Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Hắn Ngủ
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Từ nhóm ba người trước đi, ưu tiên cho người yếu thất, Thanh Minh!!” Lục Tĩnh gọi tên của Thanh Minh.
Nhân vật chính như hắn thì tất nhiên là đang nằm trên ghế hưởng thụ.
Nói đến đây, cả võ trường đều trở nên sôi động, vì mọi người ở đây đều biết, kỳ tích này không phải muốn gặp thì gặp được, hoặc có thể nói là sẽ không bao giờ có lần thứ hai xuất hiện.
“Tiếp theo đây là vòng khảo thí thứ ba.” Lục Tĩnh lần nữa lên tiếng, hắn cũng không nói thêm quá nhiều về Thanh Minh, tại vì những lời khi trước đủ để có thể nói cho đám người bên dưới biết được khác nhau rồi.
“Hắn sao??” Lục Tĩnh truy vấn, không chỉ hắn, mà mọi người ở đây đều muốn biết.
Hưởng thụ lấy những mỹ nhân kêu gọi hắn là lão công, là phu quân, nhưng lạ thây hắn lại không thể hoàn chỉnh nhìn ra được đây là ai, như có thứ gì đó che chắn, không cho hắn nhìn.
“Hắn đây đang là không tôn trọng cuộc chiêu mộ, hoặc cũng nói là không tôn trọng người điều khiển cuộc chiêu mộ, Lục Tĩnh trưởng lão.”
Một giọng nói lạ lẫm bỗng không biết từ đâu truyền tới nhưng bên trong chứa đầy nội lực, khiến Thanh Minh không khỏi giật mình, bật dậy khỏi ghế nằm.
“Kết thúc lâu rồi, chuẩn bị vòng khảo thí thứ ba rồi, ngươi đây ngủ nguyên cả buổi.” Nguyên Bàn gấp gáp nói.
“Tất nhiên là nó sẽ tràn ra đúng chứ? Vậy để có thể đổ thêm thì làm thế nào?? Tất nhiên là biến cái xô nó trở nên to hơn để có thể đổ nhiều hơn, vậy việc cái xô to hơn cũng như là việc các ngươi phải trải qua Luyện Khí vậy.”
Lục Tĩnh nhìn xem võ trường im ắng, hắn không khỏi khẽ cười, sau đó quơ tay, nói.
“Để ta hỏi các ngươi, các ngươi có biết sự khác nhau giữa Luyện Khí và Ngưng Linh là gì không??” Vì đã tận hứng, nên Lục Tĩnh cũng không ngại nói thêm một số thứ.
「Ngươi còn quá sớm để biết đến, nhanh trở về!!」
Thiếu niên lại gật đầu.
Thế là thiếu niên này đành phải cúi người xuống, ngẩng đầu lên để có thể thấy Thanh Minh, nhưng khi nhìn thấy Thanh Minh, hắn không khỏi trở nên yên lặng.
“Luyện khí, nói đơn giản là các ngươi hấp thu linh khí vào trong cơ thể sau đó là dùng nó để rèn luyện cơ thể, khi này linh khí ở thể khí.”
“Huynh đệ, Tỉnh!!”
“Còn Ngưng Linh, như cách nó được gọi, ngoài việc hấp thu linh khí, các ngươi còn phải ngưng tụ nó, đè nén nó, khi linh khí bên trong cơ thể được đè nén thì khoảng trống bên trong cơ thể liền xuất hiện, và để lấp đầy khoảng trống đó các ngươi lại phải hấp thu linh khí và lại lần nữa tiến hành đè nén. Khi khắp linh khí bên trong cơ thể ngươi đều ở trạng thái đè nén thì ngươi lúc đó sẽ đạt được cảnh giới Ngưng Linh.”
“Cũng như là Cửu Đoạn và Nhất Ngưng, hai cảnh giới này nhìn giống như chỉ cách nhau một chút, nhưng về lực lượng thì Nhất Ngưng lại cao hơn rất nhiều so với Cửu Đoạn.”
“Lấy ví dụ, sẽ thế nào nếu như các ngươi lấy một xô nước đầy, nhưng lại vẫn muốn đổ thêm nước vô mặc dù nó đã đầy?”
