Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Bút Ký Zombie (17)
"Cô... Cô..."
"Cậu đã cố ý đặt zombie ở mấy phòng thí nghiệm này?"
Hứa Sóc ầm ĩ.
"Buông tay!"
"Vẫn muốn tìm cơ hội g·i·ế·t tôi sao?"
"Phàn đội trưởng, chúng ta từ biệt ở đây." Minh Thù hạ cửaxe xuống, vẫytay cười.
Mẹ kiếp, hắn không làm theo kịch bản mà!
Tên ngốc này, muốn hù c·h·ế·t trẫm,rồi kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
"Trên xe còn ngườithứ ba sao?" Minh Thù cười hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay trong nháy mắt khi xe cô chuẩn bị đi, Hứa Sóc mở cửa xe nhảy lên.
Ngay từ đầu,hắn đã không có ý định đi theo những người đó.
Minh Thù ngồi vào xe, Hứa Sóc đứng tại chỗ nhìn Minh Thù lái xe rời đi.
Đương nhiên, Minh Thù không có gì phải sợ, cô cảm thấy Hứa Sóc hơi kỳ quái. Cô không thấy Hứa Sóc có ý thù địch với mình, nhưng Hài Hòa Hiệu lại đưa ranhiệm vụ.
Trần Duy và hai nam sinh khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Nam đibọn họ không muốn ở chung với Hứa Sóc, nêncũngđuổi theo ra ngoài.
Nhất định là có quỷ mà.
Minh Thù từ kính chiếu hậu nhìn Hứa Sóc.
Minh Thù: "..."
Cuối cùng? Minh Thù vẫn quyết địnhđuổiHứa Sóc xuống, mặc dù Hứa Sóc đã rất mất mặtôm lấy cửa xe, cố làm tăng thêm giá trị của bản thânnhưngMinh Thù cũng không động lòng.
Hứa Sóc hất toàn bộ đồ ăn vặt sang một bên: "Đi với bọn họ, chẳngthà tôi tình nguyện đi cùng cô."
Minh Thù: "..."
Hắn biết trong phòng thí nghiệm nào chứa thứquan trọng, lúc ấy hắn đã tính toán hết rồi.
Kỳ lạ thật! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại,không tìm đủ năm người, bọn họ chỉ có thể đi bốnngười.Bọn họ bàn bạc với Hứa Sóc,xem có thể đi bốnngười hay không. Hứa Sóc suy nghĩ trong chốc látrồigật đầu đồng ý.
Chiếc xenhanh chóng dừng lại.
Thiên tài?
Minh Thù không dao động, khom lưng từ trên xe lấy ra một con dao, nhanh chóng đâm trên tay Hứa Sóc.
Minh Thù cười cười: "Bảo trọng nha ngài vật tư quan trọng."
"Cậu là đồ điên."
Hai người đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, chẳngnói gì.
Khỉ thật,cô gái này thật đáng sợ mà.
"Xuống xe."
Đến buổi chiều, bọn họ mới ra khỏi đại học Đằng Giang.
Trịnh Diệp ở trong xe chờ rất nôn nóng. Ban đêm, hắnchỉ chợp mắt một chút, sợ rằng khi đội trưởng mình đi ra hắn lại không nhìn thấy.
"Crắc..."
"Quá khen."
Không người sống sót.
Minh Thù liếc Hứa Sóc: "Tính toán giỏi đấy."
"Tôi thực sự rất đáng giá đấy."
Quý Nam nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người rời phòng thí nghiệm.
"Bằng không cậunghĩ là tôi giỡn chắc?"
Sáng hôm nay,bọn họ liền rời khỏi phòng thí nghiệmđi khỏi trường học này.
Phải ném hắn xuống.
Minh Thù sau khi cắt đuôi zombie,liền dừng lại ở một khu phố thương mại:
Dao nhỏ đâm lên cửa xe, Hứa Sóc chật vật ngã xuống, hơi đờ đẫn nhìn con dao.
Nếu nhưkhông phải lúc trước đã biết bộ mặt không từ thủ đoạn của hắn, không chừng giờ cô đã bị hắn lừa.
Hứa Sóc: "..."
Không hợp ý một cái là động tay động chân!
Hứa Sóc kiêu ngạo hừ một tiếng: "Bọn họ quá ngu ngốc, không xứng đi cùng với một thiên tài như tôi."
Nhưng rõ ràng Hứa Sóc...
"Két..."
Chương 148: Bút Ký Zombie (17)
Hắn muốn đánh cược một phen.
Từng tầng mây trôi lững lờ trên thành phố u ám này, bất cứ nơi nào cũngcó thể thấy vết máu, trên mặt đất ngổn ngang các phương tiện giao thông cùng đủ các loại túi nhựa.
Một lát sau,hắn phì phò đứng lên: "Cô đâm thật sao?"
"Với tình hìnhhiện nay, cậu nghĩ tiền còn dùng được sao?"
Minh Thù nghênh ngang rời đi, để lại một Hứa Sóc bất lực.
Trịnh Diệp lắp ba lắp bắp nói.
Vai chính phải trải qua muôn vàn nguy hiểm, trẫm không tham dự nữa vậy.
"Không cần, tự tôi đi, các người cũng không bị xem là làm trái mệnh lệnh."
Phàn đội trưởng cũng không hy vọng Minh Thù đồng ý,nên ngay từ đầuđã không tính cô.
Hứa Sóc liếc mắt nhìn cô, hừ một tiếng.
Trong lòng Quý Nam nổi lên một luồngkhí lạnh, không biết nên kinh ngạc năng lực của hắn hay là nên sợ hãi nữa.
