Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Thôi Gia

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Thôi Gia


Thanh Minh đến chỗ cũ, bày ra quầy bói và bắt đầu chờ đợi.

Cảm giác như b·ị đ·âm chọt, Lý Ngôn có chút phát bực, phải biết, hắn là quản gia của Thôi gia, người ngoài đường thấy hắn đều phải né ra hoặc là nể mặt, nhưng bây giờ hắn bị một thầy bói đâm chọt.

Trong lúc chờ đợi, lão vô sĩ không chịu ngồi im bên cạnh mà chạy tới chạy lui, lúc thì cho Thanh Minh rót chén trà, lúc thì đấm bóp cho Thanh Minh.

"Ngươi có đi theo ta hay không??"

「Lý Ngôn, Ngưng Linh Tam Ngưng, 78 tuổi.」

"Nếu như đã biết ta thì còn không mau đi theo??"

-------------------

Khách này có thể nói là đầy đủ quen thuộc, vì đây lại là một cô nương khác đến từ Thính Nguyệt Lâu.

"Sư phụ, làm vậy có phải quá đáng lắm không?? Dù sao thì người ta cũng là quản gia của Thôi gia, khuôn mặt ít nhất cũng phải cho. Làm như này lỡ tương lai có gặp lại thì chẳng phải rất khó khắn "

Lý Ngôn bị gọi tên liền không khỏi giật mình.

"Ngươi biết ta??"

Chương 84: Thôi Gia

"Khụ!! Sư phụ, người không thể nói như vậy. Ta đây là đi khai quan!! Cho những cô nương đó biết thế giới bên ngoài thế nào!!" Võ Văn Kiệt nói, chuyện như vậy mà hắn nói đường đường chính chính thôi rồi.

Thanh Minh nhìn thấy động tác của Lý Ngôn, trong lòng không khỏi thở phào yên tâm, sau đó là mỉm cười, như vậy ý vị rằng hắn đã đoán đúng.

"Ngươi---!!!" Lý Ngôn tức giận, muốn ra tay, nhưng khi bàn tay hắn dơ lên, thì lại không có đánh xuống, hắn đang do dự.

Là một giọng nam, có thể ngay lập tức phán đoán được độ tuổi, rơi vào khoảng trung niên.

Mà một bên, Võ Văn Kiệt miệng liên tục nói nhảm hai chữ Lý Ngôn, sau khi nghe được hai chữ Thôi gia liền không khỏi cảm thấy giật mình.

Võ Văn Kiệt nghe xong thì cũng chỉ có thể gượng cười: "Sư phụ, không phải đệ tử không sử dụng, mà là do thời thế thay đổi, không thể dựa vào lời nói để kiếm sống nữa!! Thêm nữa, đệ tử thiếu tài nguyên để tu luyện."

"Hừ!! Khi nào học được cánh ứng xử khi nhờ vả, thì hãy lần nữa tìm tới ta!! Ta cũng không cầu ngươi tới!! Lão Kiệt!! Tiến khách!!" Thanh Minh trực tiếp ra lệnh trục xuất, không hề cho Lý Ngôn một chút xíu bất cứ thứ gì gọi là mặt mũi.

Thanh Minh nghe được người gọi, hắn liền không thèm để ý đến Võ Văn Kiệt nữa, thay vào đó là ra vẻ đạo mạo, nói: “Là bần đạo, không biết vị này muốn tìm ta có chuyện gì??"

"Sư phụ, ta biết Thôi gia!" Võ Văn Kiệt ghé vào tai Thanh Minh, nói.

"Ai mà biết, chỉ có thể chờ đợi tới lần tiếp theo hắn tới!! Mong sao hắn học được cái cách ứng xử!! Với lại... Đừng có gọi ta là sư phụ!! Ta vẫn chưa nhận ngươi làm đệ tử, lỡ người ngoài nhìn thấy thì mặt mũi ta vứt đi đâu??"

Nghe được câu hỏi của Thanh Minh, Võ Văn Kiệt tựa như một đứa học trò, đứng một bên, hai tay xoa xoa vào nhau. cười nói: "Sư phụ, đệ tử chỉ muốn học từ ngươi một chút bản sự để kiếm sống!!"

