Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: “Thế sếp tặng nó cho em được không? Em thích nó”
Thang máy tới rồi.
Đường Hinh một chân vẫn quỳtrên sàn xe, ngay khi cửa xeđóng lại, chân cômềm nhũn, cảngười ngảtrên ghế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hiểu sao,Đường Hinh cảm thấy anhđang cố ý.
“Không cần mang theo chìa khoáxe, em sẽlái xe.” Đường Hinh dứt khoát lấy chìa khoátừtrong tay anhđểlại chỗcũ, cười tủm tỉm nhìn anh, nói:“Sếpđang bịthương, tối nay em sẽlàm tài xếcho sếp.”
Đường Hinh suy nghĩmột hồi, nếu con mèo này vừa xấu vừa bẩn, côchắc chắn sẽhoài nghi ngườiđócố ývứt mèo lạiđểmưu hạiĐường Vực. Nhưng con mèo này xinhđẹp nhưvậy, côlập tức suyđoán hệt như ĐườngĐinhĐinh, chắc chắn cócôhàng xóm nàođó đểmắt tớiĐường Vực, cố ýthảmèo! Cônhíu mày, trong lòng hơiảo não, sao côlại không nghĩtới phương thức tiếp cận này nhỉ?
Xe một lần nữa lăn bánh, anh nói:“Em thích thìcứ đem nóvề đi.”
Chiếc Maserati màuđỏ đỗ ởvịtrí Đường Hinh vừa rờiđi.ĐườngĐinhĐinh vội vàng bước xuống xe, chạy nhanh lên tầng, cô ấn mật mãrồi mởcửa, xông thẳng vào nhà, miệng vừa kêu vừa gọi:“Anh! Anh! Em tớiđón mèo!”
Mèo của côcứthếbịngười ta chiếm mất rồi…
Đường Vực nhanh chóng lấy lại tinh thần,điều chỉnh lại nét mặt,đỡcôngồi thẳng dậy, lấy khẩu trang từtrên tay cô đeo lên mặt mình.Đôi mắtđen nhánh thâm trầm quay qua nhìn côgái nhỏcònđang sững sờ:“Thếnàyđược rồi chứ?”
Đường Vựcừmôt tiếng,đút tay vào túi quần, nhìn côngồi vào trong xe rồi quay ngườiđi vào nhà.
Đường Vực:“……”
Lên xe rồi,Đường Vực tháo khẩu trang ra, tiện tayđểlại trong hộc xe.
ĐườngĐinhĐinh thay giày, bước chân lập cập, nháo nhác tìm mèo:“Meo meo, mèo của emđâu?”
Đường Hinh chớp mắt:“Gìcơ? Em không nói gìcả?”
Côvừa mới quayđầuđãthấy một chiếc Maseratiđỏ đi vào,ánhđèn xe hơi chói mắt.Đường Hinh chớp chớp mắt rồi lái xe rờiđi.
MắtĐường Hinh sáng lên, vui vẻnói:“Vâng! CảmơnĐường papa!”
Hai người một trước một sauđi vào bệnh viện, không nói năng gì.
ĐườngĐinhĐinh buồn bựcđóng cửa rờiđi, hối hận sao lúc trước không vềsớm một chút.
“Thật sao?” ĐườngĐinhĐinh vui vẻngẩngđầu nhìn anh.
…Trảlời thếnày, cóthểcoi làtừchối khéo không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên phía bệnh viện anhđãgọiđiện thông báo trước, giờ đi thẳng tới tiêm là được.Đường Vực không có ýkiến gì, cúiđầu nhìn cô, cólẽdo khẩu trang màgiọng nói của anh trầm hơn nhỏhơn:“Em cứ ởlạiđây chờ, tôi tự điđược.”
