Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1372: Sát thủ tối thượng (16)
Thư Hàng giãy dụa.
Mặt Thư Hàng đỏ lên, dây thừng chưa có nới ra ngược lại cái ghế ngã trên mặt đất, hắn c*̃ng đổ xuống theo, miệng ăn đầy tro bụi.
Trong chớp mắt, Thư Hàng không thể tin được nói: "Em trai tôi c·h·ế·t..."
Hắn nhìn nam nhân, sự bối rối lúc đầu bị b·ắ·t· ·c·ó·c dần dần tỉnh táo lại.
"Thư Hàng tiên sinh, mời ông theo chúng tôi đi một chuyến."
"Chớ khẩn trương, Thư tiểu thư hoạt bát đáng yêu, tôi rất thích, sẽ không tổn thương cô ấy."
Nam nhân không có phủ nhận: "Thái Viễn Bằng tôi đã giúp ông giải quyết, chỉ cần ông không nói sẽ không ai biết chuyện ông làm với người thừa kế duy nhất của Thư gia, đây coi như là một phần lễ gặp mặt tôi tặng cho Thư tiên sinh."
Thư Hàng ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường cái.
Nam nhân nói: "Thư tiên sinh hiểu rõ thân nhân của mình hơn không phải sao? Bọn họ đem vật này để ở đâu, tôi tin tưởng ông có thể hiểu nhiều hơn so với tôi, lại càng dễ tìm được."
Từ hai hình tam giác đang ngược lại với nhau, trùng hợp thành Lục Mang Tinh.
Vì sao cảnh sát lại tìm tới cửa nhanh như vậy?
Chương 1372: Sát thủ tối thượng (16)
"Tôi không biết cậu." Thư Hàng rất đề phòng, nhịp tim đập mạnh không ngừng: "Cậu có chuyện muốn nói cùng tôi cần phải như vậy sao?"
"..."
Hắn bị trói trên ghế ở giữa.
Thật chính là hắn g·i·ế·t!
Nhưng chờ hắn tỉnh lại, phát hiện mình đã không ở bệnh viện.
"Cậu muốn làm gì với con gái tôi?"
** Hôm nay ta bận nên hẹn các nàng mai nhé **
Đến cục cảnh sát, Thư Hàng nhìn thấy Minh Thù ngồi bên trong, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
"Ngô ngô ngô..." Ai đem hắn trói tới nơi này? Thư Nhiên? Hay là vợ hắn?
Không phải nam nhân kia.
Nam nhân cười nói: "Tôi không phải kẻ thù với Thư tiên sinh, ngược lại, tôi có thể giúp ông đạt được thứ ông muốn."
Ngay tại thời điểm Thư Hàng lơ ngơ, mấy chiếc xe cảnh sát không biết từ đâu đến gào thét chạy tới, người trên xe xuống vây quanh hắn.
Bên trong là một đóa hoa... Cũng có chút giống cỏ, giống như loại Tứ Diệp Thảo kia.
"Cậu là ai, vì sao trói tôi đến đây?"
Minh Thù nhìn Thư Hàng cười tủm tỉm chào hỏi, nhận lấy vỏ của mình.
"Cậu muốn cái gì đều có thể, cậu không được động vào con gái của tôi, nó cái gì cũng không biết."
Ánh mắt của cảnh sát nhìn hắn có chút biến hóa.
Dây thừng trói hắn càng giãy dụa càng chặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ghi âm là ngày ấy cô tìm đến hắn, bức cung hắn ghi lại.
Trong điện thoại chỉ có thanh âm tút tút tút.
"Cậu là ai?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái Viễn Bằng... Tên bác sĩ kia.
Trong đầu Thư Hàng có một khắc trống rỗng.
Lần này Thư Hàng coi như giảo biện mình là bị ép buộc nói ra những lời kia, nhưng loại thuốc này c*̃ng không có cách nào giải thích.
Gia nghiệp của Thư gia? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bệnh viện.
Hộp...
-
Thư Hàng chấn kinh nhìn về phía nam nhân.
Muốn đi đâu tìm?
"Nếu Thư tiên sinh không thể tìm được thứ tôi cần, như vậy chuyện Thái Viễn Bằng c·h·ế·t, khả năng sẽ cần Thư tiên sinh gánh chịu."
Hắn muốn gì?
Trong không khí có mùi vị khó ngửi.
"Tuyết nhi, con đang ở đâu?"
Đỉnh đầu có hai ngọn đèn cũ nát, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng bốm phía.
"Vì... vì sao?"
Thư Hàng nghe thấy được tiếng bước chân.
"Không có việc gì không có việc gì, con đừng đi học, về nhà trước."
Người bên cạnh nam nhân đem một tờ giấy tới trước mặt Thư Hàng.
Lúc ấy cô hỏi rất nhiều vấn đề, Thư Hàng cũng không nhớ rõ mình đã nói qua thứ gì.
Cái này rõ ràng là uy h**p.
Nó không có việc gì, nhưng người kia nói nếu như hắn không phối hợp, Tuyết nhi cũng không nhất định sẽ không có việc gì...
Hắn tìm tới điện thoại công cộng gọi cho Thư Tuyết, bên kia rất nhanh liền kết nối.
Thư Hàng theo bản năng nuốt nước miếng: "Thái Viễn Bằng... Là cậu g·i·ế·t?"
"Cậu..."
Nam nhân giơ ngón trỏ lên.
"Đây là... Cái gì?"