"Thôi gia không dạy ngươi cách ứng xử khi nhờ vả sao??"

"Lý quản gia, mời về cho!!"

Lại bắt đầu trở lại chuyện môn.

Tại chính giữa phòng khách Thôi gia, Lý Ngôn đang đứng đó, hắn trạng thái hiện tại đang là khom người cúi đầu, báo cáo một số thứ cho một người đàn ông trung niên khác đang ngồi ở đằng trước.

"Ngươi có phải thấy bần đạo quá khiêm tốn nên ngươi đang ra lệnh cho bần đạo sao?? Lý Ngôn??" Thanh Minh ánh mắt sắt bén, âm trầm nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nói như vậy là bọn hắn cũng không quá mạnh?!" Thanh Minh hỏi, câu hỏi có chút khác biệt với tình huống hiện tại.

“Cút!! Đồ đệ như ngươi!! Ta không muốn!! Có muốn cũng không nhận ngươi!!”

Thanh Minh nghe xong thì đen cả khuôn mặt.

Thanh Minh nghe được đánh giá liền không khỏi nhíu mày, nói: "Ngươi đến đây là để đánh giá bần đạo sao??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi có vẻ như không biết tình cảnh của bản thân đang ở nhỉ?? Có tin ta một chưởng đ·ánh c·hết ngươi hay không??"

"Mọe ngươi, ngươi làm như ta không biết ngươi đang nghĩ gì ấy?? Đơn giản là hết tiền đi thanh lâu nên mới muốn tìm ta học chứ gì??" Thanh Minh khuôn mặt bên trên chứa đầy sự khinh thường dành cho Võ Văn Kiệt.

Thanh Minh cũng làm sao mà biết được, nhưng ít ra là hắn biết nhà này sắp có chuyện, chuyện lớn đến nỗi khiến cho bọn hắn nhường nhịn mời hắn về.

Võ Văn Kiệt nghe xong thì có chút do dự, nhưng cuối cùng là quyết định nghe theo Thanh Minh, đối với Lý Ngôn nói.

"Ý sư phụ là, gia chủ Thôi gia kêu hắn đi mời sư phụ sao??" Võ Văn Kiệt tự hỏi, cái xong tự trả lời luôn "Cũng đúng, ngoài ra cũng không có ai có khả năng sai khiến hắn!! Nhưng sao lại muốn mời sư phụ?? Trước giờ chưa từng nghe Thôi gia có bất cứ hoạt động gì hay những gì khác liên quan đến bói toán??" hắn tự trả lời xong lại lần nữa hỏi.

Cảm giác cũng không hề tệ nhưng cảm giác vẫn là có chút không được tự nhiên khi để người già làm chuyện thế này, như cúng tổ tiên.

"Hừ!!"

“Sư phụ, người đừng như———“ ngay lúc Võ Văn Kiệt định nước mắt nước mũi thì một giọng nói văn lên.

Nhưng hắn trước tiên cũng chỉ có thể nhận.

Thanh Minh chỉ có thể hỏi: "Lão vô sĩ, ngươi làm sao vậy??"

Lý Ngôn bị đuổi, hắn cũng không còn mặt mũi nào để ở đây khi mà nơi đây dần dần trở nên đông đúc, hắn chỉ có thể nuốt lấy cục tức mà lui.

Một bên khác, sau khi Lý Ngôn trở lại với Thôi gia.

Đợi cho Lý Ngôn đi mất, Võ Văn Kiệt mới đến bên cạnh Thanh Minh để hỏi rõ ràng.

Có một chút ngoài ý muốn à, Võ Văn Kiệt bỗng trở nên nghiêm chỉnh.

"Thật là ngươi?? Có chút trẻ hơn so với tưởng tượng. Đã vậy... còn rất yếu!!" Người đàn ông trung niên trực tiếp đánh giá.

Hai người "Chơi đùa" một khoảng thời gian ngắn sau, thì bên phía Thanh Minh lại có khách tới.

"Biết thì mau nói!! Hơn nữa, đừng gọi ta là sư phụ!!"

Thanh Minh nghe đến lời nói liền mới chú ý đến Lý Ngôn, hắn cũng không thua kém gì đáp trả.

“Ngươi là Vũ Lệ đạo trưởng??”