Đường Hinh hơi ngạc nhiên, quay lại nhìnĐường Vực, hỏi:“Sếp thực sựnhặtđược con mèo này sao? Mèo thuần giống, màu lông lạiđẹp thếnày, cònđẹp hơn cảTuyết Cầu* nhàem nữa.”Cônhìn vẻmặt của anh, giải thích thêm:“À, Tuyết Cầu làtên con mèo nhàem.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Đường Hinh cốgắng kìm lại sựkinh ngạc của mình,ôm mèo ngồi vào ghếphụ. Cônhìn sang ngườiđànông cao lớn, chân dài bên cạnh, bỗng cảm thấy chiếc xe Macan này của mình nhỏhẹp hơn nhiều.
Côrất muốn trảlại mèo cho anhôm, không thèmđể ýtới anh nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nắm không chặt,Đường Hinh khẽvùng ra, tiếp tục cương quyếtđeo khẩu trang cho anh, chỉ đểlộrađôi mắt rõràngđang không hài lòng nhìn cô, ngược lại côcười thật tươi, nói với anh:“Đểtránh phiền toái, sếp cứ đeo khẩu trangđi.Để đến lúc tin tứcđăngầmĩ, em mất hết thểdiện!”
Bàiđăng kèm theo bức hình côtựchụp, làcôgái nhỏ ôm mèo nhìn màn hình cười rất tươi tắn, rất ngọt ngào, ngay cảchúmèo kia cũng cực kỳphối hợp nhìn vàoống kính. Một người một mèo cực kỳhài hoàdễthương.
Editor: Hannah
Cũng không thèm sửa lại cách xưng hôcủa cô.
_“Nhật kýnữ đại gia”_
Nhưng em vẫn thích anh.
ĐườngĐinhĐinhđi ra, còn chưa từbỏ ý định, bám lên cánh cửa hỏi anh:“Anh, anh thực sự đem vứt con mèođi rồi hả?”
Lúc quay lại bệnh viện thúy cũngđãlà10 rưỡi. Mèo conđã được khám xong, rất khoẻmạnh, cơbản làkhông cóvấnđềgì.Đường Hinhôm mèo, cảmơn bác sĩ, cùngĐường Vựcđi thanh toán tiền rồiôm mèo rời khỏi bệnh viện.
Đường Vực buông tay,ĐườngĐinhĐinh lúc này mới nhìn thấy vết cào trên tay anh, vội hỏi:“Tay anh làm sao thế? Bịmèo cào hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Vực nhìn em gái không biết nên xửtríra sao.ĐườngĐinhĐinh rất thích mèo, vẫn luôn muốn nuôi một con nhưng bàTăng Uyển luôn cảm thấy mắt mèo rấtđáng sợ, khôngđồngýcho cônuôi.
KhoémiệngĐường Vực khẽrun run,ánh mắt nhìn côkhónói hết thành lời:“Em bịngốc hả?”
“Không biết.”
Giống hệt nhưlúc trướcởtrên tầng cô đãlấy chìa khoákhỏi bàn tay anh.
“Tôi lái.”
Thếmàcô ấy cũng nói rađược!
Đường Vực nhìn bóng dáng côgái nhỏ, chợt cảm thấy chút cảm giácáy náy khi nãyđem vứt cho chógặm hết rồi. Làm quái gìcóchuyện côvìcâu nói của anh mà đau lòng chứ? Anh sờsờlớp khẩu trang,đầu mũi ngửi thấy mùi nước hoa nhènhẹ, trong lòng dâng lên chút cảm xúc kỳlạ.
Tuyết Cầu hiện giờ đangởnhàcô ởTôChâu. Vìcôthường xuyên phảiđi theođoàn làm phim, mang theo con mèo thìkhông tiện. Hơn nữa bàChung cực kỳthích mèo, yêu thương Tuyết Cầu nhưyêu thương con gái vậy.
Đường Vực chỉ ừmột tiếng, nói:“Đãtiêm phòng rồi.”Anh nhìnđồng hồ, kiên quyếtđuổi người:“11 giờrồi, emđi về đi.”
