Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 930: Thần thám thấy quỷ (10)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 930: Thần thám thấy quỷ (10)


Không có quỷ.

Khi vừa nhận được tư liệu, Trần Văn cũng có chút nghi ngờ, không phải là điều tra sai rồi chứ!

Nhưng có sếp.

“Ấy… Mời vào.” Hầu Nhã Chi ở nhà, mời bọn họ vào.

Trần Văn trò chuyện trước vài câu, sau đó mới đi thẳng vào chủ đề: “Hầu giáo sư có quen biết Lữ Giai Kỳ không?”

Minh Thù gạt bản thân ra ngoài: “Anh ta chỉ khinh thường anh thôi.”

Mấy người Trần Văn một lúc lâu sau cũng ra ngoài.

“Việc này là tôi nói riêng với anh, anh đừng đi nói lung tung đấy.” Minh Thù lại thêm một câu.

“Tôi là người nhàm chán như vậy sao?” Trần Văn liếc cô một cái, hắn xích lại gần Minh Thù, hạ giọng: “Cô thực sự có thể nhìn thấy quỷ?”

Minh Thù chậm rãi nói: “Mua cho tôi hộp sô cô la thì tôi sẽ nói cho anh biết.”

Lát sau Trần Văn mới hỏi Minh Thù: “Có phải anh ta khinh thường chúng ta không?”

Đợi Trần Văn nói xong, Cố Tri nhìn về phía Minh Thù: “Cố vấn Thiên, cô phát hiện ra điều gì?”

Mọi người cùng nhau đi xuống lầu.

Trần Văn nói: “Hầu Nhã Chi có điểm nghi vấn, bà ta từng tranh chấp với Lữ Giai Kỳ, lại giấu giếm chuyện này. Hơn nữa trong tài liệu thể hiện anh trai bà ta là bác sĩ…”

Minh Thù tranh thủ liếc nhìn Hầu Nhã Chi.

“Cái gì?”

“Bà ta không phải là hung thủ.”

Trần Văn: “Vào mười một giờ tối ngày 6 tháng 5 ở bên ngoài thành phố Hoan Lạc, Lữ Giai Kỳ đã xảy ra tranh chấp với Hầu giáo sư, Hầu giáo sư còn nhớ không?”

“Cũng không hẳn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khóe miệng Trần Văn giật nhẹ.

Văn phòng không có thay đổi gì so với lần trước hắn tới, có thể thấy được cô vốn dĩ chưa từng dọn dẹp nơi này.

“Anh mời tôi ăn cái gì sẽ quyết định bao nhiêu chuyện tôi sẽ nói với anh.” Minh Thù mỉm cười, trong lòng đã có dự tính.

“Tôi thắng thì cô phải đồng ý với tôi một điều kiện. Cô thắng cũng tương tự như vậy.”

Trần Văn: “…”

Trần Văn trấn an: “Hầu giáo sư, chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ, bà không cần căng thẳng.”

Làm ơn đi, chúng ta đang phá án đấy!

Trần Văn thấy lạ: “Bà ta đã làm gì?”

Vì sao không thể để cảnh sát biết?

Hai ngày nay vẫn ngây ngốc ở bên ngoài, Minh Thù phát hiện trên cửa chính văn phòng lại có dòng sơn màu đỏ viết uy h**p “kẻ lừa tiền”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa Lữ Giai Kỳ xảy ra chuyện không may sau mười ngày kể từ khi bọn họ xảy ra tranh chấp, Hầu Nhã Chi không biết hai chuyện này có liên quan gì.

“Được thôi.” Minh Thù cười: “Đến lúc đó anh tuyệt đối đừng có khóc đấy.”

“Ừm, đằng sau anh có một con.”

Lần này trên đó lại trống không.

Chủ quán nhìn hai người ngồi bên quầy, hai người này đang làm gì vậy?

Hầu Nhã Chi tuổi không còn trẻ nữa, nhưng bà làm nghệ thuật, được chăm sóc tốt nên nhìn qua còn rất trẻ.

Hầu Nhã Chi là một người phụ nữ, dáng rất cao, tóc lại ngắn, cho nên nhìn thoáng qua băng ghi hình mới tưởng nhầm là một người đàn ông.

“Rốt cuộc sao anh ngồi được vào vị trí này? Những vụ án đã phá trước đây đều là phối hợp với chính phủ tuyên truyền sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồ trong nhà cũng chỉ có của bà, chưa từng xuất hiện thứ gì khác lạ.

Minh Thù đứng dậy ra cửa ngồi xổm trên hành lang, nói chuyện với con quỷ lần trước cô nhìn thấy.

“…”

Hầu Nhã Chi hít sâu một hơi, bình ổn lại tinh thần: "Phải, hôm đó tôi và cô bé có xảy ra tranh chấp, hôm đó chúng tôi tham gia sinh nhật của một thầy giáo, mời mọi người đến thành phố Hoan Lạc hát."

Hầu Nhã Chi không có chồng, ở một mình.

Bảo vệ đưa bọn họ lên lầu bảy, biết mình không nên ở đây do đó rất thức thời rời đi.

Trần Văn: “…”

Cố Tri cười một cái: “Vậy thì mong chờ cố vấn Thiên thể hiện năng lực.”

Không nhìn thấy cục tỉnh cũng phái người xuống sao?

“Cái gì cũng được.”

Cái này mà cô cũng ngụy biện được.

