Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chế Độ Tự Động
"Chạy đi!! Chạy đi!! Đứng đây ăn c à??"
Bên cạnh đó Thanh Minh nghe được tiếng của hai người kia gần ngay bên tai, liền cũng lấy làm quái lạ.
"Ai phái ta tới??" Thanh Minh mở miệng, từ từ nói, giọng nói bình tĩnh, không có bất cứ dao động nào, khiến cho Mạc Kỳ không thể nhìn ra được sơ hở.
Thêm nữa nội tâm liền cảm thấy có phần nào yên tâm hơn được một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo đó bảng hỗ trợ hệ thống cũng theo đó mà biến mất.
khi giả đóng băng hoàn tất, mọi thứ trước mắt, cảnh vật xung quanh lại lần nữa chuyển động, Thanh Minh có thể cũng có thể chuyển động lại.
Thì Thanh Minh trước mắt hắn bỗng nhiên biến mất, làm cho hắn đâm hụt.
Nhìn thấy Thanh Minh nhắm mắt lại, Thanh Mạn và Mạc Kỳ càng thêm tự tin lao lên.
Thanh Mạn phun ra ngụm máu.
Thì âm thanh hệ thống lần nữa vang lên.
Kiếm mất có thể mua, có thể tìm, yêu hạch mất thì cũng có thể lần nữa đi tìm kiếm, nhưng mạng mất thì không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
"Chạy là tốt, chạy là tốt!!" Thanh Minh hài lòng, cười nói.
Chứng kiến được sức mạnh của Thanh Minh, biết bản thân không phải là đối thủ, hai người này không nghĩ mà hợp trong đầu chỉ lóe lên một ý nghĩ đó là CHẠY.
Thật sự chỉ là phàm nhân?
“Không phải người ta nói là có hệ thống trong tay, độc bá tu chân giới sao?? Sao ta vẫn bình thường thế này?? Lợi ích đâu?? Tu vi của ta đâu??”
Hai người liền rút kiếm ra, lao người lên phía trước, đến vị trí của Thanh Minh, mỗi người một bên, khép góc, không cho Thanh Minh chạy trốn.
Thanh niên lúc này tâm trạng như nắm bắt được gì đó, liền nói: "Sư muội, ta đã nói rồi, việc một phàm nhân có thể xuất hiện ở đây đã là một điều hết sức phi lý rồi, thêm nữa, không có ba động không đồng nghĩa việc hắn không dùng thứ đồ vật gì đó để che giấu."
Đơn giản một phát né tránh đi kiếm của Mạc Kỳ.
Nhìn cú đá như nhẹ nhàng nhưng sát thương gây ra là đủ lớn, khiến cho Thanh Mạn và Mạc Kỳ ngay tức khắc thụ thương.
Khoảng cách gần, động tác nhanh chóng.
"Đó là đan dược sao?"
Mạc Kỳ nghe đến đối phương nêu ra tên mình thì càng không khỏi chắc chắn hơn, trầm giọng nói: "Quả nhiên ngươi biết tên của hai bọn ta, là ai phái ngươi tới??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lợi ích nhận được từ hệ thống là không, cho đến khi biết được hết và nhận được lợi ích từ hệ thống thì chạy trốn là phương án tốt nhất.
Đằng trước mắt thanh niên vẫn hướng kiếm, muốn đâm hắn một nhát.
「Ký chủ có muốn sử dụng chế độ tự động đối với Gần Đất Xa Trời Hệ Thống??」
"Cút!! Lần này thật sự cút!! C·h·ó má hệ thống!!"
Nếu đã không chạy được thì chỉ có nhận mệnh, nhưng trước khi c·hết thì hắn muốn chứng tỏ một chút, nên mới có tình huống hắn mở miệng lúc này.
"Cái gì???" Thanh niên không khỏi trở nên hoảng hốt.
Nhìn có vẻ như muốn đánh hắn thêm lần nữa nhưng ngay chớp mắt, hai người cùng nhau lao về một hướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bố đời, hệ thống không tệ." Lần này hắn mới thật sự dành lời khen cho hệ thống c·h·ó má nào đó.
Theo bản năng hắn vẫn là lui về phía sau.
