Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 310: Hắc Liêu Võng Hồng (30)
Cô Hình đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám mở miệng.
Cô Hình không dám phản kháng, ấn mật mã đẩy cửa phòng ra.
***
(1) Nhân mô cẩu dạng: Mặt c·h·ó thân người hay thân c·h·ó mặt người, dùngđể chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật rađang âm mưu suy tính gìđó.
...
Phải dùngquyền.
"Tiểu Mãn, hình như là mặt trên có người..."
Trong phòng có tiếng nhạcnghe rất tao nhã, ánh sáng chậm rãi xuất hiện, bày trước mặt Minh Thù là hình ảnh làm người ngườikhiếp sợ.
(2) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn".
Minh Thù nhìn tin đã không còn xuất hiện trên bảng hot search, sắc mặtlạnh lẽo không rõ.
"Con nhóc thật cuồng vọng."
Phát sóng trong nháy mắt leo lên hot search, Minh Thù để mẹ Hi Hi đứng ra làm nhân chứng, các bên truyền thông nghe tin mà đến vây chặt nhà trẻ.
Cô ta đứng bên ngoài cửa một căn phòng, chỉ chỉ cửa: "Trong... Bên trong."
Minh Thù vừa cúp điện thoại, mẹ Hi Hi liền gọi điện thoại qua mang theo nức nở, nói: "Tô tiểu thư, bên ngoài nhà tôi có rất nhiều người, tôi không biết bọn họ..."
Dao nhỏ lạnh như băng dí sátbên hông cô Hình, thân thể cô ta cứng đờ, tim đập như sấm, cô ta không nhìn cũng biết Minh Thù đang đặt cái gì bên hông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Lúc trước là cô nhi viện Dương Quang, hiện tại là nhà trẻ, kế tiếp là cái gì?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Thù mở ra hình thức tán gẫu: "Các ngươi cũng thật không có đạo đức, mẹ góa con côi người ta chưa khổsao? Các người còn hù dọa người ta, nhiều ngườinhư vậy, cái nhà này của người ta cũng không chứa nổi mấy người. Làm contrẻ người ta bị hù dọa sinh ra bóng ma tâm lý, sau này trưởng thành sai lệch, người thứ nhất nên tìm chính là các người, dù sao hiện tại con nhà người ta chỉ thấy qua các ngươi, các ngươinói có đúng không?"
Trẫm sẽ không khách khí.
Minh Thù lôi người gần nhấtngăn cản hắn, lắc mình đến bên cạnhhướng về phía người kia phan một gậy.
...
Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi theo tiếng nhạc nhã nhặnxuôi dòng đến: "Bây giờ là nhạc dạo ác mộng."
Tưởngtrẫm sẽ không mua sao?
Người đàn ôngkhông lên tiếng, làm nghề có quy củ nghề nghiệp.
"Cô Hình, sao cô lại tới đây?"
"Tô Mãn?"
Điện thoại Kiều Vũ gọi đến đúng lúc.
Không mang thân thể ra công kích.
Đi tới góc, Minh Thù mỉm cười nhìn cô ta: "Cô Hình, cô mang mấy đứa nhỏ đến chỗ nào?"
"Tiểu Mãn, nếu không em hỏi anh họ em thử xem, hắn quen không ít người."
Độ nóng giảm rồi tăng, tăng rồi giảm, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Biểu hiệncô Hình khẽ thay đổi, lại cực kỳ bình tĩnhnói: "Vị Tô tiểu thư này, một mình tôi tớicũng không có mang theo đứa trẻ nào."
"Chưa từng nghe qua cũng không sao, rất nhanh tên này chính là ác mộng của các người, có sợ không?"
Chương 310: Hắc Liêu Võng Hồng (30)
Ngườicầm đầu kia thấy người ngã xuống ngày càng nhiều, liều mạng một cái cũng xông lên.
Đại hán híp mắt một cái: "Lên cho ta."
[Đám s·ú·c sinh kia sao không c·h·ế·t đi?]
"Ai thuê các người tới?"
Minh Thù đặt di động sang một bên, khom lưng nhặt gậy bóng chày trên đất,cứ như vậy chạy về phía đám người trước mặt.
Mà xung quanh bàn tròn lớn, ngồi không ít ngườituổi tác chênh lệch. Có người ôm đứa trẻ trong lòng, đứa trẻ không nói một lời tùy ý để bàn tay bẩn thỉu s* s**ng trên người, giống như búp bê không có linh hồn.
Cửa phòng khóa mật mã, Minh Thù bảo cô Hình: "Mở cửa."
"Cô Hình, cô ta là ai? Sao cô có thể tùy tiện dẫn người tiến vào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một ngườitrong đó nhìn chằm chằm cô gái trước cửa, âm trầm cười một tiếng: "Còn chưa đi tìm cưng, cưng liền đưa đến cửa, hôm nay anh sẽ dạy cho cưngkết cục của việc xen vào chuyện người khác."
Có người thấy cô Hình tiến vào, rất bực bội: "Hôm nay còn chưa kết thúc."
Minh Thù cũng không ngờ đám người kia lại ngang nhiên như vậy, xem ra hôm qua cô đánh chưa nặng tay.