Hắn cọ nửa vòng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng tiếng bước chân truyền đến.
Thư Hàng đại khái là thật sự yêu thương Thư Tuyết, nghe thấy lời này trực tiếp xù lông lên.
Dù sao hắn chỉ biết chuyện mình làm cô đều biết hết rồi.
Có thể là tinh thần liên tục căng cứng làm Thư Hàng không có cách nào tỉnh táo, hắn hét lớn một tiếng: "Tôi không có... Không phải tôi g·i·ế·t, không liên quan gì tới tôi."
Nhưng cảnh sát kiểm tra bên trong phát hiện ra một thứ chưa từng thấy qua.
"Thư tiên sinh là người biết chuyện, tôi cũng không quanh co lòng vòng cùng Thư tiên sinh, tôi đang tìm một vật."
Nhưng vào lúc này.
"Ngô ngô ngô..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam nhân kia không phải nói muốn hắn tìm cái hộp kia sao?
Thư Hàng bị Thư mẫu huyên náo đến không ngủ được một ngày an giấc.
"Thư tiên sinh, xin phối hợp cùng chúng tôi điều tra."
"Ông dính tới một tội mưu sát." Cảnh sát nói: "Xin phối hợp cùng chúng tôi điều tra."
"Thứ này khẳng định ở Thư gia. Thư tiên sinh chỉ cần dùng tâm nhất định có thể tìm được."
Dây thần kinh của Thư Hàng căng đứt.
Không có băng dính, Thư Hàng lập tức gào lên.
"Ngô ngô ngô..."
Thư Hàng bị cưỡng ép mang lên xe cảnh sát.
Nếu như hắn không đáp ứng thì liền phải chịu trách nhiệm cái c·h·ế·t của Thái Viễn Bằng.
Trong đầu Thư Hàng quay đi quay lại trăm ngàn lần, cuối cùng cắn răng hỏi: "Cậu muốn tôi làm gì?"
Nam nhân tiếp tục nói: "A, đúng rồi, còn có con gái của ông."
Đây là một nhà máy hoang bị vứt bỏ.
"Bất quá..."
Mấu chốt là cảnh sát tìm được trên người Thái Viễn Bằng một loại thuốc, cùng loại thuốc trước đó luật sư Giang lấy đi xét nghiệm giống nhau như đúc.
Thư Hàng bị nhốt mới biết được, Minh Thù dùng máy ghi âm báo cảnh sát nói hắn muốn mưu hại cô.
Nam nhân nói: "Tôi cần Thư Hàng tiên sinh giúp tôi tìm cái hộp này."
Ba mẹ Thư Nhiên cha mẹ, em trai em dâu của hắn sao?"
Loại thuốc này cũng tìm được ở chỗ của Thư Hàng.
Thư Hàng khàn giọng kêu một tiếng.
Đây chính là thứ hắn vẫn muốn.
Cảnh sát tạm thời chỉ biết loại thuốc này có thể làm người ta xuất hiện ảo giác, cảnh sát hoài nghi là một chất độc mới.
Thư Hàng nhìn chằm chằm vật trên giấy, đó là một cái hộp bình thường.
Hôm nay thật vất vả lắm Thư mẫu mới không ở đây, hắn hơi thả lỏng chuẩn bị ngủ một giấc.
Cái hộp kia hắn căn bản chưa thấy qua...
Thư Hàng chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.
Hắn không biết người này.
Thư Hàng nghi hoặc: "Cậu biết ở Thư gia, vì sao không tự mình đi tìm?"
Thư Hàng lần nữa ngồi vào trên ghế, hắn trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt: "Ngô ngô ngô..."
"Thư tiên sinh đừng kích động, tôi tìm ông chỉ là có chút lời muốn nói cùng ông."
Nam nhân: "Đây là vì phòng ngừa Thư tiên sinh không phối hợp. Thư tiên sinh không biết tôi, nhưng nhất định nhận biết Thái Viễn Bằng."
Bất kể là ai, hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi này.
"Tuyết nhi... Tuyết nhi??"
Thế nhưng lúc ấy cô ngoại trừ đánh hắn một trận cũng không làm gì đối với hắn... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thư Hàng giống như là bị ấn nút tạm dừng.
Trong đầu Thư Hàng hiện lên các loại suy nghĩ.
Chỉ là bên ngoài có đồ án.
Nam nhân tuấn lãng được người ta vây quanh đi tới.
Trước đó thuốc của Thư Nhiên đều là hắn quản lý, có thể là quên ném đi.
"Ba, ba vẫn là nên xin lỗi mẹ đi, gần đây con sẽ không trở về."
Băng dính trên miệng Thư Hàng bị kéo ra.
"Thư tiên sinh có từng nhìn thấy vật này?"
Thân nhân của hắn?
"Thư tiên sinh, thù lao tôi sẽ để Thư tiên sinh trở thành người thừa kế của Thư gia."
Nam nhân có chút tới gần.
Thư Hàng trầm mặc, người đàn ông này g·i·ế·t Thái Viễn Bằng khẳng định không lưu lại chứng cớ gì.
Thư Hàng: "Tôi cũng chưa từng thấy qua, làm sao tìm được?"
Nam nhân đối đầu với ánh mắt sợ hãi của Thư Hàng, phân phó một tiếng: "Đỡ Thư tiên sinh lên."
"Trường học." Thư Tuyết ngữ khí có chút lạnh nhạt: "Ba, có chuyện gì sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.