Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Công Chúa Trấn Quốc (14)
...
Diệp Tùng: "..."
Động tác của Minh Thù và thú nhỏhầu như cùng lúc, ôm bánh màn thầu lui về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm hắc y nhân, Minh Thù và thú nhỏbảo vệ thức ăn.
Chẳng lẽ, là cung tần phi tử sao?
Hắc y nhân mặt mờ mịt, chuyện quái gì vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoài Vương đưatay ngăn cản Diệp Tùng, phầnsau câunóibiến mất trong bóng đêm.
Hù c·h·ế·t ngươi, ngươi còn cười được.
Diệp Tùng cẩn thậnhỏi: "Công chúa điện hạ, người ở chỗ này là?"
"... Loại."
Thú nhỏvui sướng cuộn thành cụcbánh trôi, nhanh như chớp lăn theo chân nàng.
"Các ngươi ở chỗ này làm gì? Theo như ta biết, Hoài Vương cũng không ở trong cung."
"Ngươi không sợ ta sao?"
"Thôi quên đi, các ngươi làm gì cũng không liên quan đến ta."
Hắn là thích khách, thích khách đấy!
Mưa gió sắp kéo đến.
Minh Thù khoát khoát tay: "Chúng ta coi như chưa gặp nhau, hẹn gặp lại."
Minh Thù vừa ăn canh hạt sen, vừa suy nghĩ những lời này.
Minh Thù hiểu rõ gật đầu, một giây sau bất ngờ nói: "Ngươi muốn ám sát ai, ta chỉ đường cho ngươi."
Minh Thù vỗ ngực, vẻ mặt "sợ hãi" lui về phía sau:
...
Giọng nói này có vài phần quen thuộc: "Người ở chỗ này làm gì?"
Ánh mắt Hoài Vương rơi trên người Minh Thù, bóng đêm che giấu tâm tình trong đáy mắt hắn.
"A!"
Minh Thù đưa tay giở lồng tre,lấy ra một cái bánh bao, mỉm cười:
Diệp Tùng không hiểu nhìn Vương gia nhà mình, lỡ đâu Trấn Quốc công chúa đem chuyện ngày hôm nay nói ra làm sao bây giờ?
Minh Thù đem bánh màn thầu nhanh chóng nhét vào miệng, khóe miệng cong lên thành độ cong tiêu chuẩn:
Hắc y nhân cố gắngcho giọng nóimình nghe tương đối hiền hòa dễ gần, nỗ lực kéo gần khoảng cách:
Tốt xấu gì, nàng cũng ở trong cung, dù cho hơn nửa đêm xuất hiện ở chỗ này, tùy tiện lấymột lý do cũng có thể cho qua. Nhưng mà vị Hoài Vương này, lạikhông phải là ở trong cung.
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi."
Thú nhỏtức giận kháng nghị.
Nguyên liệu nấu ăn của Ngự Thiện phòng đều là chuẩn bị cho ngày hôm sau, nhưng rất nhiều thứ đều là chưa chế biến, có thể ăn cũng chỉ còn lại... Bánh màn thầu không nhân.
Minh Thù dường như quyết định, nhảy sang bên phải đường.
Hắc y nhân cũng không có ý rời đi, hắn hơi tò mò quan sát nữ nhânngồi xổm dưới đất vài lần, cách ăn mặc này... Không phải là cung nữ mà.
Bên phải, bên phải, bên phải!
Thú nhỏbị một tiếng khẽ hô này, khiến cho lông mao toàn thân đều dựng đứng, tức giận trừng đầu sỏ gây chuyện.
Hắn mặc thành như vậy, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, là một người bình thường hẳn phải thét chói tai bắt thích khách.
Kêu la cái gì!
Hắc y nhân toàn thân một màuđen, khăn trùm đầu đen, mặt nạ đen.Hoàn toàn xứng danh hiệp khách dạ hành.
Minh Thù buông tay vỗ ngực, vuốt vuốt tóc mai rũ xuống bên tai:
Đứng lên đi, ngươi nặng c·h·ế·t.
Đi qua hai nhánh đường nhỏ, kiến trúc phía trước dần dần xuất hiện trong tầm mắt Minh Thù, mấy hàng chữ lớn Ngự Thiện phòng cách thật xa vẫncó thể nhìn thấy.
Gió đêm thổiqua bụi cỏ ngoài tường, thân thể yếu ớt chập chờn bất định. Trăng tròn giấu mình trong tầng mây, trời đất tối sầm,không nhìn thấy ánh sáng.
"Ha ha, ta đi nhầm, đi nhầm, các ngươi tiếp tục, tiếp tục."
Chỉ đường cho hắn?
Một người, một thú gặm đến hăng say, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, cửa sổ xuất hiện một cái lỗ, Minh Thù và thú nhỏđồng thời ngừng gặmbánh màn thầu, cùng nhau nhìn về phía cửa sổ.
Hắc y nhân bình tĩnh nói: "Vinh Hoa công chúa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nãy, hắn và Vương gia đến đây, bên trong liền nhảyra một người, muốn tránh cũng tránh không kịp.
"Lúcvừa đi vào, tường này hình như không cao như vậy mà."
Minh Thù nói thầm, đứng lên.
Thú nhỏtừ trong bụi cỏ lăn ra, nhắm thẳng bên phải nhảy ra.
Hơn nữa, bọn họ đứng ở chỗ này trước mà.
Đôi mắt thú nhỏdựng thẳng thành một đường, hơi đề phòng nhìn bóng đen ở bên kia.
Đánh xong người, Minh Thù trèo tường ra.
Minh Thù chậm rãi đi về phía Thần Thiên Từ, lúcđi ngang qua ngã ba, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút.