Giọng điệu này rõ ràng cho thấy sự uy quyền, người bên kia hỗn loạncó người đứng lên, có người gọi điện thoại.
"Lần sau làm chuyện xấu, nhớ che mặt chút. Chỉ bằng dáng vẻcủa mấy người, vừa nhìn chính là người xấu, bạn nhỏ nhìn thấy chắc chắnsẽ bị dọa sợ."
Minh Thù dời màn ảnh, không quay mấy đứa trẻ kia, mà là quay một đám nhân mô cẩu dạng (1).
Bọn người nằm trên đất: "..."
"Nhà cô ở đâu?"
Trẫm không có gì, chỉ có tiền. Ai dám áp, trẫm liền dám mua.
Minh Thù đẩy cô Hình qua một bên, thuận lợi đóng cửa lại: "Tô Mãn, Tô gia tiểu thư, chưa từng nghe qua sao?"
Chuẩn mực đạo đức con người đều bị đám rác rưởinày xóa bỏ.
Kiều Vũ nói không quá rõ, nhưng ý này Minh Thù hiểu.
Mọi người phát hiện cô Hình bất thường, đồng thời cũng thấy người phụ nữphía sau cô ta.
Thời điểm Minh Thù chạy đến, cửa nhà mẹ Hi Hi đã mở, bên trong đứng không ít ngườitrên mặt đấtđồ vỡlung tung.
Kiều Vũ vốn muốn Minh Thù tìm bố Tô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại loại chuyện này vẫn là đừng nên dính dáng đến bố Tô thì tốt hơn. Nhỡ đâu có con cá lớn nào, liên lụy đến bố Tô thì phiền toái.
Minh Thù cũng không vội, tiếp tục ăn sô cô labổ sung thể lực.
Đến đây đi!
Nhưng mà tay gã vơkhoảng không, phía sau lưng phát lạnh, dưới chân cũng không vữngthân thể to lớn đập xuống mặt đất.
Minh Thù lấy di động mở livestream: "Vừa hay, tôi cũng dạy anh một chút cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (2). Đến, nhìn màn hìnhcười một cái, đây là livestream toàn quốc nha."
Biệt thự tầng ba trở lên rất yên tĩnh, cô Hình đầu đầy mồ hôi lạnh đi phía trước, dao nhỏ lạnh băng nối gót theo sau.
Mẹ Hi Hi ôm Hi Hi, bị chặn trong góc.
Bọn ngườivặn vẹo trên mặt đất: "..."
Người kiabị đaulại không ngã xuống, nhịn đauxoay người muốn bắt Minh Thù.
Đám người cặn bã mặt người dạ thú, trẫm cưỡi ngựacũngđuổi không kịp.
Cô Hình thấy mọi người đều biết Minh Thù, cũng không nghĩ nhiềutheo Minh Thù đến bên cạnh.
Minh Thù đánh người không đánh mặt, chuyên chọn chỗ thịt dày, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹcuối cùng còn không mở miệng nổi.
Minh Thù ung dung cố định di động xong, sau đó bóp cổ tayđi về phía bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ Hi Hi nhanh chóng báo tên một tiểu khu.
Người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa chính.
Có người đè xuống, không phải dùng tiền là có thể mua được.
Người xa lạ xuất hiệncòn mang theo nụ cười quáidị như vậy, có người bối rốichất vấn cô Hình:
Minh Thù giãn mặt cười khẽ: "Các vị bệnh cũng không nhẹ."
Xem thường chúng ta ít đọc sách đi!
[Thời điểm livestream có người nói là nhà trẻ kinh dị,lời này một chút cũng không sai, đây không phải là kinh dịsao?]
Minh Thù chống gậy bóng chày, lấy từ trong túi hai viên sô cô lahồi máu, tùy tiện hỏi một câu:
Cô gái ngang nhiên đứng ở cửa, hai tay cắm trong túi, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười thản nhiên, phảng phất như Minh Thù không thấy được nguy hiểm trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên mạng các loại mắng chửidường như có người áp xuống, cuối cùng biến mất trên bảng hot search.
Gậy bóng chày đặt trên cổ gã, lực đạo không nặng không nhẹ đạp sau lưng gã hoàn toàn không đứng lên nổi.
"Quá khen."
Đánh c·h·ế·t đám c·h·ó c·h·ế·t kia, có giá trị thù hận!
Trong phòng lớn như thế đặt một bàn tròn lớn, mấy đứa trẻ nằm thành một vòng trên bàn kính xoay, trên người trần như nhộng, trên thân đặt các loại đồ ăn khác nhau.
Hai ba tiếng kêu thảm thiết vang lêntrong hình ảnh phát sóng, những ngườikia từng người từng người nằm liệt trên mặt đất, khán giả xem hưng phấn không thôi, số ngườixem livestream cũng dần tăng lên.
"Ầm!"
Nhưng cuối cùng vẫn là giảm.
Mà một ít phụ huynh cũng nói đã từng phát hiện con trẻ bất thường. Nhưng lúc phản ánh với giáo viên, đứa nhỏ cũng chậm rãi khôi phục bình thường, bọn họ còn nghĩ giáo viên dạy dỗthật tốt.
Cô gái đối diện cười tươi như trước: "Đứa nhỏ ở đâu?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.