ngườiđẹp trai.
Đột nhiên nỗi tức giận trong lòngĐường Hinh nguôi ngoaiđi nhiều, côvìnhan sắc của anh mànhịn, thìthầm với anh:“Phần của hôm nay mắng xong rồi.”
Đường Vực lại bật cười, hỏi:“Thếnào làphần của hôm nay mắng xong?”
Đường Hinh phồng má, hùng hồn lýluận:“Tức làhôm nay không cótâm trạng mắng nữa. Trong một ngày nổi cáu nhiều lần sẽ ảnh hưởng xấu tới tâm tình, làm giànhanh rụng tóc nhiều. Thếnên hôm nay tôi hết muốn mắng anh rồi.”
Chỉvìmềm lòng rungđộng màgiờphải kiếm cớ.
Chẳng qua làcôxót xa không nỡmắng anh thôi.
Đường Vực:“……”
Anh ngẩngđầu nhìn ra xa, nhảkhói thuốc, khoémiệng khẽnhếch lên, nói:“Được rồi, em nhiễu sựquá.”
Đường Hinh nhíu mày, kêu cônhiễu sựlàcó ýgì? Côdùng máy tínhđăng nhập WeChat, thấy biên tập viênđangđiên cuồng gửi tin nhắn cho mình:“Đường Tâm!!! Sao màcôbámđược lắmđại gia thếhả?! Tôi vừa nhậnđược tin báo, lại tăng sốbản in rồi kìa!”
Chỉtrong tháng nàyđãphải in thêm không biết bao nhiêu lần.
Biên tập viên của côvôcùng kíchđộng, gửi tin nhắnầmầm, mãi không thấy dừng.
Đường Hinh cụp mắt, hừmột tiếng:“Dùsao tôi cũng sẽkhông trảphíquảng cáo cho anhđâu! Tạm biệt!”
Nói xong lập tức cúpđiện thoại.
Đường Vực nghe thấyâm thanh“tút tút”, tay bỏ điện thoại xuống, nhíu mày.
Đúng là…
Anh có đòi côtrảphíquảng cáoà?
*****
Đường Hinh ngồi lướt Weibo, vẫn thấy bài tuyên truyền kiađangđược chia sẻ ầmầm.
Rốt cuộc thì Đường Vực muốn gì? Xem ra không phải muốnđưa côlên hot search cho cưdân mạng“némđá”.
Tại côvừa rồi mải tức giận mắng mỏanh màquên không hỏi…
Côthẫn thờngồi trảlời từng tin nhắn WeChatđang bùng nổ ầmầm, bao gồm cảtin nhắn của bốmẹcô. Cólẽdo côtrảlời quáchậm nên bàChung dứt khoát gọiđiện thoạiđến, vừa mởlờiđãtra hỏi:“Nóiđi,đạo diễn Lục vàTổng giámđốcĐường, con cóquan hệmờ ám với người nào?”
Đường Hinh:“……”
BàChung Lệhừmột tiếng:“Hay làcảhai ngườiđó đềuđang theođuổi con?”
Đường Hinh:“…….”
Cônằm c·h·ế·t dítrên sô-pha, váy ngủcuốn tận trênđùi, hai chân thẳng tắp thon dài trắng nõn khoe dướiánhđèn. Côkhẽ đungđưa chân, nằm nghiêng trên sô-pha, than thở:“BàChungà, trítưởng tượng của bàquáphong phúrồi. Không ai theođuổi con cả, chỉlà…”Cônghĩmột lúc, cốtìm một lýdo thích hợp,“Họchỉmuốn quảng cáo cho phim thôi. Mẹ đừng nghĩnhiều, dùsaođối với con cũng chẳng cóhại gì, cùng lắm cũng chỉbịantifan trên mạng mắng vài câu. Con sợgìchứ? Vừa nãy biên tập viên lại báo tin cho con in thêm sách rồi. Quátốt còn gìnữa.”
BàChung Lệkhông tin, vẫn tra hỏi:“Con bámđuôi bọn họleo lên hot search những hai lần, từmột biên kịch vôdanh tiểu tốt tựdưng lại nổi tiếng, con dám nói làkhông liên quan gìtới hai người họ à? Mẹvàbốcon tin làm saođược!”Bàhừmột tiếng rồi lại hỏi:“Con khai thật rađi, trong hai người họ, ai làngười làm cho con thất tình?”
“……”
Đường Hinh sống c·h·ế·t không chịu thừa nhận:“Không cómàmẹ, thậtđấy. Mẹ, mẹtưởng tượng giỏi nhưthếsao khôngđi làm biên kịchđi? Con giới thiệu mẹnhé.”