Chuyện xảy rađêm nay hết thảyđều vượt ngoài sức tưởng tượng.Đường Hinh nhìn thân hình cao lớn vững vàng củaĐường Vực, nghĩthầm anhđang muốn thi với côxem sức chịuđựng của ai lớn hơn sao? Muốnđểcôbiết khómàtựlui sao?
Đường Hinhôm mèo xuống xe,đi trước vài bước rồi bỗng nhiên quay lại nhìnĐường Vực, chớp chớp mắt nói:“Sếpà, anh nói xem nếu chúng ta cứthếnàyđi vào, liệu ngày mai báo chícógiật tít‘CEO của Thời QuangĐường Vực cùng bạn gáiđêm hômđưa mèođi khám’hay không?”
Đường Vực nhìnđồng hồ, 10 giờ45 phút,ĐườngĐinhĐinh còn chưa tới.
Anh lạnh mặt, quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, khoémiệng khẽnhếch lên thành nụcười.
Đường Hinhđáp lời rồi bước nhanh theo sau anh.
Cô ôm mèo quay người bướcđi.
Tiêm vắc-xin rất nhanh, sau khi bác sĩhoàn thành, hai người lại cùng rời khỏi bệnh viện, lúc quay lại xe cũng không nói gìvềsựviệc khi nãy.
Với kinh nghiệm của côcho thấy, con mèo này chắc hẳn làkhoẻmạnh.
“Sauđó đưa sếpđi tiêm vắc-xin phòng bệnh,đảm bảo an toàn.”
Đường Hinh cười giảo hoạt, không thèmđể ý đến anh màquayđầu tròchuyện với bác sĩ:“Con mèo này nhàtôi nhặtđược, không cẩn thận cào người ta, phiền bác sĩkiểm tra một chút xem nócóbệnh gìhay không…”
Vứtđi?
Đường Vực nhìn cô, khẽmỉm cười, cầmáo vest vắt trên thành ghế, xoay ngườiđi ra cửa, lười nhác nói:“Đi thôi, tài xếnhỏ.”
Nước bọt sát trùng?
Đường Hinh cười tủm tỉm nói:“Thếsếp tặng nócho emđược không? Em thích nó.”
Tay phảiĐường Vựcđút túi quần, dáng vẻthoải mái, nghe côhỏi thìquayđầu nhìn cô, bâng quơhỏi ngược lại:“Nhàtôi códép của phụnữthìsao? Cóvấnđềgì à?”
Một lát sau,Đường Hinhđi tới nói:“Chúng tađi tiêm vắc-xin trước, khi về đón mèo sau.”
Màgiờkhắc này, côlại cảm thấy dường nhưmình càng thích anh nhiều hơn mất rồi.
Đường Hinh nhìn khuôn mặtđẹp trai chỉcách côvài centimet, khẽnuốt nước bọt,ánh mắt vừa mông lung mơmàng vừa không thểtin.
Đường Vực im lặng trong chốc lát rồi nói:“Tuỳem.”
Đường Vựcđứngđối diện, lưng tựa vào bàn, hai tay khoanh lại, không chútâm dõi theo.
Đường Hinh hừmột tiếngđáp trả:“Anh mới ngốc.”Nói xong liền quay người bỏ đi, cô đi nhanh ra phòng khách,đôi mắtđảo qua xem xét. Cách bày trítrong nhà Đường Vực rất hợp với phong cách của anh, lấy hai màu trắngđen làm chủ đạo, bất kểlà đồdùng hayđồtrang trí đều rất cócátính.
Đi tới cửa, côbỗng nhiên nhớrađiều gì, mởbalo ra, lấy từbên trong một khẩu trang màuđen, xoay người nhìn vềphíaĐường Vực. Khôngđợi anh phảnứng lại, cô đãnhanh tayđeo khẩu trang lên mặt anh, vòng ra sau vành tai.Đường Vực sửng sốt, nắm lấy tay côngăn lại, nhìn côhỏi:“Làm gìthế?”
