Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Tuổi Nổi Loạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Tuổi Nổi Loạn


「Vũ Bảo, Luyện Khí Cửu Đoạn, 28 tuổi.」

"Ngươi!! Tên đệ tử tạp dịch kia!! Ngươi cười cái gì??" Vũ Bảo lạnh lùng nói.

Nghe hết câu truyện, Thanh Minh trong đầu liền liên tưởng đến ba từ.

"Đại ca, cũng tại cái tính cách này của ngươi nên lúc nào ngươi cũng thua ta một bậc, lúc nào cũng mang trong người cái tư thái chính nghĩa đó, sẽ không khiến mọi chuyện tốt hơn được đâu." Vũ Bảo xòe quạt, vừa quạt lấy vừa nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ trong lịch sử của Vĩnh Hằng Đại Lục, đan dược gia tăng tu vi trong một khoảng thời gian ngắn là không hề thiếu, nhưng cái thiếu ở đây là dược phổ và người chế tác, cũng như là cái hại sau khi sử dụng.

Vậy nên, tác dụng phụ mà Thanh Minh từng nói lúc trước, khó có thể tiến giai, đã là một điều cực kỳ kinh khủng, nó có thể được dùng trong những tình huống bí quá hóa liều nhằm tăng cơ hội sống sót, mà lại không c·hết vì bạo thể.

Bỗng nhiên.

Nhưng không đợi Thanh Minh giải thích thì bên cạnh Thanh Mạn đã lên tiếng.

"Vũ Lượng, ngươi vẫn không hề thay đổi, ngươi đang thương xót cho kẻ yếu sao??"

"Nhưng nó có phải là hơi trễ không??"

Thanh Minh nghe xong lời nói của Vũ Lượng thì không khỏi vui mừng, đây mới là kết quả hắn muốn nhìn thấy.

"Đệ đệ, làm người chừa lại một đường sống." Vũ Lượng nói.

"Trở thành nội môn đối với ta là chuyện sớm muộn, ngươi còn cần phải ngạc nhiên sao."

Tuy hai người là chung độ tuổi, nhưng về mức độ thành thục thì Vũ Bảo lại hoàn toàn thua kém

Người tu luyện cũng vậy, cũng có thể ví như một quả bóng, vậy nên khi sử dụng đan dược này, phần lớn tác dụng phụ mà nó mang lại cực kỳ to lớn, mà không có giống như Thanh Minh hiện tại.

Thanh Mạn cũng theo đó trả lời.

Đan dược cũng tốt, Vô Lượng Sơn cũng tốt, hai thứ này đều là những thứ bí ẩn.

"Này cô nàng, ngươi nói xem, quan hệ của hai người bọn hắn là thế nào vậy??" Thanh Minh không biết lúc nào đã lủi thủi đến cạnh Thanh Mạn, dò hỏi.

Đã có một số thay đổi về miêu tả ngoại hình nhân vật, các ngươi thế thế nào??

"Tên gì?? Ta không biết, ta chỉ nghe nói là ăn lúc nguy cấp thôi." Thanh Minh không muốn nghĩ ra đại một cái tên, sợ rằng nói ra cái tên cái trùng với mấy cái tên đan dược khác.

"Đệ đệ?? Vl, một than một cát."

"Ngược lại thì, cách làm người của Vũ Lượng không tệ, chính nhân quân tử, ngay thẳng, hơn nữa đó là nghĩa khí, còn Vũ Bảo thì...tiểu nhân? Chắc vậy."

Nghiêm trọng thì bạo thể mà c·hết, nhẹ lắm thì vẫn sống, nhưng kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ vụn, không thể tu luyện.

"Vô Lượng Sơn?? Chưa nghe bao giờ." Vũ Lượng suy nghĩ, sau đó cho ra một câu trả lời.

"Đệ đệ."

Cưỡng ép gia tăng tu vi, tăng cao quá trình hấp thu linh khí sẽ dẫn đến các cơ quan, kinh mạch, cũng như là vị trí đan điền trở nên không được đồng nhất với cơ thể.

