Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Chào Khách Ác!!
Thanh Minh là người trước tiên thức dậy.
"Được, cô nương biết thế nào rồi chứ??" Thanh Minh ngụ ý hỏi.
"Đừng chối, hôm qua ta thấy ngươi cùng một cô nương cùng nhau lên lầu."
"Có nói nhảm hay không thì vẫn vậy, thay vì ngồi không không biết làm gì, thôi thì nói cho nó đỡ ngứa miệng."
"Ở nơi của ta ở trước đó, hầu như người ở đó đều là những người có tu vi thấp kém, để có thể sinh tồn, thì mỗi ngày đều phải vào trong rừng để săn bắt yêu thú. Yêu thú thì mọi người cũng biết rồi đấy, con nào cũng mạnh và hung hãn, chỉ cần lơ là vài giây là có thể c·h·ế·t bất cứ lúc nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Minh ngồi bên cạnh nghe muốn mòn cái lỗ tai, khi mà không chịu được nữa thì...
"Đạo trưởng, ta lần này muốn đạo trưởng xem thử cho ta về sự nghiệp, ngài cũng biết đấy, là một tu sĩ với tu vi yếu kém, tiểu nữ mong sao có thể tìm được một công việc ổn định."
Mà ở một bên, nhân vật chính trong câu chuyện mà nữ nhân này vừa kể, Thanh Minh bề ngoài trong rất bình tĩnh, làm như những gì nữ nhân này nói là chuyện nhỏ, nhưng bên trong thì cười khổ không thôi.
Đến với Thanh Minh.
Nhìn thấy trước mặt là một nữ nhân, không tính là xinh đẹp nhưng cũng có phần vừa mắt, thêm nữa, trên người hắn có tỏa ra một loại mùi hương, mà mùi hương này chỉ có trong Thính Nguyệt Lâu.
"Có lẽ ngươi không biết, nhưng ở chỗ ta, Võ Lệ đạo trưởng rất có danh tiếng, ngài ấy đã giúp cho nhiều người nghèo, khó khăn đổi vận cũng như là vượt qua khó khăn, mà thứ ngài ấy lấy chỉ là một viên hạ phẩm linh thạch."
"Hôm qua??" Thanh Mình khó hiểu.
"Cô nương gọi bần đạo??" Thanh Minh cũng theo đó cũng tỏ ra vẻ đạo mạo, hỏi ngược.
Nữ Nhân này liền hiểu chuyện, lập tức nói: "Tiền quẻ đúng không?? Đây, của đạo trưởng!!" nữ nhân lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch đưa cho Thanh Minh.
"Thôi được rồi, ngươi không thừa nhận thì thôi, chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không tiết lộ cho người ngoài biết đâu."
Một lúc sau.
Nữ Nhân này cũng nhanh nhạy, lập tức hiểu chuyện, liền đổi cách nói.
Vân Yên nhận lấy đồ lót rồi bỏ vào trong túi trữ vật.
Ngay lúc Thanh Minh muốn nói gì đó, thì một giọng nói của một nữ nhân bỗng vang lên.
"Nhưng sự xuất hiện của đạo trưởng đã giúp chúng ta thay đổi được tình hình kinh tế, ngài ấy giúp mọi người bói toán và trao cho mọi người một cái bình an phù, có thể phòng tránh khi gặp phải yêu thú mạnh."
"Đạo trưởng!! Chúng ta lại gặp mặt!!"
Thanh Minh tiến đến chỗ trống bên cạnh, từ trong hòm trữ vật lấy ra đồ dùng, vẫn là hai cái băng rô, một cái bàn, một cái ghế, rồi một cái trận bàn.
“Và cũng nhờ ngài ấy mà mới có ta của ngày hôm nay, mới có thể bước ra khỏi nơi đó, tiến vào thành lớn thế này.”
Sau đó là mượn Vân Yên một chút linh thạch để làm phí đi vào thành.
Nhìn xem khuôn mặt ngơ ngát của Thanh Minh, Võ Văn Kiệt cười càng đê tiện.