Anh tháo dây an toàn, mởcửa bước xuống xe.
Ờ, không códấu vết nào của phụnữ.
Khôngđược, không thể đểcon mèo nàyởlạiđây!
Đường Vực nghe thếcũng không phảnđối màchỉcười cười, mởcửa bước xuống xe.
Đường Vực gọi:“Quay lạiđi.”
“……”
Đường Vực cúiđầu, nhìn thứ đuôi dài lắm lông trên tay rồi lạnh lùngđem con mèo nhét lại vào tayĐường Hinh.
Đường Vực bỗng nhiên quayđầu, dáng người khẳng khiu nhưthân cây, vẻmặt không rõ, thúc giục cô:“Nhanh lên chút.”
Khi xe lăn bánh,Đường Hinh ngồi trên ghếphụ, v**t v* mèo con trong lòng, quayđầu nhìnĐường Vực nói:“Sếpơi, sếp không thích con mèo nàyđúng không?”
Bịmèo cào tíchút màthành bịthương?
Đường Vực giơtay khoáxe, quay lại nhìnĐường Hinh, thấyđược vẻchờmong thoángánh lên trongánh mắt của cô, anhđem chìa khoáxeđút vào túi quần, lạnh nhạtđáp:“Không có đâu. Nếu cósẽ đăng thông cáo phủnhận, tuyệtđối không làmảnh hưởng tới danh dựcủa em. Yên tâmđi.”
Tim côbỗng nhiên lạc mất một nhịp, ngơngác nhìn anhđangởrất gần.
Đường Vực từphòng ngủ đi ra,đãthay bộ đồmàuđen mặcởnhà.
Côhít một hơi thật sâu, mởcửa xe bước xuống.
Anh cúi người, lấy chìa khoáxe từtrong bàn tay cô…
Côtủm tỉm cười, trong lòng nhưnởhoa, nhanh chânđuổi theo anh, thầm thì:“Người khác không cóchuyệnđược em chiều thế đâu,đầu heo.”
Đường Hinh nhìn vẻmặt khóchịu của anh, không thèmđể ý, vẫn cầm khẩu trang lên, ngảngười trên ghế,đưa tayđeo cho anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh quayđầu liếc nhìn cô, từkhi nào anh ra cửa lại phảiđeo khẩu trang?
*****
Anhđứng trước mặt em gái, xoađầu cô, trấn an:“Anh sẽnói với mẹtrước một tiếng, mẹ đồngý, anh sẽmua cho em con mèo khác.”
Đường Vực mỉm cười, nhấn like cho cô.
Cái lồng kia cô đãthấy rồi, chẳngđểlàm gìcả.
ThếnênĐường Hinh chỉcóthểnén bi thương mà đểnó ởlại nhàbốmẹ, chỉcần cóthời gian vềnhàsẽ ôm mèo nựng mèo.
Đường Vực không nghe rõ, quayđầu lại hỏi nhỏ:“Hả?”
Côluồn tay xuống, bếcon mèo lên, ngẩngđầu nhìnĐường Vực nói:“Khi nãy emđiđường có để ýthấy gầnđây cómột bệnh viện thúy. Chúng tađem con mèo nàyđi kiểm tra một chút, xem cóbệnh gìhay không.”
Côtuyệtđối không thể đểchuyện này xảy ra.
Đường Vực gậtđầu, cầmđiện thoại cùng chìa khoáxe, nói:“Đi thôi.”
Dùcho côcóthích anh, côvẫn phải trả đũa anh một chút.
Bốn mắt nhìn nhau, hai luồng hơi thởhoàquyện vào nhau, cảm giác nhưthếgiới xung quanhđang dừng lại trong khoảnh khắc này.
Đường Vựcđang chuẩn bị đi tắm rửa, quayđầu nhìn em gái, nhàn nhạtđáp:“Cóngười thích nên anhđem cho rồi.”
Đường Vực cũng khôngđểtâm, thay giày rồi mởcửa.