"Vũ Lượng, Vũ Bảo, hai anh em, cùng kỳ chiêu mộ với ta, mới đầu thì quan hệ của bọn hắn không giống như vậy, với lại hình dạng của bọn hắn hiện tại khác hoàn toàn so với 5 năm trước."

Vũ Lượng nghe đến âm thanh liền không khỏi châu mày, quay đầu lại, âm trầm nói.

"Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, có cơ hội thì hãy cố gắng mà tận dụng, vì không biết sau này, nay mai gì đó đều có thể sẽ c·hết, c·ướp c·ủa người khác, tăng mạnh cho mình mới là ý chính."

Nhiều ngươi trong Nhân Các nghe xong thì không khỏi gật đầu đồng ý.

Vũ Bảo nhếch miệng cười khinh, sau đó lớn giọng nói: "Chừa một đường sống?? HAHA, Đại ca, nếu ta chừa một đường sống, thì ai sẽ chừa đường sống cho ta??"

"Thanh Mạn, ngươi quả nhiên đã trở thành nội môn." Vũ Hạo nói.

Chương 45: Tuổi Nổi Loạn

-----------

"Trong 2 năm tạp dịch, Vũ Lượng đều đứng ra, bảo bọc lấy Vũ Bảo, từ việc tìm kiếm tài nguyên, nhiệm vụ, cho đến việc b·ị b·ắt nạt, Vũ Lượng đều đưa tấm thân mình ra." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa, thường thì trong quá trình đó, thay vì là những suy nghĩ tích cực, thì những suy nghĩ tiêu cực xảy ra rất nhiều.

Làm tu sĩ cũng chả khác là bao nhiêu, ngươi yếu hơn người khác thì ngươi phải cúi đầu xưng thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tranh đoạt tài nguyên, g·iết người c·ướp c·ủa, không gì không làm, chỉ cần ngươi đủ mạnh, thực lực vi tôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ai nhờ ngươi lên tiếng?? Phụ nữ là đầu phiền phức không sai, giúp đỡ thì ít mà bóp thì nhiều."

"Đúng, ta có một sư phụ tốt, là do ta thiên phú tốt nên được chọn, còn hơn là ai đó, dựa vào tài nguyên mà đại ca ngươi giành được mới được như hiện tại, thế nào nhỉ?? Ăn bám??" Thanh Mạn không thua kém gì chế nhạo ngược lại.

"Đúng chứ, nếu như sư huynh thách đấu ta thì chả khác gì ỷ mạnh h·iếp yếu."

Lời nói cũng như biểu cảm của Thanh Minh làm cho người nghe có 4 phần thật, 6 phần giả dối.

Tất nhiên, những thứ này, mọi người bên trong Nhân Các đều biết, chỉ có mỗi Thanh Minh là không biết.

Do là mắt híp, nên cũng khó có thể phát hiện được là hắn đang nhìn ở đâu, nên Thanh Mạn cũng không biết để che.

Làm phàm nhân, chả khác gì là cọng rơm khô, nhiều khi đi đường, vô tình đụng phải tu sĩ đều có khả năng trả giá bằng cả tính mạng.

"Hắn lại nghĩ, lý do bọn hắn phải gánh chịu như này, nguyên nhân là do bọn hắn quá yếu. do đại ca của hắn quá hiền từ và nhu nhược, phải trở nên mạnh hơn, tàn ác hơn thì mới có thể sinh tồn."

Kể cả Vũ Lượng, hắn chỉ nhìn xem Thanh Minh, rồi lần nữa cười nói: "Nếu như ngươi đã không muốn nói thì thôi, ta cũng không cưỡng ép, hơn nữa, nếu như lời nói của ngươi là thật thì quả thật ngươi không đủ trình để ta thách đấu."

"Sư huynh thứ tội, ta chỉ là nhớ đến một số chuyện vui nên mới cười."

"Thật giống như cái lúc ta suy nghĩ bỏ nhà ra đi lúc ở độ tuổi đó!!" Giờ nghĩ lại, Thanh Minh liền không khỏi mỉm cười.