"Cô vất một người đàn ông đẹp trainhư tôi trên đường cái,mà lương tâm không thấy cắn rứt à?"
Dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Phàn đội trưởng, Minh Thù mở cửa xe kéo Trịnh Diệp ra ngoài, lên xe đóng cửa.
Sao lại khéo thế chứ, tư liệu Triệu đội trưởng muốnđều nằmtrong mấy phòng thí nghiệm này?
Rõ ràng so với Hứa Sóc, Trần Duy thích hợp hơn.
"Tôi không đi, đừng nhìn tôi." Minh Thù chối bỏ.
Minh Thù kéo Hứa Sóc, Hứa Sóc gắt gao ôm cửa xe.
Hứa Sóc có hơi thờ ơ. Gặp zombie hắn cũng chỉ đứng nhìn, mặc dù trong tay có súnghắn cũng lười nổ s·ú·n·g.
Dù sao,cuối cùng Ninh Nhạc cũng muốn tớithủ đô, cô tớiđó chờ là được rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu Hứa Sóc không buông.
"A? Diệp Miểu tiểu thư, chúng tôi phải phải phải... Đưa cô quay về mà."
Vừa nãy không nhìn thấyhắn, chắc là hắn đã dụ zombieđến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồthần kinh.
"Cô cũng không khác gì đâu." Hứa Sóc phản bác.
Đây là cái kiểu gì vậy?
Lúc này, thấy người trở về, hắn vui mừngđập đập cửa sổ.
Có vũ khí,khiến cho đám người Ninh Nhạc yên tâm hơn rất nhiều. Những zombie nàyđều đangbị giam giữ, chỉ cần phối hợp tốt, tiêu diệt bọn chúng không phải là vấn đề.
Đi qua viện y học, đến viện âm nhạccòn hai viện nữa đến nơi bọn họ từng đivào. Phàn đội trưởng bảo tất cả mọi người chuẩn bịtinh thần, tránh bị zombie tập kích bất ngờ.
Minh Thù đi phía sau cùng. Tối hôm qua,đám người Ninh Nhạc đã thành công g**t ch*t zombie mà Hứa Sóc yêu cầu.
Minh Thù cong môi tươi cười.
Mẹ ơi!
Nam sinh nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ lại vừa quáidị, nhàn nhã vẫy vẫy tay với cô.
Yên tĩnh như c·h·ế·t.
Không có hy vọng.
Hứa Sóc nghi ngờ,chẳng lẽ là đã nghĩ thông suốtmuốn cho hắn theo sao?
Hứa Sóc còn chưa đến mức táng tận lương tâm, cung cấp vũ khí cho bọn họ, nghe nói là do mấy nhóm người lúc trước đến "bắt"hắn để lại.
...
Hứa Sóc: "..."
Minh Thù: "..."
Cho nên không đủ số người.
Cô quay lại đây!
Mà Minh Thù chẳngcó thời gian phanh lại,vì phía sau có zombie tới.
Minh Thù rút dao nhỏ ném vào trong xe, mỉm cười:
Hứa Sóc lập tức ôm chặt dây an toàn: "Cô biết có bao nhiêu người muốn tôi không? Có biết tôi trị giá bao nhiêu tiền không hả?"
Đây là mạt thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phàn đội rưởng là vì muốn mang Hứa Sóc đi, còn Triệu đội trưởng thì là vì cần mấy tư liệu trong phòng thí nghiệm.
Hứa Sóc có thể tùy tiện ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Quý Nam thì không. Có một vài phòng thí nghiệm hắnkhông vào được, cũng không biết bên trong đang nghiên cứu cái gì, chứa cái gì.
"Không đâu."
Minh Thù có chút dao động, vật tư, vật tư.
Tên Hứa Sóc này không có ý tốt.
Hứa Sóc mờ mịt nhìn về phía Minh Thù, vươn ngón tay thon dài chỉ mình.
Hai người liếc nhau, giống nhưtrong mắt hai người đều lóe lên ánh lửa, khuấy thành vòng trên không trungsau đó nhanh chóng tách rờilui về phòng thủ.
Minh Thù xuống xe, xông tới đánh Hứa Sóc một trận.
Đợi mấy người kia đi rồi, Quý Nam đứng trước máy giám sát, nhìn mấy phòng thí nghiệm đầy zombie, trong mắt ẩn chứalửa giận:
Côkhông gây ra chuyệnlà hắn đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Tên ngốc mới đúng.
Bây giờ,tiền là thứ không đáng giá nhất.
Hứa Sóc chỉ Minh Thùsuýt chút nữa buông lời th* t*c.
Thế nhưng,cần nămngười mà tính cảNinh Nhạc và chiến hữu kia của Triệu đội trưởng thìcũng mới chỉ có bốn người. Ba học sinh kia, không cần xét đến.
Có vẻ hơi khó đạt được giá trị thù hận này đây.
Có bản lĩnh thì quay lại cho tôi!
Yêu cầu của Hứa Sóc có chút vô lý, nhưng cuối cùng Phàn đội trưởng và Triệu đội trưởng cũngđồng ý.
"Ôi,chúng bạn xa lánh kìa."
Hứa Sóc ngáp miệng, lười biếng nói: "Lúc đó,cậu cũng đồng ý rồi, giờ còn tức giận gì với tôi chứ."
Hứa Sóc nỗ lực nhấn mạnh giá trị bản thân.
Hứa Sóc đổi giọng: "Thế cô có biết, tôi trị giá bằng bao nhiêu vật tưkhông?"
Tôi đấu với cô!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.