Hắc y nhân đầu đầy vạch đen, lúchắn xuất hiện, cũng không thấy nàng đề phòng như thế.
Lúc thú nhỏ không cuộn thành cục, nhìn bên ngoài giống như c·h·ó con, thân hình cũng chỉ lớn hơn nắm đấm một chút, là cái loại tát một phát c·h·ế·t luôn.
"Ngươi lớn lên ba đầu sáu tay, hay là quỷ nhập vào người?"
Diệp Tùng không dám tự chủ trương trả lời, đưa mắt nhìn về phía Vương gia nhà mình.
Thú nhỏrơi xuống mặt đất đầu tiên, còn chưa kịp lăn rađã bị Minh Thù đè lên, thú nhỏmắt đầy tia chớp, thật choáng váng...
"Vâng."
Đột nhiên cảm thấy hôm nay thật quáidị.
Cái cục tròn tròn bên cạnh đủ loại màu sắc là cái quáigì? Thú nuôisao?
Cửa sổ bị đẩy ra, một người toàn thân đen kịt từ bên ngoài nhảy vào.
Buổi tối đi đánh Vinh Hoa công chúa.
Diệp Tùng nhìn bóng đen đã đi xa, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, thực sự là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Minh Thù l**m l**m khóe môi, con ngươi trong mắt dường nhưlóe sáng.
Diệp Tùng gọi nàng: "Trấn Quốc..."
Chỉ nói cho nàng, Thần Thiên Từ tồn tại vì hoàng thất, không thể tách rời vớihoàng thất.
Minh Thù và thú nhỏđồng thời gục đầu xuống, tiếp tục gặm bánh màn thầu.
[...]
"Ngươi làm gì mà ta phải sợ dữ vậy?"
Câu hỏi kia của Minh Thù, Từ chủ cũng khôngtrực tiếp trả lời nàng.
Hành tẩu giang hồ nhiều, còn chưa từnggặp qua... Thú nuôikỳ quái như thế.
"À, thích khách à."
Hắc y nhân ngồi xổm trước mặt Minh Thù.
"Vương gia?"
Diệp Tùng càng nghi hoặc, sao Vương gia khẳng định được như vậy?
Cái này ngươi sợ rồi chứ!
"Đi thôi."
"Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi bước đi cũng không có tiếng là sao? Làm ta sợ muốn c·h·ế·t."
Bầu không khí hết sức quái dị.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nụ cười trên mặt Minh Thù càng sâu: "Tẩm cung của Vinh Hoa công chúa không ở bên này, ngươi đi nhầm rồi."
"Không cần lo lắng, ta không ra tay."
Mọi người đều là nhân dịp trời tối làm việc, cũng không cần làm khó nhau, làm chậm trễtrẫm ăn đồ ăn vặt.Cho nênăn đồ ăn vặt mới quan trọng.
Tiểu cô nương này không sợ còn chưa tính, có thể cười nhạt hỏi hắn đến làm gì?
"Nàng sẽ không nói lung tung."
Minh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hắc y nhân nhìn như không phản ứng gì, thả lỏng ngồi trước mặt nàng. Nhưng mà cả cơ thể hắn cứng ngắc, chỉ cần Minh Thù có chút động thái khác thường, là có thể lập tức g**t ch*t Minh Thù.
"Ôi chao, con thú nuôinày là của ngươi sao? Thật nhỏ... Đây là chủng loại gì vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thần Thiên Từ và hoàng thất...
Giọng điệu Hoài Vương lạnh lùng, tràn đầy chắc chắn.
Hắc y nhân nghi ngờquan sát Minh Thù vài lần, ăn mặc hợp cách, mặt mũi tinh tế, vải vóc là đồ ởtrong cung.
Nửa đêmnửa hômhù c·h·ế·t thú!
Thú nhỏlộn vòng lăn đi.
Phản ứng này không đúng.
Hắc y nhân cười lúng túng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì sao, từ tự hỏi quan hệ của Thần Thiên Từ và hoàng thất, có thể nhảy đến chuyện đánh Vinh Hoa công chúa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiển nhiên, hắc y nhân không ngờ hơn nửa đêm còn có người ngồi xổm trong Ngự Thiện phòng gặm bánh màn thầu, sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt nhìnMinh Thù.
Chương 108: Công Chúa Trấn Quốc (14)
Vào ban đêm, thú nhỏcủa Minh Thùcùng với Hài Hòa Hiệu, không ngừng xúi dại nàng làmVinh Hoa công chúa như vậy, như vậy lại như vậy như vậy, đánhcho Vinh Hoa công chúa một trận.
Hoài Vương dường như hòa vào bóng đêm, mặt lạnh lùng thoáng nhìn về phía nó, một giây sau liền thu lạitầm nhìn, dường nhưcũng không cảm thấy hứng thú.
Thú nhỏliếc mắt, trừng hắc y nhân, ôm bánh màn thầu còn chưa ăn xong lăn một vòng sang bên cạnh, chui xuống dưới bàn.
"Này."
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, mím môi cười khẽ, nâng làn váy lay động thoáng chốcrời đi.
Thú nhỏlộn vòng, trốn vào bụi cỏ.
Minh Thù và thú nhỏngồi xổm trong Ngự Thiện phòng, cầm bánh màn thầu gặm, thú nhỏ gặm cực kỳ nhanh, chớp mắt liền ăn hết nửa cái bánh màn thầu.
Không bao giờ đi chơi cùng nàng nữa, đau muốn c·h·ế·t, về sau không cao đượcthì biết làm như thế nào!
"Trấn Quốc công chúa..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.