Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Tụ Chúng Tu Tiên (32)
Thái Diễn kiếm bay về trong tayMinh Thù, nàng buông ngón tay ra, không khí xung quanh mấy tên Ma tộc bị thắt lại, dường như cũng nớilỏng ra một chút.
Ma khí vờn quanh ngườiNhạn Dẫn, khí đen thẩm thấu vàoda tay của hắnnhìn cực kỳ quáidị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huyền sơn.
Người của Ma tộc quay sang nói với Nhạn Dẫn: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Huyền Cơ ở đâu, ta đảm bảo ngươi có thể giữ được mạng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc kệ mặc kệ mặc kệ!
Mắt thấy sắp bắt được Nhạn Dẫn, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một tia sáng lạnh, trên mặt mấy tên Ma tộc đồng thời tràn ra ma khí.
Thú nhỏkhông lên tiếng.
"Đáng tiếc, tathực sự phải c·h·ế·t."
"Quả nhiên sư muội đã thích ta sao?"
Minh Thù nhìn ma khí của người bên cạnh mình,nàng có chút bầnthần, có cách đểcứu hắnnhưng nàng cũng không tình nguyện.
Nhạn Dẫn rời khỏivị trí, thú nhỏngồi xổm bên người Nhạn Dẫnlông trênngười xù thành con nhím.
Bên ngoài Đan Cáclúc này đang có rấtnhiều người, có Ma tộccũng có con người. Hai bên phân biệt rõ ràng, chúng lấy Nhạn Dẫn làm ranh giới.
Để Thái Diễn kiếm hạ xuống đất, ập vào mắt là thi thể đã hóa thành xương trắng. Mặt đất đọng lại vết máu xỉn màu.
Nhạn Dẫn thấy rõđó là linh khí ngưng tụ thành kim châm nhỏ. Toàn bộ kim châmghim vào thân thể Ma tộc, khivào bên trong cơ thể bọn họ, ma khí sẽ không chịu khống chế mà tản ra bốn phía.
Thú nhỏtức giận trừng hắn, tiện thểlăn xa một chút.
"Bắt lấy nàng ta, đừng để nàng ta rơi vàotay Ma tộc."
Nhạn Dẫn dùng chân đá nhẹthú nhỏmột cái, ý bảo nó đi tìm Minh Thùđừng để nàng sang đây.
Cửa Đan Các mở rộng, trên bậc thang loang lổ vết máu,tòa nhà bị tổn hại nghiêm trọng hiển nhiên ở đây cũng xảy ra trận chiến.
Nhưng sau này nàng lại là đại boss máu lạnhvô tình, hình như cũng không có gì làkhông đúng.
Minh Thù mím môi, vẫnđang cười nhưng càng giống như là xen lẫn một ít do dự.
"Này này, ngươi cótin bây giờta bỏđi luôn không?"
Nhạn Dẫn vươn tay,xoa nhẹ mặt Minh Thù, trong đôi mắtmang theo nụ cười thản nhiên:
Mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhạn Dẫn hắng giọng, yếu ớt nói: "ĐếnĐan Các, nếu như may mắn đồvẫn cònở đó."
Minh Thù cầm mấy cái hộp đi ra khỏi mật thất, đóng kỹ cửa mật thất, sau khi khôi phục nguyên dạng thì nàngmới quay về.
Nàng tìm kiếm trên giá để đồ, đồ vậttrong nàyđều là vật quý hiếmqua nhiều thế hệ của Huyền gia.
Ma khí đã xuyên qua vải vócdần dần thẩm thấu ra ngoài.
"C·h·ế·t sao?"
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lười biếng thản nhiên: "Không biết."
Minh Thù nhảy xuống khỏi Thái Diễn kiếm, xoay người lại cầm chuôi kiếm vung lên phía xa xa.
Chiêu này... Hắn chưa từng thấy qua.
Nhạn Dẫn đánh giá Minh Thù, đây chính là người nhà của nàngbiểu hiện của nàng cũng quábình thường, giống như là không quan tâm vậy.
Bên phía Ma tộc kêu một tiếng, bên đám người kiacũng đã phân phóbắt người.
"Huyền Cơ ở đâu?"
"Tìm Huyền Cơ trước đi."
Minh Thù đạp Thái Diễn kiếm lượnxuống quan sát tòa nhà, cảnh tượng ở nơi này tái hiện lạitừng chút một trong trí nhớ củanguyên chủ.
Đám người kiaphất tay: "G·i·ế·t Huyền Cơ!"
"Huyền Cơ!"
Minh Thù đi vào tìm một vòng, nhưngkhông tìm được chiếchộp Nhạn Dẫn nói.
"Sau đó thì sao?"
Minh Thù hô ngưng,nhưng những người đó căn bản sẽ không để ý tới nàng.
Thiếu nữ mặc áo đạo sĩđứng trên bậc thang cách đó không xađang mỉm cười nhìn bọn họ, kiến trúc xưa cũ phía sauvào giờ khắc này dường nhưđều tươi sáng lên.
"Khụ khụ khụ!"
"Hắn là người của Ẩn Tông, ngộ nhỡ..." Đây là tiếng thảo luận của đám người kia.
"Ở đâychờ ta một chút."