Côgậtđầu.
Chương 13: “Thế sếp tặng nó cho em được không? Em thích nó”
Đường Vực:“…….”
ĐườngĐinhĐinh bĩu môi, quay lại ngồi trên ghếsô-pha, buồn bựcđấm cái gốiôm, sauđóthấy tình trạng thêthảm của cái sô-pha, nhỏgiọngăn vạ:“Đãnói sẽcho em rồi màcònđổiý.”
Muốnức h**p côsao?
Đường Hinhđưa mèo cho bác sĩkiểm tra, quayđầu nhìn vềphía cửa, thấy ngườiđànông mặcâu phụcđen, khẩu trangđen che mặt, phong thái lạnh lùng bước vào.
Đường Vực biểu cảm không rõ, liếc nhìn côrồi bước vào trong.
Côngồi xuống nhìn thẳng vào mắt mèo, mèo cũng nhìn vào mắt cô, sauđócô đưa tay v**t v* lớp lông mềm mịn.
Đường Vực, cónhững lúc anh thực sựrấtđángănđòn.
Mèo con không sợngười, cũng cọcọvào lòng bàn tay cô.
Trong thang máy,Đường Vực gọiđiện thoại,Đường Hinh dựng lỗtai lên nghe, thấy anhđang báo với aiđólàlát nữa sẽ đi qua tiêm vắc-xin.
Đương nhiên rồi. Không lẽchờcôhàng xóm kia lợi dụng mèođểtiếp cận sao? Muốn chiếm sếp của côsao?
Đường Vực trước khiđi ngủlại lên WeChat lướt xem bảng tin, quảnhiênđãthấyĐường Hinhđăng bài mới.
Đường Hinh bỗng nhiên thấyđau xót, cụp mắt mỉm cười, nói:“À, thếthìtốt.”
Đây cóphải anh ruột mình không vậy.
Đường Vực tựa vào tường, lười nhác nhìn em gái, chậm rãiđáp:“Đừng tìm nữa, anh vứtđi rồi.”
Đường Hinh bỗng nhiên không còn lo lắng nữa, dùsao côcũng không sợanh biếtđược tình cảm của cô, cônhẹnhàngôm con mèođi vào thang máy.
Đường Hinhđem mèođặt trên ghếphụ, cũng xuống xe,đi vòng quađầu xe, ngồi vào ghếlái, vẫy tay vớiĐường Vực:“Emđiđây. Chào sếp.”
Đường Hinh thay giày xong, nhìn lạiđôi dépđi trong nhàcủa nữ,đợi tới lúcĐường Vực nhấn nút thang máy, cômới không nénđược tòmòmàhỏi:“Đường Vực, trong nhàanh sao lại códép của phụnữthế?”
Mùi hươngêmái dịu ngọt thoang thoảng toát ra từthân thểnhỏnhắn,đôi mắtđen láy trong trẻođang mởto nhìn anh.Đường Vực bất ngờtrước sựcố đột ngột phát sinh, anh nhất thời sững người.
Đường Vựcđi tới, liếc nhìn con mèo nhỏ, lạnh nhạtđáp:“Cóngười vứt nó ởchỗ đểxe của tôi.”
* Tuyết Cầu, tiếng Anh làSnowball, làtuyết nặn thành hình cầu. Mèo củaĐường Hinh lông dài, trắng nhưtuyết nênđặt tên làTuyết Cầu.
Nói xong côcũng không thèmđể ývẻmặt tức giận của anh màquay người bỏchạy vào bệnh viện.
Đường Hinh chớp mắt hỏi:“Ai thế?”
Nữ đại gia: Tôi cómèo rồi.
Đường Vực lười nhác tựa lên ghế, mắt vẫn nhìn thẳng, cười lạnhđáp:“Em nghĩsao?”
Tài xếnhỏ nào đó:“……”
Đường Hinh tủm tỉm cườiđáp:“Emđi cùng sếp thôi.”