“Gì trở về??” Thanh Minh không quá hiều về những gì mà Hệ Thống muốn nói.
Với Lục Tĩnh, với tư cách là người điều khiển cuộc chiêu mộ, một trong những người đánh giá, cũng như là một trưởng lão thì hành động của Thanh Minh quả thật đang là đối với hắn không tôn trọng.
“Nguyên Bàn?? Nguyên Bàn, khảo thí xong chưa??” Thanh Minh không Nguyên Bàn là ai nhưng tình trạng hắn hiện tại không thể di chuyển nên chỉ có thể hỏi Nguyên Bàn.
Cả võ trường ngay tức khắc trở nên yên tĩnh, đến tiếng kim rơi đều có thể nghe được.
“Thứ hai, là để tránh dẫn đến tình trạng quá tải, vượt ngoài sức chịu đựng.”
“Đã vậy còn ngủ rất ngon, ngươi xem!! Đứng ngủ mà!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến đây, bên dưới võ đài liền có một người tham gia chiêu mộ giơ tay lên, hỏi:
“Hửm?? Có chuyện gì??” Lục Tĩnh khó hiểu, ánh mắt không khỏi đưa xuống khán trường nhìn về phái Thanh Minh.
Hắn đang ở trên một ngọn núi cao lên đến các tầng mây, xung quanh khói trắng lượn lờ, lúc ẩn lúc hiện, cỏ cây tươi tốt, thái dương chiếu sáng một khoảng không xuyên qua khói trắng, càng khiến nơi đây mờ ảo, có nhiều loài yêu thú khác nhau lượn lờ qua đó.
Lại thêm một hồi yên lặng, xong võ trường ngay lập tức vỡ oà, bên trên và bên dưới võ trường đều đang bàn tán.
Chớp mắt một cái, hắn đã trở lại thực tại, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, nhớ đến tứ phía là màn đêm, màn đêm này khiến hắn không khỏi sợ hãi, vì hắn cảm giác được xa xa trong màn đêm như có một con mắt đang nhìn lấy hắn.
“HỆ THỐNG!!” Thanh Minh hoảng loạn.
“Lão công!!”
“Ai?? Ai kêu ta??” Thanh Minh cảnh giác nhìn xung quanh.
Đây là một nhân tài mà tông môn nào cũng muốn, đến cả hắn Thiên Thái Tông cũng muốn.
“Hỏi hay lắm, lý do là có hai, thứ nhất, tại vì trong quá trình đè nén, linh khí sẽ liên tục tiếp xúc với nhiều cơ quan trên cơ thể, dẫn đến hiện tượng đau đớn.”
“THANH MINH!!”
Tuy vậy vẫn không có gì ngăn cản được hắn hưởng thụ.
Trên võ đài Lục Tĩnh nhìn thấy liền hỏi: “Hắn thế nào??”
“Hừ!! Có lẽ hắn đã rớt từ lâu, nhưng vì vẫn còn đứng nên các ngươi không nghĩ được thôi.”
Nhưng ngay sau đó không gian bốn phía hắn bỗng như gương vỡ, vỡ toang ra thành từng mảnh xong biến mất, mọi thứ theo đó cũng tối đen.
Vậy nên…
“Ngủ??” Lục Tĩnh hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhất đoạn, Ngũ Đoạn, Lục Đoạn thành một nhóm.”
“Ta là Nguyên Bàn, ngươi nhanh chóng trả lời Lục Tĩnh trưởng lão đi.” Nguyên Bàn giới thiệu.
“Yêu cầu Lục Tĩnh trưởng lão xem xét lại việc hắn có thể vào vòng khảo thí thứ ba.”
“…”
“Thất Đoạn, Bát Đoạn, Cửu Đoạn thành một nhóm.”
“…”
“Là mơ sao??” Thanh Minh tỉnh lại nhưng hiệu lực của Vững Chắc Như Bàn Thạch vẫn có tác dụng nên thứ hắn đan nhìn hiện tại là nửa thân dưới của hắn.
Lục Tinh nói xong thì từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một cái hòm gỗ, bên trong chứa đầy các tấm gỗ bên trên có ghi số thứ tự.
“Phu quân!!”