Minh Thù quay sang mỉm cười với Ma tộc và đám người kia: "Yên tâm, ta không g·i·ế·t người, không c·h·ế·t được."
Hai têngần nhấttrực tiếp bị hất bay, nện lênnóc nhàcách đó không xa, lăn lông lốc xuống đập trên nền đấtmiệng phun ra máu tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lên!"
"Ai cho ngươi đụng ta! Ai cho phép ngươi đụng ta!"
Minh Thù nhướng mày nhìn về phía Đan Các, sau đó dặn dòthú nhỏtrông chừnghắn.
"Chờ một chút!"
"Nếu ngươi không quay về thì hắn sẽ bị người khác bắtđi!"
Trong đầu nàng liền hiện lên thời điểm Nhạn Dẫn cứu mình. Nàng định trả lại ân cứu mạng của hắn, sau đó liền thanh toán nợ nầnvới hắn một lượt.
Hừ!
Nàng đi thẳng đến chính điện, tìm ra cơ quanmentheo bậc thang đi xuống phía dưới. Bên dưới có mật thất, trong mật thất không cóai đi vào, nóvẫn giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.
Một kẻtrong Ma tộc nhìn chằm chằm ma khí lởn vởnphía sau Nhạn Dẫn, gương mặt suy nghĩ sâu xa.
Vừa nãy những người này bị thú nhỏhành hạ nên giờkhông dám tiến lên.
Người của Ma tộc mở miệng hỏi Nhạn Dẫn trước.
Minh Thù cũng sửng sốt, chợt nói: "Không cần bảo vệ, đừng cho người kháctới gần hắn là được."
Giá trị thù hận của trẫm còn chưa kéo được, làm sao có thể để ngươi c·h·ế·t chứ?
"Đừng động tay động chân."
"Cái đó có gì khác với bảo vệsao?"
Khóe miệng Minh Thù cong lên, dường nhưtìm được lời giải thích cho sự khác thường của mình.
Thú nhỏhiểnnhiên làrất bất mãn với sựphân phó này, nó là chócao quý như vậy... À nhầm, thú cao quýlàm sao có thể tùytiện bảo vệ người khác chứ?
Minh Thù nhíu màytiến lên đỡ hắn, độ ấm trên người nàng truyền đến khiếnNhạn Dẫn thoải mái hơnmột chút.
Tại sao nàng muốn đi cứu Nhạn Dẫn? Dựa theo tính tình lúc trước của nàng, hiện tại hẳn là thấy c·h·ế·t không cứu, thuận tiện quét một đợt giá trị thù hận.
...
Thái Diễn kiếm đột nhiên xuất hiện, nàng đápThái Diễn kiếmbay về bên cạnh Nhạn Dẫn.
Minh Thù bắt buộc phảivào cuộc chiến, những kẻnàythực sự muốn nàng c·h·ế·t, chiêu nào chiêu nấy đềulà nhắm vào điểmtrí mạng.
"Vậy cũng có thể là bị cầm đi rồi."
"Ta nói rồi, không biết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đó là Nhạn Dẫn của Ẩn Tông... Sao hắn cũng tới, làm sao bây giờ?"
"Lạnh."
Đây không phải biểu hiện màmột người bình thường nên có.
Nàng vừa mớira khỏichính điện, tiếng gầm gừ củathú nhỏliền vang lên.
***
Đan Các ở nơisâu nhất trong Huyền gia, nguyên chủ rất ít khi tới đâynhưngđại khái vẫn nhớ được đường đi.
Đột nhiên Minh Thù buông tay hắn, đứng dậy đi về hướng ngược lại vớiĐan Các.
Minh Thù quay sang hỏi Nhạn Dẫn.
"Mãn Hán toàn tịch (*)." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Thù chợt khom lưng: "Ngươi đừngtưởng bở."
Hình như Minh Thù cómắng một tiếngnhưng vẫn kéo hắn vào lòng, ma khí bắt đầu lanlên người Minh Thù.
Nhạn Dẫn dựa vào bậc thang: "Sư muội, nếu như ta chếtngươi cónhớ ta không?"
"Cứ đánhgiếtcũng không tốt, tất cả mọi người văn minh một chút."
"Nhiều người tìm ta như vậy, sao không đưa thiệp mời chứ?"
Một chiêu này của ngươi đãnhìn thấy máu, văn minh ở đâu ra?
(*) Mãn Hán toàn tịch:hay yến tiệc của nhà Hán Thanh, là một trong những đạitiệc lớn nhất lịch sử Trung Hoa.
"C·h·ó giữ cửa có gì khác vớibảo tiêu không?"
Ma tộc thừa dịp cố gắng tới gần Nhạn Dẫn, đoánchừng muốn bắt hắn để uy h**p Minh Thù. Thú nhỏngồi xổm một bên xem, không có ý muốn động thủ lần nữaMa tộc lập tức vội tiến lên.
Mặc dù không trải qua,nhưng nhìn thấy cảnh tượngnhư thế này,cũng có thể biết ở đây đã xảy rachuyện thảm thiết cỡ nào.
Văn minh của ngươi chính là không g·i·ế·t người sao?
Thân thể Nhạn Dẫn co rút, tay cũng rũ xuống, hắn đỡ lấy ngựcdường như không thể hô hấp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.