"Ngươi.... ngươi đây là Ngưng Linh Khí cảnh tu sĩ?" Đây là Mạc Kỳ nois.
「Có」「Không」
Đan dược ngay lập tức có tác dụng, v·ết t·hương đã có một chút hồi phục, có thể di chuyển được.
"C·hết đi!!!"
"Người tu luyện??" Thanh niên mở miệng, nói.
Theo bản năng hắn liền nhắm mắt lại như đang chịu c·hết.
Thanh Minh nhắm mắt nhận mệnh, hai người kia tự tin chém g·iết được Thanh Minh.
"Đây là chế độ tự động sao? Tuyệt ghê!! Nhân lúc này đây chạy trốn thôi!" Thanh Minh nội tâm vui mừng, như này là không cần phải c·hết.
Người thanh niên vẫn như thế đâm kiếm xuống, với nội tâm phẫn nộ, vì trước đó Thanh Minh trù ẻo hắn c·hết, giờ đây không vì yêu hạch hay bất cứ thứ gì hết, đơn giản là vì muốn g·iết quách Thanh Minh đi cho xong, chỉ là c·hết một phàm nhân thôi mà, không quá to tát, hắn cũng chưa phải chưa g·iết qua phàm nhân.
Cộng thêm trước đó b·ị t·hương do đánh nhau với Lục Xà càng khiến v·ết t·hương càng thêm trầm trọng.
Nhưng không đợi hai người tìm thấy thì Thanh Minh đã chủ động lên tiếng.
Chương 4: Chế Độ Tự Động
Tuy Thanh Minh bên ngoài là vậy nhưng nội tâm của hắn bây giờ đang là hoảng sợ cực độ.
Chủ động đuổi theo hai người Mạc Kỳ.
"Ngưng Linh Khí cảnh??" Thanh Minh suy nghĩ, xong mới nhận ra đây là muốn nói tới tu vi, tiếp tục nói: "Có thể xem là vậy đi."
"Đây cũng là chế độ tự động sao?" Không có tu vi nhưng lại không kém gì có tu vi
Về phía Thanh Minh.
Trong lúc Thanh Minh đang cảm thấy tuyệt vọng trước sự chơi khăm của Hệ Thống.
"Xem là??" Ấp ấp mở mở, không biết thế nào mà lường.
Khụ!! Khụ!!
「Giải đóng băng ...2....1...」
Khi mà cả hai thanh kiếm như muốn chém trúng Thanh Minh thì một màn thần kỳ lần nữa xuất hiện.
Phía bên dưới.
"Không thể nào." thiếu nữ ngay lập tức phủ nhận, sau đó tiếp tục nói: "Ta đã cẩn thận dò xét hắn, trên người hắn không hề có ba động nào."
Mỗi người rơi về một phía.
「Giải đóng băng hoàn tất!!」
"Xong!!!"
Vẫn còn đang tò mò thì bỗng nhiên nhìn thấy hai người Mạc Kỳ đứng dậy.
Trước đó một khoảng thời gian ngắn, khi mà kiếm của Mạc Kỳ muốn đâm xuyên người hắn thì không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đó, cơ thể của hắn bổng tự nhiên chuyển động.
Nàng và Mạc Kỳ từ bên hông lấy ra một khỏa đan dược hồi phục sau đó là bỏ vào trong miệng.
"Dừng a....!! Đừng dí theo!!! Người ta chạy thì để người ta chạy đi!! Ngươi dí theo làm gì??" Thanh Minh miệng nói nhưng cơ thể không nghe theo
"Mạc Kỳ, tu vi luyện khí cảnh - cửu đoạn" Thanh Minh đánh giá lấy thanh niên, tiếp đó ánh mắt chuyển dời qua bên thiếu nữ, nói: "Thanh Mạn, tu vi luyện khí cảnh, cũng là cửu đoạn."
"Hửm?? Chạy??"
"Chế độ tự động?" Thanh Minh không biết chế độ tự động của hệ thống là gì nhưng tình huống hiện tại của hắn không cho phép hắn ấn 「không」 vì vậy hắn cũng chỉ có thể ấn 「có」
Chân hắn tự động dơ lên, đá về hai phía, cú đá vừa chặn lại đòn đánh của hai người vừa khiến cho cả hai b·ị đ·ánh lui về sau.