Ting!
Côcúiđầu nhìnđôi dépđi trong nhàmàu hồng nhạt dưới chân, nghe nóiĐường Vực còn cóem gái,đôi dép này cóthểlàcủa cô ấy không?
Xe củaĐường Hinhđangđỗ ởdưới tầng.Đường Hinh lại gần xe, nhìn ngườiđànông bên cạnhđãmặc lạiáo khoác,đem mèođưa cho anh, tựnhiên nói:“Em lái xe, sếpôm mèo nha.”
Cônổi giậnđùngđùng hét lên:“Sao anh lại vứt nó đi! Mèo cũng làmột sinh mạngđó! Anh ném nó điđâu rồi? Emđi nhặt nóvề!”
Bác sĩvừa kiểm tra vừa nói:“Không cóchấy rận, tai sạch, khoang miệng cũng không cóvấnđềgì. Nhìn qua cóvẻrất khoẻmạnh,để đi thửmáu xem saođã.”
Ngắn gọn, s·ú·c tích. Sauđóanhđã đi vòng quađầu xe, mởcửa, ngồi vào ghếlái.
Bất ngờ, côbịanh quát thìgiật mình mất thăng bằng, nửa người ngãchúi xuống. Tay chân côluống cuống túm lấyáo anh,Đường Vực theo phản xạ đưa tayđỡcôdậy. Hơi thởcôdồn dập, ngước lên nhìn anh. Hai người dựa sát vào nhau, gần tới mức từng tấc da thịt trên khuôn mặt cô đều cảm nhậnđược hơi thởcủa anh. Vẻhoảng loạnánh lên trong mắt cô.
Đường Vực quay mặt tránhđi,đưa tay kéo cô, nhíu mày quát khẽ:“Đường Hinh.”
Đường Vực biết bệnh viện thúy màcônói, lái xeđi thẳng tớiđó.
Côvốn còn muốn hỏi anhđã đem cho ai nhưngĐường Vựcđãxoay ngườiđi mất, chỉném lại một câu:“Ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Bóng lưng anh dần hoàvào bóng tối, cho tới khi khuất sau cánh cổng khu nhà,Đường Hinh quayđầu xe, chuẩn bịra về.
Đường Vực xoay tay lái, dừng xe chờ đènđỏ, quayđầu nhìn côhỏi:“Em muốn nó?”
Cônhìn góc nghiêng khuôn mặtđẹp trai của anh, nhìn những ngón tay thon dàiđangđặt trên tay lái. Mọi thứthuộc vềcon người anh, cô đều rất thích.
“Ừ”
Côlắcđầu, cười nói:“Không cầnđâu, sáng mai em sẽ đi mua cho nótoàn bộ đồdùng xịn cho mèo! Mèo conđi theo emđảm bảo tốt số.”
Nghĩnhưvậy,Đường Hinh cảm thấy rất hài lòng. Côvui vẻngồi xổm xuống nhìn con mèo con sau khiăn uống no nê đang nằm kềnh ra. Giống mèo Chinchilla lông xùmịn màng, rất xinhđẹp lại cao quý, thếnên con mèo trướcđây cônuôi cũng thuộc giống mèo này.
Tới dưới khu nhà,Đường Vực tháo dây an toàn, quay lại nhìn cônói:“Nhàtôi không có đồcho mèo, chỉcómột cái lồng, em lấy không?”
ĐườngĐinhĐinh:“…….”
Lúc chuẩn bịxuống xe,Đường Hinh tháo dây an toàn, không quên nhắc nhởanh:“Đừng quênđeo khẩu trang.”
Côv**t v* mèo conđang nằm gọn trong lòng, miệng cười màlòng lạnh nhưbăng:“Đương nhiên không cóvấnđềgì.Đều làngười lớn cảrồi, em hiểu mà.”
Nói xong, côthực sự định chạy xuống tìm, nghĩthầm chắc bịném cho bên quản lýtoànhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.