"Sư phụ!! Quân tử động khẩu không động thủ, nghề này của chúng ta phải giữ được cho bản thân một cái tâm an tịnh, nếu không làm sao ăn nói với khách hành!!" Võ Văn Kiệt vừa tránh né vừa nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu hắn càng khiêm tốn thì lại dễ bị lấn tới, nếu vậy thì tại sao phải khiêm nhường??

"Hắn là Lý Ngôn, quản gia của Thôi gia!"

"Con mẹ ngươi, ngươi biết nhiều vậy sao không làm sư phụ luôn đi??!!"

"Nếu như so sánh thì đúng là vậy, nhưng suy cho cùng thì ở đây cũng là Lạc Dương Thành, địa bàn của bọn hắn, chúng ta cũng chỉ có thể vâng lời."

Thanh Minh nhìn thấy mà muốn chảy cả mồ hôi hột, cảm giác như được thờ cúng vậy.

Thanh Minh nghe xong lời nói của lão đê tiện liền không chịu được ho khan, hắn dứng dậy muốn đem ghế phang c·hết lão đê tiện, nhưng lão đê tiện như phát hiện được liền thả ra chân Thanh Minh để tránh né.

Bảo sao nghe hai chữ Lý Ngôn mà cứ cảm thấy quen tai.

"Thôi gia?? Thôi gia nào??" Thanh Minh quả thật không biết Thôi gia.

"Người không biết tình cảnh ở đây đó là ngươi!! Ngay từ đầu, ngươi là người tìm đến bần đạo và muốn bần đạo hổ trợ, giờ ngươi còn dám uy h·iếp bần đạo?? Ngươi nghĩ với cái tu vi Tam Ngưng đó của ngươi mà bần đạo sợ??" Thanh Minh hùng hồn nói, Thanh Minh hắn khiêm tốn, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đè đầu hắn, dù cho người đó có mạnh hơn hắn.

"Ngươi không biết Thôi gia??" Lý Ngôn dò hỏi.

"Không phải trước đó ngươi kêu ngươi là đệ nhất thiên sư sao?? Bản sự nói dóc của ngươi, sao không dùng nó để kiếm sống??" Thanh Minh nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cút!!!" Thanh Minh miệng lưỡi nói không lại lão đê tiện, nên chỉ có thể nói thế này.

"Hừ!! Thế người trước mắt là ai??"

"Cũng không phải, ngươi mau đi với ta!!" Người đàn ông trung niên lời nói rất chi là bất cần đời, ra lệnh.

"Đừng lo, hắn dù cho có muốn thì cũng phải nhìn mặt chủ của mình!!" Thanh Minh bình tĩnh trả lời.

Trở lại với vấn đề sư phụ, lão đê tiện nghe đến thế thì, lại bù lu bù loa, nước mắt nước mũi, ôm chân Thanh Minh, nói: "Sư phụ, đừng mà!! Dù sao thì lễ bái sư ta cũng làm rồi!! Ngươi không thể đem con vứt ngoài chợ như vậy chứ!!"

Hắn làm gì có bản sự nào, toàn nhờ hệ thống.

Nhưng Võ Văn Kiệt mặt dày, không để ý câu sau mà giải thích ngắn gọn: "Sư phụ, Thôi gia là một trong ba gia tộc võ đạo ở Lạc Dương Thành, theo đó là có Lãng gia và Hình gia, dù cho là gia tộc võ đạo nhưng cũng chỉ giới hạn ở Lạc Dương Thành, bên trên gia tộc còn có thành chủ."

Hai người nãy giờ vẫn đang thì thào nói chuyện, phía đối diện Lý Ngôn không nghe thấy được gì, hắn liền bắt đầu chau mày khó chịu nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thật mong sao đây có thể giúp ta hoàn thành được 1/5 nhiệm vụ chính tuyến!!" Thanh Minh thầm nói.

"Không được đâu, dù sao thì bản sự của ta cũng không bằng sư phụ!!"

"Đi theo ngươi?? Ngươi cảm thấy thế nào?? Nên nhớ, ngươi đây là đang nhờ vả ta, nhờ vả thì nên làm ra đúng tư thái nhờ vả!!" Thanh Minh từ từ nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Thôi Gia