Thời cơ đã tới, hắn muốn giành lại quyền chủ động của cơ thể để có thể nhân lúc hai người kia còn đang trầm ngâm thì chạy trốn.
"Cái gì??" Lần này là hai người đồng thanh nói, hai người bọn hắn dùng sức, muốn kéo thanh kiếm của mình ra, nhưng lại là không thể.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để ngủ.
Khi đấy hai người nhìn thấy Thanh Minh hiện tại đang đứng ở trên cây cao nhìn xuống.
Đang yên đang lành tự nhiên hai người trước mắt lao lên, hắn chân tay luống cuốn không biết làm gì, mặc dù không thể cử động được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người Thanh Mạn và Mạc Kỳ đều gấp gáp vào thế phòng thủ.
「Phát hiện ký chủ đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi bún, mức độ nguy hiểm là c·hết người」
Xong đến lúc hắn ý thức lại được thì bản thân hắn đang đứng ở trên cây như thế này nhìn xuống.
Phía Thanh Minh.
Nhìn thấy hai người Mạc Kỳ không biết từ nơi nào lấy ra đan dược liền không khỏi tò mò
Nàng không còn giữ được bình tĩnh như lúc trước nữa, đã có chút mệt mỏi, muốn ngủ.
Hai người đứng dậy, quay lưng lại đối với Thanh Minh, cùng một hướng lao đi.
Ngay trước mắt Thanh Minh ngay lập tức xuất hiện bộ phận hỗ trợ của hệ thống.
Hắn từ từ mở lấy con mắt nhìn xem, xong sau đó là hoàn toàn trợn tròn mắt khi thấy tình huống như thế này.
"Tìm hắn." Nàng ngay lập tức ra lệnh, tiếp đó là thần thức tỏa ra xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Thanh Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chỉ thanh niên, mà thiếu nữ đứng cách đó không xa cũng trở nên hoảng hốt.
Qua một khoảng thời gian không thấy Thanh Minh trả lời, Mạc Kỳ và Thanh Mạn không còn đủ kiên nhẫn.
Nhưng nụ cười chưa được bao lâu thì cơ thể lần nữa chuyển động.
Để biết được câu trả lời thì chỉ có thể giao chiến.
Thiếu nữ nghe xong liền cảm thấy lời nói của thanh niên cũng hết sức là hợp lý.
Âm thanh không lớn, nhưng đứng trước mắt hắn Mạc Kỳ và Thanh Mạn đều có thể nghe được, hai người quay lại, đối mặt với nơi phát ra tiếng nói.
Hai đánh một không chột cũng què.
"Ai phái ta tới ư?? Bố mới biết được." Thanh Minh nội tâm mắng chửi.
Nhưng lại không thể.
「Tinh!」
Không chỉ nàng mà thanh niên cũng theo đó cũng tản ra thần thức để tìm kiếm.
Tuy vậy trong khoảng thời gian đó hai người bọn hắn cũng biết, trước mắt thanh niên này thật sự không hề có tu vi, không thể cảm nhận được khí tức ba động trên người hắn.
Lúc này bên tai lần nữa vang lên tiếng nói.
Bỏ của chạy lấy người.
Tuy vậy vẫn không đủ nhanh bằng với Thanh Minh hiện tại.
"Hừ." Không quá hài lòng với câu trả lời của Thanh Minh, Mạc Kỳ và Thanh Mạn ngay lập tức thả ra kiếm, chuyển sang dùng tay không để đánh với hắn.
"Còn cần ngươi nói??"
"Nói tóm lại, yêu hạch chính xác là do hắn c·ướp."
Dù cho hắn cố gắng thế nào thì vẫn không thể chiếm được quyền điều khiển cơ thể.
Hai tay, mỗi tay một nắm, nắm chặt lấy thanh kiếm của hai người.
Đây cũng là thứ mà hắn muốn thấy, nếu như hắn đã không thể chạy được thì hai người kia chạy cũng xem như là cùng một mục tiêu.
Ngay khi kiếm muốn đâm xuyên qua Thanh Minh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.