Nếu côdám nói thật, không chừngôngĐườngĐại Vĩsẽvác theo cái côn sắtđếnđây.
Với khíphách tướng cướp của bốcô, côsợ Đường Vựcđịch không lại.
“Con cứchốiđi, cóphải người con thích chính làTổng giámđốc của con không hả?”BàChung Lệhiểu quárõsởthích của con gái mình. Từnhỏcon bé đãthích xem tạp chícóhình những nhân vật tinh anh xuất chúng, người tênĐường Vực kia rấtđẹp trai, rất hợp gu thẩm mỹcủa con gái bà.
Đường Hinh giật mình thon thót, cốgắng giữbình tĩnh chống chế:“Không phải mà, con không thích anh ta, anh ta cũng không thích người nhưconđâu.”
ĐườngĐại Vĩlập tức giành lấyđiện thoại, nhíu mày hỏi cô:“Hinh Hinh, con nói thậtđấy chứ?”
Đường Hinh sợnhất làbịbốmẹthay phiên nhau thẩm vấn, côphátđiên hét lên:“Thực sựkhông cómà! Anh ta thích kiểu người nhưMinh Chúcấy, còn từng theođuổi Minh Chúc cơ, giữa bọn con hoàn toàn không cóchút quan hệgì…”
ÔngĐườngĐại VĩvàbàChung Lệbốn mắt nhìn nhau, miễn cưỡng tin lời cô.
BàChung Lệlấy lạiđiện thoại,đổi sang gương mặt tươi cười, hỏi cô:“Mùng 1 tháng 5 cóvềnhàkhông con?”
Đường Hinh vừa nghe giọngđiệu nàyđãbiết ngay mẹlại muốn sắp xếp cho cô đi xem mắt rồi, côvội nói:“Mùng 1 tháng 5 con bận lắm, không về đượcđâu, khi nào rảnh sẽvềthăm bốmẹ.”
BàChung Lệthất vọng nói:“Được rồi.”
Cúpđiện thoại,Đường Hinh mệt muốn c·h·ế·t, cônằm vật ra nhìn trần nhà.
Làm thếnàođểthoát khỏi tình yêuđiên cuồng nàyđây?
*****
Kỳnghỉlễ01/05, cửa hàng của Vưu Hoan rất bận, Khúc Vi lại không vềnước, nhân viên vẫn chưa tuyểnđược.Đường Hinh xung phong nhận giúp trông coi cửa hàng.
Ba ngày bận rộn nhanh chóng quađi, kỳnghỉlễcũng kết thúc, thời gianướcđịnh giữa côvàLục Chi Hành cũng tới gần.
Đường Hinh hỏi thăm Hàn Tiêu Tiêu, biếtđược một buổi chiềuĐường Vực cómặtởcông ty, côliền lái xe tới Thời Quang. Tới công ty, côlên thẳng tầng làm việc củaĐường Vực, vừa ra khỏi thang máy, thưkýTrầnđãnhìn thấy cô, vội vàngđứng lên, mỉm cười nói:“Cô Đường, chào cô.”
“Tôi tìm sếp tổng.” Đường Hinh tươi cườiđáp lại.
“Côchờmột chút.”
ThưkýTrần vộiđi gõcửa báo tin.
Đường Vực nghe xong thìmặt hơi cứng lại nhưng vẫn không thểhiện cảm xúc gì, chỉnói với Cao Hằng:“Bảo cô ấy vàođi.”
Cao Hằngđẩy mắt kính lên sống mũi,đáp:“Vâng.”
Anh tađi ra cửa, nhìnĐường Hinh rồi nói:“Cô Đường, sếp tổng mời côvào.”
Đường Hinh mỉm cười với Cao Hằng, lướt qua anh tađi vào phòng làm việc. Cao Hằng tếnhị đóng cửa lại, thoáng nhìn thấy vẻmặt hóng chuyện của thưkýTrần, anh ta lạnh nhạt nói:“Không làm việcđià?”
ThưkýTrần nhíu mày, miệng làu bàu:“Tòmòchút xíu cũng khôngđượcà?”
Cao Hằng lạnh lùngđáp:“Khôngđược, lần trướcđãhại tôi bịtrừmất tiền làm thêm giờmột tháng rồi, thấy chưađủ à?”
ThưkýTrần:“…….”
Trong văn phòng.
Đường Vực dừng công việc trong tay, hai tayđểlên tay vịn ghế, tựa vào lưng ghếung dung nhìnĐường Hinhđang bước vào. Hôm nayĐường Hinh mặc một chiếc váy dài màu vàng, thần thái rạng rỡ, làn da trắng nõn như đậu phụ, tóc cũng dài hơn lúc trước một chút.Đường Vực chớp chớp mắt,đột nhiên cảm thấy côrất xinhđẹp.
