Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Vẫn Là Vì Sỉ Diện!
Thanh Minh theo bản năng, quay người xem xét, ngay lập tức, xuất hiện trước mắt hắn là là một thiếu nữ xinh đẹp.
Ở một bên.
Lãng Phi không nói gì, hắn vẫn còn đang trầm mê trong tiếng cầm, một lúc sau mới phản ứng lại lời nói của Lâm Thính Nguyệt, hắn cúi đầu, nói.
Người thì trở về, người thì lưu luyến không đứt bèn tìm lấy một cô nương để giao lưu.
“Thính Nguyệt cô nương mời bần đạo đến đây để làm gì??” Thanh Minh không muốn kéo dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Hừ, thế thì ta cũng đỡ tốn tiền."
Thanh Minh gật đầu, cũng đi tới bên bàn, ngồi xuống, mặt đối mặt với Lâm Thính Nguyệt, hắn lần này khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
“Đi thôi, làm chuyện của hai ta, mặc kệ hắn.” Nói xong hắn cùng cô nương đó một đường đi lên lầu.
Đến khi lên hết cầu thang thì trước mắt hắn lại là một sân thượng hình lục giác, có mái che được giữ bởi sáu cái trụ lớn, ở chính giữa sân thượng là một bàn chân thấp và hai cái gối đệm chân.
Người đến là Lâm Thính Nguyệt, nàng nhẹ nhàng bước bước từ đằng sau bước tới, đi qua Thanh Minh đối với hắn nhẹ cười, sau đó là tiếp tục bước đến bàn, ngồi bệch trên cái gối đệm.
Chỉnh đốn chỗ ngồi một cách ngay ngắn, rồi nàng mới chuyển ánh mắt, nhìn xem Thanh Minh, nói.
Do trên người hắn mặc đạo bào nên cô nương này mới xưng hô hắn là đạo trưởng.
Lâm Thính Nguyệt hài lòng cất đi cầm, sau đó đối với Lãng Phi nói: "Công tử đã hiểu lý do chiến thắng mà không thể chiến thắng chưa??"
“Không phải, không phải, đạo trưởng hiểu lầm, là tiểu thư muốn gặp ngươi!!” Cô nương vội giải thích.
Âm thanh của nó như chứa một loại ma lực nào đó, khiến người khác không khỏi phải in lặng lắng nghe một cách chăm chú.
Thanh Minh giật mình ngó hai bên, nhưng không thấy ai, hắn mới quay người lại nhìn, thì xuất hiện trước mắt cũng là một cô nương thuộc Thính Nguyệt Lâu.
“Thính Nguyệt cô nương mời bần đạo đến đây để làm gì??”
"Thật hay, có thể nói là không thua kém gì Yên nhi." Thanh Minh thầm đánh giá."
Càng vào sâu, nơi đây không còn thuộc về phạm vi củ Thính Nguyệt Lâu nữa, nó giống như là một hành lang thuộc một căn nhà quyền quý nào đó, trên tường treo lấy rất nhiều bức tranh đẹp.
—————————
Ngay chốc lát, một cô nương đi lên, cầm trên tay là một bình trà và hai cái ly nhỏ.
“Nếu đã như vậy thì đi xem thế nào!!”
Với sự ly khai của Lâm Thính Nguyệt, khách nhân bên trong Thính Nguyệt lâu cũng dần giải tán, tuy hôm nay không xuất hiện người chiến thắng, nhưng có thể nghe được Lâm Thính Nguyệt đánh cầm là đã đủ thoả mãn.
Cô nương dẫn đường cho hắn đến đây thì dừng lại, sau đó là quay người, đối với Thanh Minh nói.
“Đạo trưởng, mời, tiểu thư đang ở bên trên đợi.”
Sau đó hắn đóng cửa lao vào phòng.
“Được rồi, nếu đã không còn ai muốn biểu diễn thì kỳ thi tháng này đến đây là kết thúc với không một ai chiến thắng!!!” Lâm Thính Nguyệt tuyên bố.
Qua một lúc, tiếng cầm dừng lại. Lâm Thính Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, không có ai vỗ tay hay gì cả.
“Ngươi có biết uống rượu??” Lâm Thính Nguyệt hỏi.
