Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Nhược Sư Đệ??
"Vậy thì, sư đệ cáo lui."
"Có, nhưng không phải là thứ ngươi nên biết." Thịnh Anh lạnh lùng nhìn Mạc Kỳ.
Một lát sau, hắn mới nhìn Mạc Kỳ, mỉm cười nói: "Ngươi cũng có vấn đề với hắn??"
Mạc Kỳ tuy vội nhưng hắn động não đủ nhanh, biết vị sư huynh trước mắt này muốn tìm Thanh Minh phiền phức, nếu đã muốn tìm Thanh Minh phiền phức, thì hắn cũng góp một chút gió.
Bỏ qua sự tồn tại của Mạc Kỳ, Thịnh Anh tiếp tục suy nghĩ.
Nhược Bạch nghe xong thì suy nghĩ, sau đó là lắc đầu trả lời: "Nói thật thì... ta không biết, người này từ kỳ chiêu mộ, cho đến khi trở thành đệ tử tạp dịch, hành động của hắn khác nhau hoàn toàn."
Tại ngọn núi, tại vị trí trung tâm, một thanh niên mặc trường báo xám, cực kỳ đơn sơ, da trắng, dáng người mộc mạt, khuôn mặt đẹp, nhìn không khác gì trai bao, đang nhắm mắt ngồi tu hành.
"Là ta nông nổi."
Mạc Kỳ chộp lấy cái bình, sau đó là mở nắp ra, từ bên trong bỗng nhiên truyền tới một hương thơm, khiến cho tâm thần dao động.
Thịnh Anh cũng cẩn thận lắng nghe, cố gắng không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Nhưng Dương Mục lúc này lại mở miệng.
------------------
"Con mọe ngươi Tiểu 221!!"
Lăng Phong nghe xong thì không khỏi giật mình.
“Thì ra là vậy, đệ tử đã hiểu.” Lăng Phong hiểu được ý chính bên trong câu nói của Dương Phong thế là vội đáp.
"Chưởng môn." Nhược Bạch lễ phép chào hỏi.
"Nhưng như vậy là đủ, chỉ cần có nó, tu vi của ta lại có thể tiếp tục tăng tiến, dù sao công pháp cũng có chút đặc thù."
Thời cơ mà Dương Mục nói tới có thể là có rất nhiều nhưng không phải lúc nào cũng thành công, thời cơ chân chính chỉ có một.
"Đúng vậy."
Hai ngày sau.
Chương 48: Nhược Sư Đệ??
"Bái kiến sư tôn."
“Tận dụng thời cơ, nắm bắt cơ hội, là hai yếu tố quan trọng tạo nên một sự thành công.”
Là đan dược, số lượng cũng không ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một thanh niên trẻ, khí chất phong trần, mặt mũi trắng bệch, thân thể gầy gò như bị suy dinh dưỡng, ánh mắt lờ đờ, người này không ai khác là Nhược Bạch.
"Hmm... là chuyện đó sao?? Được rồi, chuyện đó ta sẽ tự tay báo cáo cho sư phụ, còn nếu không có chuyện gì khác thì ngươi lui ra đi." chuyện này khá bí ẩn, nên Dương Mục không muốn nói quá nhiều, hắn muốn lập tức đi báo cáo luôn cho sư phụ của hắn.
Tại nhà của Thanh Mạn và Vân Yên.
"Nói như vậy thì những gì hắn nói sáng đây có lẽ là đúng."
"Có thì quả thật là có, nhưng không biết rõ thôi." Nhược Bạch ngại ngùng, gãi đầu, không biết nói thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn Nhược Bạch thì khá là tò mò, nhưng với bản thân hắn hiện tại đây, vẫn là không đủ tư cách để biết, đã không biết được thì thôi.
-------------
Dưới mệnh lệnh của Thịnh Anh, Mạc Kỳ đã được mời đến để có thể cùng nhau trò chuyện..
"Không dài dòng, ta muốn biết những gì ngươi biết về Thanh Minh, nếu có thể khiến ta hài lòng, thì đây là phần thưởng của ngươi."