Nghe đến đây, Thanh Minh mới hiểu là Võ Văn Kiệt đang nói đến chuyện gì, thì ra là lão nhìn thấy hắn lên lầu với một cô nương nên tưởng là hắn cũng làm chuyện đó.
Ngay lập tức, Thanh Minh đoán được nữ nhân trước mắt này muốn làm gì, đây là chào hàng.
Sau khi vào thành, hắn trực tiếp đến chỗ bày bán của ngày hôm qua.
“Cô nương, ngươi chào khách thi chào cũng có giới hạn thôi. Ngươi chào khách mà nói những thứ mà ta chưa biết thì có c·h·ế·t không cơ chứ!! lỡ như người khác thật nhờ vả thì ta phải làm thế nào??”
Vì an toàn, Thanh Minh dặn dò lại Vân Yên và Thanh Mạn một vài câu.
Vào chuyên môn rồi.
Khi mà gian hàng của hai người không có ai vào mua, Võ Văn Kiệt bắt đầu cảm thấy chán, hắn bắt đầu xuất hiện hiện tượng nói nhảm.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?? Có người muốn tìm ta để nói chuyện nên ta mới đi lên lầu." Thanh Minh giải thích.
"Haizz, dạo này làm ăn chả được bao nhiêu, nếu như tình huống này cứ như thế này tiếp diễn, thì mai sau không còn linh thạch để đi thanh lâu nữa."
Sau khi hai nữ đươc kêu dậy, ba người cũng nhau ăn bữa sáng.
"Cô nương, những chuyện như vậy, không cần nói cho người ngoài, cũng không nên vì một số chuyện cỏn con mà làm mất đi bầu không khí." Thanh Minh trầm ổn nói.
Làm cho Thanh Minh phải dừng lại ý định muốn nói, đưa mắt qua nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không những vậy, ngài ấy còn thay đổi phong thủy nơi đó, khiến cho yêu thú nơi đó không thể xâm phạm vào, và khiến tài nguyên nơi đó trở nên tốt hơn."
"Cô nương à, gặp nhau đó là cái duyên, chúng ta không thể đòi hỏi việc người khác tin mình, tin hay không thì phải dựa vào phán đoán của họ. Giờ thì... cô nương lần này đến đây để làm gì??"
Thanh Minh là người trước tiên vào thành, tiếp sau đó mới đến lượt hai nữ.
"Sau khi làm xong những chuyện đó, ngài ấy liền biến mất mà không nói một lời nào, mọi người nơi đó đều đối với ngài ấy cực kỳ tôn trọng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không có gì, cô nương trả tiền, bần đạo bói cho cô nương, đôi bên đều có lợi, cô nương không cần đến tận đây để cảm ơn."
"Cô nương, chờ đã, ngươi nói là hắn bói cho ngươi???" Võ Văn Kiệt chắn ngang.
"Tiểu tử!!" Bỗng nhiên, bên cạnh hắn, Võ Văn Kiệt lên tiếng gọi.
Đã diễn rồi, Thanh Minh muốn diễn tới cùng.
Như thường lệ, hắn trước tiên nấu đồ ăn sáng, sau đó là đi đánh thức hai nữ dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nắm bắt biểu cảm của Thanh Minh, nữ nhân này liền nói: "Đạo trưởng, đạo trưởng hãy nhận lấy nó, xem như là lời cảm ơn vì những gì trước đây."
Tán dóc đến đây là hết, Thanh Minh muốn lập tức vào chuyên môn, nếu lại nói thì người khác lại nghi ngờ.
"Lão Kiệt, ngươi có thể dừng nói nhảm được không?? Ngươi nói thế này thì ai dám mua đồ của ngươi??"
Nữ nhân này nghe xong thì cũng quay sang nói: "Đạo trưởng nói đúng, nhưng tiểu nữ không chấp nhận một người không biết gì lại nói đạo trưởng lừa đảo."
"Thần kỳ như vậy??" Võ Văn Kiệt bất ngờ, giọng nói bên trong khó có thể tin được.