“Bần đạo Vũ Lệ, bậc thầy xem tướng.” Thanh Minh không nhanh, không chậm giới thiệu.
“Chưa gặp, nhưng cũng chuẩn bị gặp.” Cô nương này nói.
“Được, chờ ta một chút.” Võ Văn Kiệt nói, sau đó hướng ánh mắt ra bên ngoài nhìn xem người đang đi lên cầu thang.
Hắn bước đến cạnh bàn, cẩn thận quỳ xuống, rót cho hai người một lỳ trà, sau đó là để bình trà xuống, rồi lại lui ra một bên.
“Âm nhạc?? Có hiểu!! Nhưng đây là thứ mà Thính Nguyệt cô nương muốn biết sao??” Thanh Minh trả lời, kèm theo đó là ánh mắt nghi ngờ.
“Ừm.”
"Ta đã hiểu, quả nhiên, vẫn là không bằng Thính Nguyệt cô nương!!”
Võ Văn Kiệt nghe xong thì giật lùi, tức giận nói: "Ta mà đi c·hết thì tối nay không ai bao ngươi!!"
Tất cả âm thanh bên trong Thính Nguyệt Lâu liền trở nên im lặng, chỉ còn mỗi tiếng cầm vang vọng.
Lâm Thính Nguyệt không trực tiếp trả lời, mà nở một nụ cười xinh đẹp, hỏi ngược: “Trước tiên thì có thể cho th·iếp thân biết tên đạo trưởng không??”
“Khỏi, ta cũng không như ngươi, già mà không đứng đắn.” Thanh Minh từ chối.
“Đạo trưởng, ngươi hiểu về âm nhạc sao??”
“Với một người xinh đẹp như Thính Nguyệt cô nương đây, thì đề phòng là chuyện tất yếu.”
Nhưng qua một lúc, tiếng vỗ tay dần dần từ nhỏ đến to, đến cuối cùng, khắp cả Thính Nguyệt Lâu đều vang dội bởi tiếng vỗ tay.
Trở lại với Thanh Minh, hắn đã đi theo cô nương này lên đến tận tầng bốn, tiếp đó là đi dọc hành lang, đến một cái hành lang khác lại dọc theo hành lang đó đi sâu vào bên trong.
Cuối hành lang, lại thêm một cái cầu thang khác hướng lên trên.
Thanh Minh thì không, hắn chỉ nhìn xem ly trà, rồi lại nhìn Lâm Thính Nguyệt, lần nữa hỏi một câu tương tự.
“Đạo trưởng có vẻ như rất đề phòng ta??” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhiều loại cảm giác, cảm xúc khác nhau xuất hiện trong lòng của mỗi người, không chỉ vậy, tiếng cầm lúc lên cao, lúc xuống thấp, lúc thì nhiệt huyết lúc thì thanh trầm, gợi nên một bộ phim mà không cần tới tranh ảnh.
“Đạo trưởng, có thể đi cùng ta không??”
“Ừm.” Lâm Thính Nguyệt nhẹ cười.
“Là một nơi tốt để ngắm phong cảnh.” Thanh Minh thầm đánh giá.
Hắn bên ngoài tuy rộng lượng, nhưng bên trong lại khá kẹt sĩ, đã nếu hắn không thắng thì không ai thắng được mới đúng.
“Ngại quá, bần đạo chỉ uống trà, không uống rượu.” Thanh Minh trả lời
Lúc này đây, tiếng cầm bỗng vang lên.
Chương 74: Vẫn Là Vì Sỉ Diện!
“Đạo trưởng yên tâm, sẽ không tốn quá nhiều thời gia của đạo trưởng đâu.”
“Vậy thì mời đạo trưởng đi theo sau ta!!”
“Rất vui được gặp ngươi, Vũ Lệ đạo trưởng.”
Càng lên cao, không khí càng lạnh, theo đó là ánh sáng ngày càng trở nên mờ ảo.
“Tiểu tử, vẫn là vì sỉ diện.”
“Ưm~~~” trong phòng bắt đầu truyền ra tiếng kêu.
Lâm Thính Nguyệt đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không nhiều hơn vài lời.
“Đạo trưởng!!” Lúc này một âm thanh nhẹ nhàng từ sau truyền tới.