"Dạ rồi, trong phạm vi mà tông môn chúng ta có thể tìm hiểu thì, không hề có bất cứ thông tin gì về hắn, lần gặp mặt đầu tiên là ở bên trong Tử Đầm." Lăng Phong từng điều tra về Thanh Minh.
Thế là Mạc Kỳ cẩn thận từng li từng tí kể cho Thịnh Anh về Thanh Minh, từ lúc gặp cho đến khi hắn không còn tiếp xúc Thanh Minh nữa.
"Cũng đúng." Nhược Bạch gật đầu.
Dương Mục cúi đầu chào, sau đó lui ra, đồng thời suy nghĩ xem nên giải quyết vụ này thế nào, cũng như là chuẩn bị kế hoạch.
“Từ cổ chí kim, phàm có cơ hội thì mau chóng nắm bắt, câu nói này không hề sai, nhưng lại thiếu, đó là thời cơ.”
"Ba tháng nữa, mặc kệ tu vi bao nhiêu, mang đến đây cho ta." Người thanh niên hạ mệnh lệnh cuối cùng.
----------------
Mạc Kỳ nổi da gà, chỉ có thể gượng cười.
"Vậy chẳng phải nói là hắn đi xuyên qua Tử Đầm để đến đây??"
"Nếu như này thì có chút hợp lý, Vô Lượng Sơn, ở Tây Hoang ta chưa từng nghe nói đến ngọn núi này, đã Tây Hoang không có thì chắc có lẽ nó nằm ở Nam Vịnh." Dương Mục cẩn thận phân tích.
"Ừm, nếu không còn chuyện gì nữa thì lui ra đi." Chuyện cần nói cũng đã nói xong, đến lúc đuổi người.
"Có vấn đề là tốt, có vấn đề là tốt, nếu như vậy thì..."
"Hửm??"
Một bên khác, tại Đan Các.
“Thuận theo tự nhiên.” Dương Mục từ tốn nói.
Dương Mục nghe xong liền lập tức trả lời.
"Cũng không phải không có khả năng, nếu như hắn có nó."
Là một ngọn núi bình thường, không hề có bất cứ gì khác lạ ngoài càng lên trên cao, xương mù càng dày đặc.
"Vậy không biết sư phụ khi nào thì cần??"
"Còn về Vô Lượng Sơn, trước khi trả lời cái này thì ngươi đã điều tra hắn chưa?" Dương Mục lại hỏi
"Tốt, lui ra đi."
Dương Mục đưa mắt nhìn xem ngọn núi, sau đó là từ từ đi lên, bước đi của hắn cực kỳ có quy luật, lúc thì bước sang trái, lúc thì bước sang phải, khi thì lùi ba bước, rất khó để có thể nắm bắt.
"Tại kỳ chiêu mộ thì cực kỳ bắt mắt, nhưng khi trở thành đệ tử lại cực kỳ khiêm tốn, giống như muốn che giấu sự tồn tại của bản thân vậy."
"Thành ra không biết nào là thật nào là giả, hoặc đúng hơn là hắn có âm mưu nào chăng??"
Dượng Mục có chút chần chừ, nhưng sau cùng hạ quyết tâm, nói: "Đã rõ."
“Bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, chỉ cần thời cơ tới, thì rất nhanh chúng ta có thể nắm bắt hắn.”
Thanh Minh từ trên giường bật dậy, vừa dậy đã mở miệng chửi Tiểu 221.
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, ngươi không thể vô duyên cơ tìm tới ta, nói đi, có chuyện gì??"
"Chuyện làm tới đâu rồi??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sư phụ của Dương Mục, hay đúng hơn là tông chủ đời trước của Âm Dương Hợp Tông, hắn vẫn còn sống, nhưng ẩn tu tại phía sau tông môn.
Việc của Thanh Minh không thể lời một lời hai là có thể nói xong hết được, vì vậy chủ đề này cũng không cần phải tiếp tục bàn, mà chuyển sang chuyện khác.