"Chuyện vui?? Ngươi là đang không đem ta để vào mắt phải không??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đúng, đúng, trở thành nội môn với ngươi là chuyện sớm muộn, dù sao thì cũng có một người sư phụ tốt." Lời nói của Vũ Bảo bên trong chứa đầy sự chế nhạo.

"Ừm."

Ví dụ đơn giản nhất là, một quả bóng bình thường, đều có một độ căng, một mức độ đàn hồi nhất định, nếu như cưỡng ép, tiếp tục đưa khí vào bên trong quả bóng sẽ dẫn đến tình trạng p·hát n·ổ.

"Mọe, giải thích một đằng, lý giải một nẻo, với lại, ta quen biết gì ngươi mà có hay không để ngươi vào mắt."

Tuy nghĩ là vậy, nhưng thứ hắn cần làm bây giờ là phải tìm một lời giải thích thế nào để không phải chuốc phiền phức vào thân.

Thanh Minh bị gọi, liền có chút giật mình, hắn nhận ra bản thân đã biểu đạt cảm xúc quá lố, liền vội vàng thu liễm lại, chắp tay, đối với Vũ Bảo, nói.

Thanh Minh nội tâm trầm mặc, thầm suy nghĩ.

"Làm sao?? Hắn nếu không để ngươi vào mắt thì ngươi tính làm gì??"

Thanh Minh mừng thầm, vậy là những vấn đề cần giải quyết đã được giải quyết.

Nghe đến đây, Thanh Minh đôi phần cảm thấy khó hiểu, nói: "Nói như vậy thì quan hệ của bọn hắn phải tốt hơn mới đúng chứ!!"

Nhưng vô tình nụ cười của hắn lọt thẳng vào mắt của Vũ Bảo.

"Tuổi nổi loạn!!" Thanh Minh thầm nói.

Không ai tin.

Tuổi nổi loạn, đang trong độ tuổi nổi loạn, những tác nhân như môi trường, con người tác động lên bản thân, sẽ có đôi phần ảnh hưởng đến tư duy, cũng như là nhận thức của người đó.

Một người thanh niên, mặc trên người là đồ ngoại môn, vóc dáng thư sinh, làn da trắng, đầu cột búi tóc,vẻ ngoài thư sinh, mắt híp, miệng lúc nào cũng vểnh lên một đường cong, tay cầm cái quạt, từ trong đám người bước ra.

Thanh Minh bên cạnh sụ mặt, nội tâm bất lực, thầm mắng Thanh Mạn.

Thanh Minh gật đầu, thở dài, cho là đương nhiên, nói: "Các sư huynh không biết cũng là chuyện thường, dù sao thì đó cũng là một nơi chả có tiếng tăm gì, trong thôn cũng chỉ có mấy lão đầu và mấy bà cô mà thôi."

Thanh Minh cũng đưa ánh mắt nhìn về phía người được gọi là đệ đệ thì không khỏi giật mình.

"Nhưng Vũ Lượng lại không đồng tình với cách làm của Vũ Bảo, vì vậy cả hai đã xảy ra lục đục, và Vũ Bảo cũng trở mặt."

Từ làn da, cho đến khuôn mặt, rồi lại đến tính cách, cách ăn nói, hai người hoàn toàn khác nhau, không thể nhìn ra được đây là hai anh em.

Tuy nhiên với một người như Vũ Lượng thì không là gì, nhưng còn những người khác thì sao??

Ngược lại, Thanh Mạn thì thở dài: "Đáng lý ra thì Vũ Bảo nên là thấu hiểu, từ đó cả hai giúp đỡ nhau mới đúng, nhưng mà..."

Nhưng hắn chế nhạo có chút nhầm người.

Biết là giả dối, nhưng lại không ai dám nói ra.

"Vậy đan dược đó tên là gì??" Vũ Lượng lại hỏi.

Nên 6 phần giả dối đó là chắc chắn.

"Chẳng lẽ ngươi đã quên thế giới này tàn khốc thế nào rồi sao??"

Đối với Vũ Bảo, hắn không khỏi đưa mắt híp nhìn xem Thanh Mạn, nhìn từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên tới đầu, điểm dừng cuối cùng là bộ ngực đầy đặn.

Đệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Tuổi Nổi Loạn