Anh cụp mắt, trongđầu nhẩm tính thời gian, nhận ra hai người họ đãlâu rồi không gặp nhau.
Lần cuối gặp mặt làkhiởtầng hầmđỗxe, cônói anh chưa từng tìm hiểu thếgiới của cô, thếnên côtừchối kýhợpđồng với anh.
“Tổng giámđốcĐường.”
Đường Hinhđứng trước bàn làm việc của anh, khẽmỉm cười.
Ánh mắtĐường Vực lưu luyến trên málúmđồng tiền nhỏxinh của cô, ngón tay nhịp nhịp trên tay vịn, hai chân co lại,đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, hỏi cô:“Em uống nước trái cây không?”
Đường Hinh ngạc nhiên, ngẩngđầu nhìn anh.
Không hiểu vìsao,Đường Vực cólinh cảm, côchủ độngđến tìm anh không phải làchuyện tốt.
Anh tựa vào bàn làm việc, nghiêng ngườiấn nút gọi nội bộ:“ThưkýTrần,đem cho tôi một cốc nước trái cây, nước chanhđi.”
Đường Hinh hơi nhíu mày nhìn anh, nói:“Không cầnđâu. Tôi nói xong sẽ đi ngay.”
Đường Vực lại tựa vào bàn làm việc, khoanh tay, cụp mắt nhìn cô, khoémiệng nhếch lên cười nhạo:“Định nói gì? Nói xin thôi việcà?”
“Ha, anhđoán ra rồià? Giỏi quá.”
Đường Hinh bật cười, lục tìm trong túi xách,động tác cúiđầu của côlàm mái tóc trượt xuống,áp vào khuôn mặt cô.
Đường Vực im lặng nhìn cô, mày cau lại.
Qua vài giây,Đường Hinh lấy ra một tờ đơn xin thôi việc,đưa cho anh.
Anh không cử động, chỉlạnh nhạt nhìn cô. Côthấy anh vẫn khoanh tayđứng nhìn thìbước lên một bước,đặtđơn xin thôi việc lên bàn của anh, ngẩngđầu cười với anh, nói:“Mấy ngày nữa tôi phải gia nhập tổbiên kịch rồi, không cócách nào tiếp tục làm việcở đâyđược nữa, chỉcóthểxin thôi việc thôi.”
Cônhìn gương mặtđiển trai của anh, ngừng nói, chờanh trảlời.
Đường Vực hơi quay mặt, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, vài giây sau, anh mới quay lại nhìn cô, cốgắng giữbình tĩnh nói:“Chuyện em gia nhập tổbiên kịch cùng chuyện xin thôi việc không liên quan. Em chuẩn bịxong kịch bản bên kia thìcóthểquay lạiđây.”
Còn cóthểquay lại sao?
Đường Hinh hơi sửng sốt nhưng rồi côlại mỉm cườiđáp:“Không cầnđâu, tôi khôngđịnh quay lại.”
Côquay lạiđểlàm gì?
Đường Vực hơi cáu kỉnh, nhíu mày hỏi:“Vìsao?”
Đường Hinh chớp chớp mắt, nói thật:“Bởi vìbây giờquan hệgiữa anh vàtôi hơi ngại ngùng, tôi không nênởlạiđây nữa. Đã vậy môi trường của Thời Quang thực sựkhông thích hợp với tôi, tôiởlạiđây không cókhảnăng phát triển, cứmãi pha trànước cũng không tốt lắm.”
“Giờcócơhội tốt dành cho tôi rồi.”Côlại cười, cầm túi xách lên, nói:“Tôiđi trướcđây, cócơhội sẽgặp lại.”
Nói xong côliền xoay ngườiđịnh rờiđi.
Thếnào là “cócơhội sẽgặp lại”?
Đường Vực nghiêm mặt, một tay rũxuống chống lên bàn làm việc, một tay nắm lấy cổtay cô.
Tay côgái nhỏrất gầy, vừa mềm lại vừa lạnh,áp vào lòng bàn tayấmáp của anh mớiấm lên một chút.
Đường Hinh giật mình, quayđầu lại nhìn anh.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô,đôi mắt nhưnước giếng sâu thăm thẳm không thấyđáy, cũng không nhìn ra cảm xúc gì ẩn chứa bên trong, nhưng dường nhưlại chứađựng mọi cảm xúc. Anh nói:“Em thực sựung dung thế à? Nóiđi là đi luôn?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.