Thịnh Anh từ từ uống nước trà, sau một hớp trà, Thịnh Anh đối với Mạc Kỳ nói.
Sau khi Lăng Phong đi, Cả đại sảnh bỗng lâm vào trong yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của Dương Mục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vẫn tiến triển thuận lợi, nhưng suy cho cùng tu vi của nó vẫn còn quá thấp, đối với sư phụ không có nhiều lợi ích."
Dù sao thì đột nhiên lòi ra kỳ tài thì phải cẩn thận điều tra, lỡ sao nó là nội gián ai đó gài vào thì sao.
"Hợp lý."
"Nếu đã tới rồi, thì sao không xuất hiện, Bạch sư đệ."
Hai người hiện tại đang ngồi ở đối diện nhau, trước mắt là một bàn trà.
Mạc Kỳ giật mình, sau đó là nói: "Không dám dấu giếm sư huynh, quả thật là có vấn đề."
"Là sư phụ, sư phụ muốn hỏi là sư huynh chuyện đã làm đến đâu rồi, cũng vì không biết cả hai đang nói đến chuyện gì nên mới khó nói." Nhược Bạch giải thích.
Người thanh niên nghe thấy, nhưng vẫn không hề có bất cứ cử động gì, đơn giản chỉ mở miệng hỏi.
Thịnh Anh nói xong thì từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình, sau đó ném cho Mạc Kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cẩn thận không xấu.
Mạc Kỳ động tâm, hắn vội thu liễm lại biểu cảm, tở ra chính chắn nhất có thể, nói: "Nếu như sư huynh muốn biết thì ta cũng không giấu, kỳ thực...."
Dương Mục nhìn xem Nhược Bạch, không hề có bất cứ cảm xúc ba động nào, nói.
Còn Thịnh Anh nở lấy nụ cười mãn nguyện.
"Ngươi nói rằng, mới đầu gặp hắn thì trên người hắn không có bất cứ khí tức ba động nào, sau khi lấy được công pháp thì mới được Nhất Đoạn phải không?"
Nhìn thấy người thanh niên, Dương Mục vội vàng tới cúi chào.
Mạc Kỳ thì có chút thập thò thập thụt, không được tự nhiên, hắn không biết vì lý do gì mà Thịnh Anh lại mới hắn đến đây.
"Cho hỏi, sư huynh có vấn đề gì với hắn à??" Mặc dù đã biết, nhưng vẫn có chút tò mò.
"Thế thì... mạo phạm, sư huynh."
Lần tiếp theo xuất hiện là ở ngọn núi phía sau tông môn.
"Đã rõ."
"Ngươi nói cũng có lý, nhưng với những phán đoán hiện tại không thể cho ra kết luận cuối cùng."
"Ừm, nói mới nhớ, sư đệ không phải cùng kỳ chiêu mộ với Thanh Minh sao?? Ngươi cảm thấy người này thế nào??" Dượng Mục hỏi.
"Vậy thì đệ tử xin cáo lui." Lăng Phong cũng không muốn nán lại quá lâu, nên cũng xin phép cáo lui.
"Kết luận lại, người này có chút bị ẩn và có nhiều bí mật, những lời hắn nói chỉ có thể nửa tin nữa không tin, đến cuối cùng vẫn là cần thời gian để tìm hiểu."
Một lúc sau, Mạc Kỳ và Thịnh Anh ly biệt, Mạc Kỳ lúc trở về, liền liên tục câu mày, không biết đang nghĩ gì.
Sau một hồi đi, Dương Mục cuối cùng cũng lên tới ngọn.
Nhược Bạch đi, Dương Mục cũng không còn lý do ở lại đi, hắn cũng ngay tại chỗ biến mất.
"Không cần phải xưng hô xa cách như vậy, dù sao thì sư đệ cũng là người sư phụ lựa chọn, cũng không biết bao lâu rồi su phụ mới lần nữa nhận đệ tử."
Sau lời nói, từ cái cột bên trái phía dưới đại điện, một bóng người từ đó bước ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.