"Vị đạo trưởng này, ngươi nói như vậy là không đúng, mặc dù tiểu nữ tu vi đúng thật là thấp, nhưng tiểu nữ vẫn biết được đâu là lừa đảo đâu là không!!"
Thanh Minh nghe vậy thì giả vờ nhíu mà, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 79: Chào Khách Ác!!
Giọng nói của nữ nhân này thu hút sự chú ý của những người đi đường gần đó.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng không còn đường lui, Thanh Minh quyết định chơi tới bến.
Làm như vậy là để cho người khác không nhận ra ba người là cùng nhau.
Nữ nhân này nói chuyện không biết ngượng mồm, cũng không biết là đây là tự nàng nghĩ ra hay gì.
Tại đó, hắn đã nhìn thấy Võ Văn Kiệt đang bày bán đồ chả khác gì hôm qua tại đó.
"Hơi bực mình rồi đấy, ngươi mà---"
Võ Văn Kiệt cho Thanh Minh một cái like uy tín.
"Hắn không phải lừa đảo sao??" Võ Văn Kiệt hỏi.
Những người đi đường cũng bắt đầu tò mò, liệu những gì nữ nhân này nói có phải là sự thật?? Hơn nữa bọn hắn muốn nhìn xem bản sự của Thanh Minh.
"Cảm giác hôm qua thế nào??" Võ Văn Kiệt hỏi thăm.
"Như vậy sao được, ít nhiều thì đạo----"
Mà nói một loạt, lưu loát thì thôi rồi, chả khác gì văn mẫu, khiến cho Võ Văn Kiệt theo không nổi.
Ngay lúc Võ Văn Kiệt hỏi như này, nữ nhân này cũng thật thông minh, hắn nắm bắt thời cơ, khuôn mặt trở nên giận dữ, hai tay chống nạnh, lớn giọng đối với Võ Văn Kiệt.
Nhưng hắn càng giải thích, thì Võ Văn Kiệt lại càng không tin.
Nhận ra rằng càng giải thích thì càng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ, thành ra hắn cũng không thèm giải thích nữa, để Võ Văn Kiệt thích nghĩ sao thì nghĩ.
"..."
“Nói thật cho ngươi biết, nếu không phải đạo trưởng tâm không ở đây, thì ta nguyện ý dùng tấm thân này để báo đáp!!”
Thanh Minh quay sang thì nhìn thấy Võ Văn Kiệt đang dùng ánh mắt cười như không cười, hai má phình lên, nụ cười đê tiện, thì không khỏi chau mày, hỏi: "Chuyện gì??"
Sáng ngày hôm sau....
Nữ nhân này vui vẻ đưa tay ra cho Thanh Minh.
Nghe vậy, Thanh Minh mới thả lỏng khuôn mặt, nói: "cô nương có lòng, giờ thì đưa tay ra."
Sau đó hắn mặc lên đạo bào, bắt đầu ngồi trên ghế chờ đợi.
"Đúng vậy, ta đến đây là muốn cảm ơn đạo trưởng ngày hôm đó, nếu mà không phải nhờ đạo trưởng, thì tiểu nữ đã đi sai đường rồi!!" Nữ nhân đó mỉm cười, nói lời cảm ơn.
Tiếp theo, Thanh Minh từ cửa hàng, mua đại một bộ đồ lót, kích cỡ thì tùy ý, rồi đưa cho Vân Yên.
Thêm nữa, Võ Văn Kiệt ngày hôm nay có chút khác so với ngày hôm qua, khuôn mặt đê tiện của lão hôm nay hồng hào hơn hẳn, ánh mắt cũng sáng hơn, tinh thần hơn, đặc biệt là miệng còn đang chép chép, nhìn thôi là không dám lại gần.
"Đúng vậy." Nữ nhân đó mỉm cười trả lời.
Nhìn xem bộ dáng đê tiện của Võ Văn Kiệt, Thanh Minh không khỏi đen mặt.
"Ai đó mua giùm ta mấy thứ đi"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.