Tuy Trần Văn không muốn tin chuyện Minh Thù có thể nhìn thấy quỷ lắm, nhưng khởi nguồn những tin tức kia của Minh Thù rất quái dị, trong lòng hắn bắt đầu dao động.

Hầu Nhã Chi đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt cô đơn, thở dài: “Đứa trẻ đó thật đáng tiếc.”

Cố Tri đứng bên cạnh Minh Thù: “Cố vấn Thiên, chúng ta cược một ván, thế nào?”

Cố Tri ngồi xuống chuyên tâm uống trà, Minh Thù chuyên tâm ăn điểm tâm Hầu Nhã Chi đã chuẩn bị.

Chương 930: Thần thám thấy quỷ (10)

“Cô rước lấy phiền toái rồi?” Trần Văn không nhịn được hỏi.

Trần Văn chảy máu nhiều một lần, Minh Thù cơm nước xong đưa Trần Văn về văn phòng.

“Tối nay mời tôi ăn gì?” Minh Thù đột nhiên hỏi.

“Cái gì cũng được?”

“Mấy vị cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?”

“…” Đùa gì vậy? Phối hợp với chính phủ tuyên truyền là có ý gì? Nói hắn làm bộ?

Nghiêm trọng nhất có thể mất việc.

Minh Thù bình tĩnh mở cửa: “Không có cuộc đời phiền toái, làm sao có thể gà bay c·h·ó sủa.”

Hắn quay đầu nhìn hai người, bầu không khí dường như quái dị hơn.

Vụ án này vốn là rất khó.

Trần Văn: “…” Vì sao hắn có chút nghe không hiểu hai người này đang nói gì nhỉ?

Thù lớn cỡ nào chứ.

Trần Văn phát lạnh toàn thân, quay đầu nhìn ra phía sau.

Trần Văn cầm bánh bao, nhíu mày hỏi: “Nếu Hầu Nhã Chi không đáng nghi, manh mối lại bị đứt đoạn…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có thể xem xét xung quanh không?”

Cho nên sân nhà chỉ còn người thanh niên kia và Trần Văn.

Hầu Nhã Chi là một giáo sư, nếu bị người ta biết mình và học sinh gây chuyện với nhau nhất định sẽ gây ra việc lớn.

Minh Thù: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

Hầu Nhã Chi dường như nghe ra gì đó không đúng: “Mọi người có ý gì?”

Trần Văn: “Hầu giáo sư, mời trả lời câu hỏi của tôi.”

Hầu Nhã Chi nhíu mày: “Tôi và đứa trẻ đó từng xảy ra tranh chấp… Nhưng việc này có liên quan gì đến vụ án? Các người sẽ không cho rằng tôi xảy ra tranh chấp với cô bé nên g·i·ế·t nó chứ?”

Trần Văn: “…”

Sếp xoay người, nhìn bọn họ một cách hung dữ.

“Ha ha.”

Minh Thù ôm sô cô la, vừa bóc vỏ vừa nói: “Ngày 16 tháng 5 bà ta không có thời gian gây án, bà ta giấu việc mình có tranh chấp với Lữ Giai Kỳ có lẽ là vì tránh phiền phức cho mình, vì một khi nói ra chuyện này, mọi người sẽ kiểm tra ngày 16 tháng 5 bà ta đã làm gì.”

Cũng không biết bên phía Cố Tri có phát hiện gì không.

Trần Văn gõ cửa mấy lần, hai người phía sau này đã bàn xong vụ cá cược.

Minh Thù liếc mắt, đáy mắt trong suốt phản chiếu gương mặt đẹp trai bức người kia của Cố Tri: “Cược cái gì?”

Sao lại là năng lực của hắn có vấn đề được?

Việc này hơi rắc rối một chút, cũng không biết là kẻ nào tìm đến cô.

“Tại sao tôi phải mời cô ăn?”

Hầu Nhã Chi rót nước cho bọn họ, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.

“Cược gì?”

Minh Thù: “Bà ta làm gì cũng không liên quan đến vụ án, anh không cần phải biết chứ? Anh mua cho tôi thêm hộp sô cô la nữa tôi cũng có thể nói với anh.”

Cố Tri đột nhiên lên tiếng.

Trần Văn phiền muộn chốc lát: “Cô cảm thấy Hầu Nhã Chi có đáng nghi không?”

Hầu Nhã Chi thản nhiên gật đầu: “Được, mời tự nhiên.”

Sự thay đổi duy nhất có lẽ là bảng đen treo trên tường, lần trước đến trên đó có dán ảnh chụp một người phụ nữ và một vài sơ đồ ngổn ngang.

Cố Tri dẫn người thanh niên kia đi, một chút ý tứ trao đổi với Trần Văn cũng không có.

Cô ta lại uống chút rượu, tâm tình có hơi kích động, ngôn từ không đúng nên liền xảy ra tranh chấp.

Mọi người có thể nghiêm túc một chút không!

Trần Văn đen mặt lại.

Hầu Nhã Chi nói bà ta chỉ trùng hợp nhìn thấy Lữ Giai Kỳ, đứa trẻ này vẫn rất ngoan, bà sợ học theo cái xấu nên tiến lên khuyên vài câu, ai ngờ Lữ Giai Kỳ không nghe.

Trần Văn và thanh niên kia đến gõ cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Văn mua cho Minh Thù một hộp nữa, Minh Thù kể một mạch chuyện con quỷ kia nói với cô.

Trần Văn trợn to mắt: “Sao cô biết?”

“Ha ha.” Chưa biết đến lúc đó là ai khóc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 930: Thần thám thấy quỷ (10)