“Giờ thì th·iếp thân xin phép cáo lui, hẹn gặp các vị khách nhân vào tháng sau!!! Và Thính Nguyệt Lâu giờ đây tiếp tục kinh doanh như thường, nếu như các vị khách nhân có nhu cầu, thì hãy tìm một cô nương để giao lưu, giờ thì hẹn gặp lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu đã không có ai chiến thắng, thì ta không chiến thắng cũng không sao.” Lãng Phi hài lòng, nói.
“Đạo trưởng, sao vậy??! Sao lại đứng ở ngoài cửa vậy?? Mau chóng vào đây với nô gia!!”
Rồi ngay lúc hắn muốn quay đầu đi về với hai bà xã thì một giọng nói lạ lẫm vang lên.
Lâm Thính Nguyệt trước tiên cầm ly trà lên thưởng thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng tại sao ta không thể nhìn ra được từ ánh mắt của ngươi??” Lâm Thính Nguyệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thanh Minh.
"Ha ha, ta cũng không cần ngươi bao, xong chuyện này ta cũng phải về, không có thời gian ở lại đây chơi với ngươi." Thanh Minh chê cười.
“Đạo trưởng, mời!!”
“Hừ, không biết tốt xấu, không đi thì thôi, đến lúc đó đừng nói là ta không nhắc.” Vũ Văn Kiệt không vui, thế là hắn không thèm mới nữa, hắn quay sang đối với cô nương bên cạnh, nói.
“Hmm… có lẽ vậy.” Lâm Thính Nguyệt trầm ngâm rồi trả lời.
“Vậy đã như vậy, thì có phải là kỳ này không hề có người chiến thắng nhỉ??”
“Nhưng mà…” Thanh Minh đắn đo, hắn thấy thời gian cũng không còn sớm, hắn muốn trở về nhà với hai bà xã.
“Xin lỗi cô nương, nhưng mà hôm nay bần đạo đến đây là chỉ để mở mang tầm mắt, chứ không có ý định giao lưu, nên vui lòng tha cho bần đạo.” Thanh Minh từ chối.
Thế là Thanh Minh dạo bước đằng sau cô nương này đi lên trên lầu.
“Này Lệ tiểu tử, ta hỏi lại lần nữa, ngươi có đi không?? Ta bao!!” Võ Văn Kiệt tay khoác lấy một cô nương xinh đẹp, đối với Thanh Minh nói.
Thanh Minh khẽ cười, nói: “Thính Nguyệt cô nương!!”
Nhìn xem bóng dáng của Võ Văn Kiệt, Thanh Minh không khỏi cười khổ.
Lãng Phi thì cùng với hai vệ sĩ của mình trở về, hắn tới đây là vì Lâm Thính Nguyệt, nếu Lâm Thính Nguyệt không có ở đây, thì hắn cũng không có hứng thú ở lại lâu, một đường trở về.
“Tiểu thư?? Hai ta đã từng gặp nhau sao??” Thanh Minh cảm thấy quái lạ, hắn nhớ là vừa mới vào thành, ngoài Võ Văn Kiệt ra thì chưa từng tiếp xúc với ai khác.
Tiếng cầm tiếp tục vang lên.
Những lần trước hắn phải ngậm cục tức này về nhà để giải phóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Minh gật đầu, sau đó leo lên cầu thang.
Và một trong số đó có Võ Văn Kiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì uống trà.” Lâm Thính Nguyệt vẫy tay, kêu gọi một bình trà.
Thanh Minh nghe đến liền cảm thấy rất hài lòng, đây là thứ mà Lãng Phi thiếu, đó là tình cảm, hắn đánh cầm tuy hay nhưng lại không cho tình cảm của mình vào bên trong tiếng đàn, thành ra nghe rất thô, không liên tưởng được gì, dễ khiến người nghe chán.
Lâm Thính Nguyệt nghe xong, cũng không dừng động tác, nàng trước tiên thưởng thức xong ly trà, rồi mới để nó xuống, nhìn Thanh Minh, cười hỏi.
Nếu từ chỗ này nhìn xem xung quanh, thì có thể thấy bốn phương tám hướng Lạc Dương Thành, Thính Nguyệt Lâu nắm ở bên dưới chân, còn chỗ này là một toà tháp cao đằng sau nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.