“Huynh đệ, Lục Tĩnh trưởng lão gọi ngươi, huynh đệ.” Thiếu niên này lắc lấy Thanh Minh nhưng khi hắn chạm vào, lại không thể xê dịch được Thanh Minh dù chỉ một điểm.
Thiếu niên có chút ấp a, ấp úng nói: “Hắn…. Hắn….”
“Vậy sao…” Thanh Minh trước đó vì cảm thấy quá chán nên hắn lựa chọn chợp mắt một cái, ai ngờ thành ra hắn ngủ quên trời quên đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Luyện khí giúp các ngươi đánh vững chắc cơ sở, tăng cường, cường hoá cơ thể để có thể hướng tới Ngưng Linh một cách đơn giản nhất.”
“Thưa Lục Tĩnh trưởng lão, nếu như ngài nói đè nén linh khí là có thể đạt được Ngưng Linh thì tạo sao chúng ta lại cần phải Luyện Khí??” Câu hỏi này không trùng mà hợp với một số người cùng suy nghĩ.
Lục Tĩnh khê cười, một tay vuốt râu, nói: “Không có gì, hôm nay đặt cách nói nhiều.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thanh Minh!!!” Lục Tĩnh lần nữa gọi.
Bên dưới người khi nãy cũng lên tiếng nói: “Cảm ơn Lục Tĩnh trưởng lão đã giải đáp.”
Còn Thanh Minh.
Lục Tỉnh giải đáp xong.
Lục Tĩnh như hài lòng với câu hỏi, liền không khỏi dành tặng cho người vừa này giơ tay một lời khen.
「Ký chủ!!」
Nhưng mà một lúc sau vẫn không có ai trả lời, thế là hắn đành gọi lại một lần nữa.
Lục Tĩnh dùng tu vi để khuếch đại âm thanh, hướng tới Thanh Minh.
“D·M!! Hắn ngủ?? Hắn thật sự ngủ?? Dưới uy áp mà hắn vẫn có thể ngủ được??”
“…”
“Là ngươi?? Hệ Thống!! Có chuyện gì??”
Chương 22: Hắn Ngủ
Lúc này đây hắn đang là mơ mộng, mơ đến một nơi có khung cảnh như tiên cảnh.
“THANH MINH!!!”
“Thanh Minh!!”
“Ai vậy??” Thanh Minh giữ nguyên tư thế, hỏi.
Rất nhiều người đối với trạng huống này của Thanh Minh là không thể tin được, nhưng cũng có vài người lựa lấy thời cơ để nói ra những lời nói châm chọc, cũng như là kích đểu.
Vẫn không có câu trả lời.
Nhưng điều đó lại không thể che giấu đi được việc Thanh Minh, hắn có thể lấy tu vi Nhất Đoạn, chống chịu được uy áp vượt cách hắn một đại cảnh giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên bị Lục Tĩnh nhìn chằm chằm có chút giật mình, liền nhanh chóng nói: “Hắn ngủ!!!”
Với câu hỏi của Lục Tĩnh, thì bên dưới võ trường, hay còn nói là đám người chiêu mộ, không một ai biết vì đơn giản là bọn hắn chưa đạt tới Ngưng Linh để có thể biết hai thứ này khác nhau chỗ nào.
"Thanh Minh, một người trẻ tuổi, dựa vào tu vi Nhất Đoạn, tu vi mà bất cứ ai cũng có thể đạt được, lại có thể chịu đựng được Ngưng Linh Nhị Ngưng uy áp, đây là hơn một đại cảnh giới." Lục Tĩnh càng nói càng trở nên hào hứng.
Giọng nói của Hệ Thống, Hệ Thống ngay lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
"Đại cảnh giới, đây là một khái niệm hoàn toàn khác biệt so với tiểu cảnh giới.”
“Huynh đệ, mau tỉnh, mau tỉnh, Lục Tĩnh trướng lão như muốn giận.” Giọng nói của một thiếu niên truyền vào tai Thanh Minh.
“Vì cả hai nhóm đều là số lẻ nên bên trong sẽ có một tấm miễn, người nào bốc được thì sẽ trực tiếp vào vòng sau, đánh với người chiến thắng vòng trước.”
“Hảo hán!!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.